HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Chuyện Tưởng Diên yêu đương, cả Lâm Khả Tinh lẫn mẹ Tưởng đều biết.

Tưởng Diên cũng không giấu giếm gì, sau khi xác định quan hệ với Giang Nhược Kiều, anh ta cũng nói chuyện này với mẹ Tưởng. Anh ta vô cùng nghiêm túc với phần tình cảm này, nói ra thì có thể người khác không tin nhưng anh ta thực sự đã nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp, Giang Nhược Kiều là người đầu tiên mà anh ta yêu, điều này rất dễ khiến anh ta nghĩ đến chuyện kết hôn, sinh con, cùng đi đến cuối đời với cô.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Mẹ Tưởng dịu dàng nói: “Con với cô bạn gái kia thế nào rồi? Không cãi nhau đấy chứ?”

Bà thể hiện như tất cả những người mẹ bình thường khác.

Vừa thoải mái vừa dịu dàng.

Nghĩ tới Giang Nhược Kiều, trên mặt Tưởng Diên hiện lên ý cười, hay tay đút vào túi quần, thái độ trông có vẻ hững hờ nhưng sự dịu dàng toát ra từ ánh mắt lại là thật: “Vô cùng tốt, cô ấy rất tốt với con, hai chúng con hiện rất tốt.”

Lần đầu hai người gặp nhau là ở trong thư viện.

Anh ta đi ra, cô đi vào.

Khi đó trời mưa, anh ta đứng trước cửa thư viện thì thấy cô cầm một cây dù trong suốt, băng qua màn mưa mà bước tới.

Nếu nói vừa gặp đã yêu thì có hơi quá nhưng khi đó, quả thật anh ta đã hơi rung rinh, lúc cô thu dù, nước mưa không cẩn thận bắn lên người anh ta, cô quay đầu qua, nở nụ cười rồi nói lời xin lỗi với anh ta.

Lần thứ hai gặp nhau là ở trong trường, lúc cô đang quét mã đặt xe, vừa hay anh ta cũng đang ở đó.

Lần thứ ba là ở ngoài trường học, hai người ngồi cùng một chuyến xe điện ngầm.

Không cần đợi đến lần gặp nhau thứ tư, Tưởng Diên đi theo cô xuống xe, rồi lại đi theo cô về đại học A, sau khi vào trong sân trường, anh ta lấy hết dũng khí chủ động tiến tới bắt chuyện với cô.

Đáng tiếc thay, hình như cô không nhớ hai lần vô tình gặp trước đó.

Anh ta theo đuổi cô rất lâu, đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ như in khuôn mặt đỏ bừng bừng, cái gật đầu khe khẽ thay lời đồng ý của cô.

Mẹ Tưởng thấy con trai cười tươi như hoa thì cảm xúc trong lòng dần chùng xuống, nhưng bà lại không thể hiện điều đó ra ngoài. Bà từng nói bóng nói gió, bảo cô gái đó không phải dân bản địa, xem ra điều kiện gia đình cũng không tốt lắm. Thế nhưng, một người mẹ thông minh phải học được cách “buông tay”, bà càng ngăn cản thì đương sự sẽ càng rơi nhanh vào trạng thái như thể cả thế giới đang muốn chống lại mình, hai người sẽ dính càng chặt với nhau hơn.

“Thế thì mẹ yên tâm rồi.” Mẹ Tưởng dịu dàng khuyên nhủ anh ta: “Con là đàn ông con trai, bình thường nên nhường con bé một chút, dù có cãi nhau thì cũng phải nhường trước một bước, cũng chẳng thiệt thòi gì cho con đâu, phải đối xử tốt với con gái người ta đấy.”

Tưởng Diên cười: “Mẹ cứ yên tâm.”

Trong lòng anh ta rất vui vẻ, mẹ anh ta khoan dung như vậy, có lẽ sau này Nhược Kiều và mẹ có thể thân như ruột thịt rồi.

“Đúng rồi, Khả Tinh cũng sắp nhập học rồi.” Mẹ Tưởng làm như lơ đễnh mà nhắc tới việc này: “Con bé tính tình đơn thuần, cũng không được lanh lẹ, đừng nói là bà Lâm, ngay cả mẹ cũng đang lo con bé không xử lý được các mối quan hệ với bạn cùng phòng, nhưng con bé cứ muốn ở lại trường, mối quan hệ xã hội phức tạp như vậy, e là con bé không giải quyết ổn thỏa được. A Diên, cũng coi như là mẹ đã ở bên cạnh con bé từ nhỏ cho tới lớn, nói thoáng ra một chút thì con bé chẳng khác gì con gái ruột của mẹ cả, nói cho cùng thì con bé với hai người anh của nó cũng không cùng một mẹ sinh ra, tuổi tác còn chênh lệch rất nhiều, nói chuyện chẳng hợp được bao nhiêu, bà Lâm thường ngày bộn bề công việc, A Diên, nếu con có rảnh thì nhớ tới trường Khả Tinh thăm con bé nhiều vào, con bé gặp phải chuyện gì cũng sẽ nói với con.”

Tưởng Diên suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Dù sao thì hai mẹ con họ cũng được nhà họ Lâm giúp đỡ, hơn nữa, tình cảm giữa mẹ và Khả Tinh thực sự rất tốt.

Hai mẹ con đi dạo ở ngoài một vòng rồi mới chuẩn bị trở về. Tưởng Diên còn có chuyện nên lên tầng trước, mẹ Tưởng như nhớ tới điều gì đó nên đến nhà bếp chuẩn bị ít nước ép trái cây cho Lâm Khả Tinh, lúc bà còn đang bận rộn dưới bếp thì bà Lâm và Lâm Khả Tinh tới.

“Mới nãy thấy bà và A Diên cùng trở về, A Diên đâu rồi?” Bà Lâm hỏi.

“Thằng bé bảo nó còn có việc.” Mẹ Tưởng nói: “Mấy năm nay thằng bé bận rộn lắm, còn tìm một công việc làm thêm ở ngoài nữa.”

Bà Lâm cười: “Vậy là tốt, tuổi trẻ nên bận rộn thế mới phải.”

“Đúng thế.” Mẹ Tưởng nhìn về phía Lâm Khả Tinh đang yên lặng đứng một bên, khuôn mặt hiện lên vẻ hiền từ: “Khả Tinh, mấy hôm nay thấy cháu kén ăn quá, có phải thức ăn không hợp khẩu vị không? Dì ép ít nước trái cây cho cháu, chút nữa cháu uống hết đi nhé, được không nào?”

Lâm Khả Tinh nhìn số trái cây để trên bàn rồi lại nhìn mẹ Tưởng đang bận rộn dưới bếp, trong lòng dâng lên nỗi xúc động.

Dì thực sự tốt với cô ấy quá, còn tốt với cô ấy hơn cả mẹ nữa.

Có rất nhiều việc linh tinh vụn vặt, người khác không ai chú ý tới nhưng dì luôn biết, luôn quan tâm đến cô ấy từng li từng tí.

“Vẫn là bà tỉ mỉ nhất.” Bà Lâm khen: “ Mấy năm nay, cũng may là có bà ở đây.”

Mẹ Tưởng bật cười: “Đừng nói thế chứ, đều là việc nên làm cả. Đúng rồi, bà Lâm, bây giờ các cô gái trẻ thường thích trang sức nhãn hiệu nào thế? Thú thật thì tôi chẳng rành mấy thứ đồ này lắm.”

Nhà họ Lâm nổi tiếng với ngành trang sức, bà Lâm đi theo ông Lâm đã lâu, cũng coi như là mưa dầm thấm đất.

Sau khi bà Lâm nói tên vài nhãn hiệu, bà ấy tò mò hỏi: “Hỏi cái này làm gì thế, bà muốn mua đồ gì à?”

Mẹ Tưởng cười một cách vui vẻ: “Đúng vậy, chẳng phải A Diên đang yêu đương với con gái nhà người ta à, tôi nghĩ sẽ có một ngày nó dẫn bạn gái về ra mắt, tôi cứ chuẩn bị trước một phần quà gặp mặt sẽ tốt hơn.”

Bà Lâm cảm khái: “Bọn nhỏ đều lớn cả rồi, A Diên cũng có bạn gái rồi. Theo tôi thì, bà không cần gấp gáp thế làm gì, người khác đều bảo con dâu xấu thì cũng phải gặp mẹ chồng, người gấp gáp phải là con dâu mới đúng, bạn gái A Diên có phúc thật đấy, ai gặp được người mẹ chồng như bà thì sẽ đều vui mừng khôn xiết.”

Mẹ Tưởng đáp: “Sao nói vậy được, con gái nhà người ta cũng là bảo bối ở nhà họ, sau này, nếu thật sự có cái duyên đó, tôi cũng sẽ coi con bé như con gái ruột mà yêu thương. Giờ tôi chỉ lo con gái nhà người ta không coi trọng nhà chúng tôi thôi. Dẫu sao thì bố A Diên cũng mất rồi, chúng tôi cũng chẳng có nhà cửa gì, nói đến lại thấy buồn…”

Mẹ Tưởng cũng mang tâm tư riêng khi nhắc tới bạn gái A Diên.

Không để bà Lâm dấy lên nghi ngờ, dù sao thì A Diên và Khả Tinh chỉ thua nhau hai tuổi. Bà sợ sau này bà Lâm sẽ đề phòng A Diên. A Diên có bạn gái, việc này vừa hại mà cũng vừa có lợi. Chí ít thì hiện giờ bà Lâm sẽ không nghĩ mọi chuyện theo hướng khác.

Vốn dĩ Lâm Khả Tinh đang rất vui vẻ, lúc này đây, bỗng dưng cô ấy lại cúi gằm mặt, siết chặt tay theo bản năng.

Cô ấy miễn cưỡng tươi cười, nói: “Mẹ, dì, con hẹn với Bội Bội và các bạn cùng nói chuyện rồi, con lên tầng trước đây, không làm phiền mẹ với dì nói chuyện nữa ạ.”

Bà Lâm cười: “Đi đi.”

Sau đó bà ấy lại tiếp tục chủ đề mẹ chồng với mẹ Tưởng.

Tuy bà ấy chưa làm mẹ chồng bao giờ nhưng cũng thấy khá hứng thú với chủ đề này.

Mẹ Tưởng trông như đang rất chú tâm trò chuyện với bà Lâm nhưng ánh mắt lại lặng lẽ chuyển sang Lâm Khả Tinh – người vừa mới rời đi không lâu.

Dạo gần đây, mấy việc linh tinh mà Giang Nhược Kiều gặp phải cũng rất nhiều, sau khi cô làm rõ “em gái” là ai thì cũng chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện của Tưởng Diên nữa.

Ngày mai sẽ có kết quả kiểm tra DNA, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cũng cố gắng chấp nhận việc Lục Tư Nghiên là con trai mình, nhưng, đến khi điều đó thực sự xảy ra, cô vẫn thấy hơi hồi hộp.

Cô cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình, liệu có phải là mong chờ hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngày mai cô vẫn nên nói chuyện đàng hoàng với Lục Dĩ Thành, dù kết quả có là gì đi chăng nữa.

Chuyện cấp bách nhất bây giờ là, hiện tại đã là giữa tháng tám, đợi đến khi khai giảng, cô và Lục Dĩ Thành cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cậu nhóc nữa. Cũng không thể nhốt cậu nhóc ở nhà cả ngày được, nhóc phải đi học, nhưng mà, chuyện hộ khẩu của thì họ phải làm sao đây? Sau chuyện hộ khẩu, họ còn phải lo nghĩ đến vấn đề trường mầm non… Chỉ nghĩ thôi là thấy đau hết cả đầu, dù có là Tưởng Diên hay Tôn Diên thì cũng phải xếp sau, chờ khi nào cô có thời gian mới giải quyết tiếp được.

Nghĩ như thế, Giang Nhược Kiều gửi cho Lục Dĩ Thành một đoạn tin nhắn ngắn: [Ngày mai có kết quả xét nghiệm, chúng ta gặp mặt nói chuyện chút đi.]

Lẽ ra hai người sẽ gặp nhau vào ngày mai, nhưng do thời gian gặp mặt quá ngắn, thế nên cô phải nhắn hẹn thời gian với anh trước.

Gần mười phút sau, Lục Dĩ Thành nhắn lại: [Được, nhưng ngày mai sau ba giờ rưỡi chiều tôi mới rảnh.]

Giang Nhược Kiều: [Được, mai tìm chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện.]

Lục Dĩ Thành: [Được.]

Lục Dĩ Thành biết Giang Nhược Kiều muốn nói chuyện gì.

Mấy việc này anh đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Đối với những chuyện có liên quan tới cậu nhóc, anh chỉ tính giải quyết một phần nào đó thôi, một nửa nho nhỏ còn lại, anh để cho cô tự giải quyết, nói cho cùng thì anh vẫn muốn để cô bình tâm lại, bố mẹ là nhân tố không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, anh tình nguyện gánh vác phần lớn trách nhiệm, còn những chuyện vụn vặt nhỏ nhặt khác, anh chỉ mong cô có thể ở bên nhóc những lúc đó thôi.

Vẫn là câu nói kia, dọa cô sợ, đối với anh mà nói, không có ích lợi gì cả.

Anh chỉ hy vọng cô sẽ là người mẹ ở bên cạnh Tư Nghiên.

Anh sẽ để cô trở thành người mẹ thoải mái nhất, chỉ cần cô ở lại.

Tính cách của Lục Dĩ Thành không thuộc dạng từ bi lương thiện gì, cũng không phải kiểu “người bố vĩ đại”, hồi nhỏ anh từng trải qua nỗi đau khổ khi mất đi bố mẹ, thế nên, đối với những khó khăn mà cuộc sống đưa đến, phản ứng đầu tiên của anh không phải trốn tránh mà là giải quyết nó, vì nếu anh không giải quyết thì sẽ chẳng có ai giúp anh giải quyết cả, sẽ không một ai đứng ra bảo vệ anh.

Sau khi rửa mặt, Giang Nhược Kiều sẽ đi ngủ.

Trong khi các bạn học khác quen với múi giờ tự do khi được nghỉ, Giang Nhược Kiều vẫn sẽ ngủ sớm dậy sớm.

Chỉ là, tối hôm nay cô lại ngủ không yên ổn cho lắm, không biết có phải do cô lo lắng nhiều quá hay không, mà tối đó cô đã nằm mơ, cô mơ thấy mình ở trong một cuốn tiểu thuyết, cô là người ngoài cuộc, chứng kiến toàn bộ diễn biến của cuốn tiểu thuyết đó.

Nội dung câu chuyện kể về câu chuyện tình yêu của một người yêu thầm trở thành sự thật.

Sau khi gia đình nam chính gặp biến cố, anh ta theo mẹ sống trong nhà nữ chính. Lúc nữ chính mười mấy tuổi đã có tình cảm với nam chính, chỉ có điều, cô gái ấy rất hay xấu hổ, không dám thể hiện sự yêu thích của mình ra ngoài, cô ấy chỉ dám yêu thầm. Nam chính là một người rất ưu tú, thi đậu đại học A, bắt đầu cuộc sống mới, nữ chính vẫn luôn bên cạnh anh ta, nhưng trong một năm đó, nam chính bắt đầu yêu đương, anh ta yêu một người phụ nữ khác.

Nữ chính là một người lương thiện lại đơn thuần, tuy đau khổ vì tình nhưng vẫn âm thầm chúc phúc cho anh ta và nữ phụ.

Sau đó, nam chính đưa nữ phụ đến gặp mẹ mình, nữ phụ tuyệt tình đề nghị chia tay, thì ra, nữ phụ hoàn toàn không thích nam chính, cô ta lầm tưởng nam chính là con nhà giàu nên mới đồng ý yêu đương với anh ta. Nữ phụ không thể nào chấp nhận được điều này, mặc cho nam chính đau khổ cầu xin, cố gắng níu giữ phần tình cảm này, nữ phụ ham mê hư vinh vẫn không đồng ý quay lại.

Sau khi nam chính trải qua biến cố về mặt tình cảm thì đã thay đổi hoàn toàn.

Anh ta trở nên u ám, âm trầm, dùng hết tất cả thủ đoạn để mau chóng phất lên và giàu có. Cũng may mà trong suốt quá trình này, nữ chính hiền lành vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, sưởi ấm cho anh ta, giúp anh ta chữa lành vết thương lòng, nhờ thế mà anh ta mới không đi theo hướng cực đoan.

Sau cùng, nam chính gặp hái được thành công trong cả sự nghiệp lẫn tình duyên, kết cục của nhân vật nữ phụ tâm cơ đã vứt bỏ anh ta quả thực là thê thảm vô cùng.

Càng trùng hợp hơn nữa, nhân vật nữ phụ này chính là Giang Nhược Kiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi