HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Giang Nhược Kiều cũng không biết cô đang vui vì điều gì, nhưng khóe miệng cô vẫn không kìm được mà cứ cong cong lên.

Cô còn đặc biệt giải thích với Lục Dĩ Thành: “Đây là chuyến xe buýt đi đến trường cấp ba của tôi, là chuyến xe mà tôi đã đi nhiều nhất trong ba năm cấp ba.”

Lục Dĩ Thành bật cười: “Thì ra là thế.”

Hai người lần lượt bước lên xe buýt.

Bây giờ không phải là giờ đến trường, cũng không phải là thời gian mà lớp mười một và lớp mười hai có tiết tự học buổi tối, vậy nên, gần như trên xe không có quá nhiều người.

Giang Nhược Kiều bước chầm chậm đến hàng ghế sau của xe buýt, tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, sau đó Lục Dĩ Thành cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Cả hai đều có tâm tư tinh tế, huống hồ chi họ còn đang đắm chìm trong khoảnh khắc này. Giang Nhược Kiều cảm thấy rất kỳ diệu, thế mà sẽ có ngày cô dẫn theo một chàng trai ngồi xe buýt, ngắm phong cảnh mà cô đã từng ngắm nhìn trong suốt ba năm.

Lục Dĩ Thành thông qua cô mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt.

Đây là phong cảnh mà cô từng ngắm nhìn suốt ba năm ròng rã sao?

“Ngày trước tôi ghét ngồi xe buýt nhất.” Giang Nhược Kiều phàn nàn với giọng điệu rất khẽ: “Giờ thì những chiếc xe buýt đó đã được thay đổi hết rồi. Hồi tôi đi học, xe rất nhỏ, rất đông học sinh chen chúc trong xe, trông giống như cá mòi đóng hộp vậy.”

Lục Dĩ Thành cũng cảm thán: “Tôi biết, nhưng sau này thì tôi tự đạp xe đi học.”

“Cháu gái của một đồng nghiệp cũ của ông ngoại tôi bị tông xe khi đang đạp xe tới trường. May mà không nghiêm trọng lắm, vậy nên ông bà ngoại tôi không muốn tôi đi xe đạp.”

Không biết có phải do họ đang nói về nơi sinh ra và lớn lên hay không mà rõ ràng là Giang Nhược Kiều đã nói nhiều hơn.

Không hiểu sao mà cô cứ muốn thổ lộ hết ra.

Muốn kể cho Lục Dĩ Thành nghe việc chen chúc nhau trên xe buýt vào mùa hè từng khiến cô suy sụp đến nhường nào, kể việc chen chúc trên xe buýt vào mùa đông mà có người ăn trứng gà đã khiến mũi cô “chịu tội” nặng nề ra sao.

Lục Dĩ Thành kiên nhẫn lắng nghe hết, như thể anh đang được chứng kiến tất cả quãng thời gian cấp ba của Giang Nhược Kiều thông qua từng lời cô kể vậy.

Trong đầu anh cũng chậm rãi tưởng tượng đến viễn cảnh: Khi cô đang chật vật chen chúc trên xe buýt, còn anh thì đang đạp xe lướt qua những con phố.

Thành phố Khê không lớn bằng Bắc Kinh, từ nhà ông ngoại Giang Nhược Kiều đến trường cấp ba mà ngồi xe buýt thì cũng chỉ mất khoảng chừng hai mươi phút.

Xuống xe rồi còn phải đi bộ một đoạn mới đến được cổng trường.

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành bằng tuổi nhau, nên họ sẽ có sự đồng cảm về cuộc sống thời cấp ba của nhau sâu sắc hơn. Thật ra, bây giờ, khi nhớ lại, thì có lẽ ký ức khắc ghi sâu sắc nhất vẫn là sự vất vả bao đêm ngày, là kiến thức viết trên bảng đen, là lời nhắc nhở đếm ngược đến ngày thi đại học ở góc trên cùng của tấm bảng đen. Dù là Giang Nhược Kiều hay Lục Dĩ Thành, thì họ đều chưa từng yêu đương, nhưng vì đã lỡ nhắc đến thời cấp ba rồi nên cô vẫn không nhịn được nỗi tò mò trong lòng, thế là cô bèn hỏi: “Đúng rồi, cậu cũng sắp hai mươi mốt tuổi rồi, trong những năm qua, cậu chưa từng thích người nào, chưa từng động với bất kỳ ai sao?”

Thực tế thì hơi khó tin thật.

Trong ba năm cấp ba, cô cũng vùi đầu vào học hành, không để ý đến những chuyện ngoài lề, nhưng, vào trước kỳ thi đại học, cô cũng từng có thiện cảm với một người.

Chỉ là, cái gọi thiện cảm đó vẫn kém quan trọng hơn việc học của cô rất rất nhiều.

Còn Lục Dĩ Thành thì sao?

Trước đây anh có từng thích ai không?

Nói thật là cô cũng không quan tâm lắm đến quá khứ của bạn trai tương lai, ai cũng có quá khứ cả, cô chưa bao giờ chủ động tìm hiểu bất cứ điều gì.

Có thể là vì ngay thời khắc này, cô chợt thấy hứng thú với chuyện này, có lẽ chỉ vậy mà thôi.

Lục Dĩ Thành mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, hai tay anh đút vào túi quần, nghe đến đây, anh chợt khựng lại, nhìn cô đầy do dự.

Anh cần phải trả lời câu hỏi này sao?

Đương nhiên là anh có thích một người.

Chỉ là, anh nhất định phải thổ lộ vào thời điểm như thế này sao?

Giang Nhược Kiều nhìn vẻ mặt của Lục Dĩ Thành, hiếm có khi cô lại rơi vào tình huống nghẹn lời như bây giờ: “Cho nên, trước năm cậu hai mươi tuổi, cậu từng thích ai đó thật à?”

Ngay khoảnh khắc ấy, Lục Dĩ Thành đã thở phào nhẹ nhõm.

Trước năm hai mươi tuổi.

Vậy câu hỏi này dễ trả lời rồi.

“Chưa từng.” Lục Dĩ Thành rất thành thật mà trả lời, anh cười tự giễu: “Không có tư cách rung động, không có điều kiện, cũng không có thời gian.”

Giang Nhược Kiều: “Sao lại nói thế?”

“Thật ra thì tôi không phải là người có khả năng tự chủ mạnh mẽ.” Anh tự đánh giá bản thân minh như thế.

Giang Nhược Kiều: “?”

Cô than thở: “Lục Dĩ Thành, cậu khiêm tốn quá rồi đấy.”

Nếu anh không phải người có khả năng tự chủ mạnh mẽ, vậy thì, trên đời này, còn có mấy ai dám nói bản thân có khả năng tự chủ mạnh đây?

“Là thật.” Lục Dĩ Thành cười nói: “Tôi là loại người, một khi đã rung động với ai đó, thích một người nào đó, thì tôi sẽ suy nghĩ và dồn rất nhiều tâm tư của tôi lên người người đó. Ngày trước tôi cũng từng nghe về chuyện một đàn chị và một đàn anh yêu sớm, họ không làm ảnh hưởng đến thành tích học tập, và cuối cùng là cả hai người cùng thi đỗ vào trường đại học mà họ mong ước. Nhưng chuyện như thế có vẻ sẽ không xảy ra với tôi.”

“Thật à?”

“Thật.” Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ gật đầu, anh tưởng tượng đến viễn cảnh nếu anh đã quen biết Giang Nhược Kiều từ hồi cấp ba rồi thích Giang Nhược Kiều từ dạo ấy, nếu quả thật là thế thì anh cảm thấy có lẽ mình đã không thi đỗ vào đại học A rồi.

“Bời vì tôi sẽ không kiềm chế được mà cứ để ý đến đối phương, đối phương không vui, tôi sẽ nghĩ tại sao người đó không vui, đối phương ở bên cạnh tôi, tôi cũng không thể tập trung vào việc học được…” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu như người đó qua lại thân thiết với nam sinh nào đó, có lẽ tôi sẽ lo được lo mất, không thấy vui vẻ gì cả, cậu nghĩ thử xem, nếu vậy thì tôi còn có tâm trạng để học tập sao?”

Giang Nhược Kiều lắng nghe anh nói, anh nói ra thêm một câu thì tim cô lại đập nhanh thêm một nhịp.

Rõ ràng là anh cũng chẳng nói ra mấy lời hoa mỹ gì, nhưng lại khiến cô thấy xúc động xiết bao.

Hơn nữa…

Thuận theo những liên tưởng này của anh, nếu thời cấp ba anh gặp được một nữ sinh như vậy thật thì…

Lòng Giang Nhược Kiều chợt thắt lại.

Khoan đã, không phải đâu, chẳng lẽ cô cũng đã trở thành loại nam sinh luôn canh cánh trong lòng về chuyện bạn gái có người cũ rồi sao?

“Đúng vậy nhỉ.” Giang Nhược Kiều trả lời.

Chẳng còn nhiệt tình như vừa rồi nữa, đúng là cô đang thấy không vui vẻ gì cho cam.

Vì cô nhận ra rằng, cô có một sự chiếm hữu đến mức khó chịu với quá khứ của Lục Dĩ Thành, đây cũng chính là điều mà cô từng xem nhẹ.

Lục Dĩ Thành không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô, anh cười nói: “Nhưng tôi cũng rất may mắn, may mắn là vào giai đoạn học tập quan trọng nhất, tôi đã không gặp người tôi thích.”

Giang Nhược Kiều lầu bầu một câu: “Là không có người cậu thích, hay là cậu bắt bản thân không được để ý, không để ý thì đương nhiên sẽ không thích ai.”

Lục Dĩ Thành nói: “Không có thật mà.”

Chẳng đợi cho tâm trạng của Giang Nhược Kiều bình tĩnh trở lại, Lục Dĩ Thành đã hỏi ngược lại cô: “Cậu thì sao?”

Giang Nhược Kiều: “?”

Sao chủ đề này lại chuyển lên người cô rồi?

Lục Dĩ Thành mỉm cười, hỏi: “Cậu thì sao, hồi cấp ba có từng thích người nào không?”

Vẻ mặt Giang Nhược Kiều bỗng nghiêm túc hẳn lên: “Không nhớ rõ nữa.”

Lục Dĩ Thành bật cười: “Vậy là có rồi.”

Giang Nhược Kiều cười nói giỡn: “Ừ, có, nghe nói là bây giờ cậu ta đã mập ú lên rồi.”

Rõ ràng là Lục Dĩ Thành đã bị cô chọc cười.



Các trường cấp ba thường quản lý rất chặt chẽ, chắc chắn sẽ không cho người ngoài tùy ý ra vào, cũng may mà trước đó Giang Nhược Kiều đã đánh tiếng trước với cô giáo dạy Văn là sẽ đến thăm bà, nên bảo vệ mới cho hai người họ vào. Tốt nghiệp đã được hai năm rưỡi, Giang Nhược Kiều cũng từng về trường mấy lần, toàn là đi cùng những người bạn học khác về thăm thầy cô. Mấy lần đó thường về vào ban ngày, đây là lần đầu tiên về vào buổi tối, lớp mười một và mười hai đang trong giờ tự học buổi tối, sân trường yên tĩnh đến lạ.

Giang Nhược Kiều còn cố ý đi vòng qua tòa nhà dạy học cũ.

Nhìn thấy ảnh của mình trên bảng tin, cô mơi thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu đùa cợt mà nói: “Chủ yếu là muốn khoe khoang với cậu chuyện này này, nếu như trường đã gỡ ảnh của tôi xuống rồi, tôi sẽ thấy rất buồn lòng đó.”

Cô bật đèn flash của điện thoại lên, kéo ống tay áo của Lục Dĩ Thành sang một bên, chỉ chỉ vào một góc: “Thấy không? Là tôi đó.”

Thật ra, Lục Dĩ Thành đã tinh mắt mà nhìn thấy ảnh chụp của cô trước cả khi cô chỉ cho anh xem rồi.

Dưới bức ảnh có ghi học sinh Giang Nhược Kiều lớp 12-5 khóa nào đó, trúng tuyển vào đại học A.

“Đây là ảnh chụp năm lớp 12.” Giang Nhược Kiều cười: “Khi đó trông tôi hơi ngây thơ và ngốc nghếch nhỉ.”

Lục Dĩ Thành bắt chước giọng điệu của cô, anh nói: “Khiêm tốn nhỉ.”

Anh vừa nói vừa chăm chú ngắm nhìn bức ảnh chụp Giang Nhược Kiều năm cô học lớp mười hai.

Cô của năm mười bảy, mười tám tuổi, cột tóc đuôi ngựa cao cao, để lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, khoác lên mình bộ đồng phục học sinh bình thường, khóe miệng cô khẽ cong cong, đôi mắt sáng ngời như biết nói vậy.

Lục Dĩ Thành nghĩ thầm, may mắn thay, may mắn rằng anh đã không đi học ở thành phố Khê, may mà anh không học ở trường Trung học số 1 thành phố Khê.

Nếu không, có khi anh sẽ không thể thi đỗ đại học A thật.

Nhưng…

Nghĩ lại đi, lỡ đâu lúc đó anh gặp được cô rồi đem lòng thích cô thật thì có lẽ xác suất anh yêu đơn phương cô là rất lớn.

Giang Nhược Kiều nói: “Cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi đi thăm cô giáo cũ của tôi một chốc đã, văn phòng của cô ở ngay tòa nhà này thôi.”

Lục Dĩ Thành: “Được.”

Sau khi thấy Giang Nhược Kiều đã đi xa, Lục Dĩ Thành lấy điện thoại từ trong túi ra, như một kẻ trộm lén lén lút lút chụp lại ảnh chân dung của Giang Nhược Kiều trên bảng tin, chụp mấy lần vẫn thấy ảnh không đủ sắc nét, anh thấy hơi ảo não. Cũng may mà dưới sự nỗ lực không ngừng của mình, cuối cùng thì anh cũng đã chụp ra được một bức mà anh thấy khá hài lòng.

Anh sợ rằng, lỡ đâu lần sau anh tới đây, trường đã gỡ ảnh cô xuống để cập nhật thêm.



Khi Giang Nhược Kiều đang dẫn Lục Dĩ Thành đi tham quan trường cũ của cô vào ban đêm thì Lục Tư Nghiên xách một băng ghế nhỏ ra, ghé đầu sát vào ban công mà tròn xoe mắt trông mong, cố gắng mở to mắt nhìn xem người đang về có phải người mẹ thân yêu của nhóc không.

Mặc dù ngoài ban công cũng có gắn lưới bảo vệ nhưng ông ngoại vẫn không yên lòng, ông đi theo sau Lục Tư Nghiên, dùng hai tay đỡ nhóc, miệng ông thì lẩm bẩm: “Nguy hiểm quá, mau xuống đây, mau xuống đây, ông cố ngoại sắp bị cháu dọa đến mức mắc bệnh tim rồi đây này.”

Lục Tư Nghiên im lặng quay đầu: “Ông cố ngoại, đây là tầng ba, là tầng ba đó ông.”

“Tầng ba cũng là cao rồi!”

“Ở đây gắn lưới bảo vệ rồi, không sao đâu ạ!” Cậu nhóc sẽ không nhảy disco bên bờ vực hiểm nguy đâu, nhóc đã kiểm tra xong xuôi hết rồi mới dám dịch một băng ghế nhỏ ra đây xem đó.

Ông ngoại: “Chờ mẹ cháu về thì ông sẽ kể cho mẹ cháu nghe, phải để cho mẹ cháy dạy dỗ lại cháu mới được.”

Lục Tư Nghiên bĩu môi: “Nhưng đến giờ mẹ vẫn chưa về mà ông! Kỳ lạ quá đi ạ! Khách sạn của bố nằm ở ngay đầu phố cơ mà, cho dù hai người họ có là ốc sên hay có là rùa đen thì giờ này cũng phải về đến nơi rồi chứ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi