HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Tưởng Diên nhìn Lục Dĩ Thành đầy nghi hoặc.

Chủ yếu là do ban nãy anh ta thấy Giang Nhược Kiều đang nói chuyện với Lục Dĩ Thành. Nhưng anh ta thực sự không hiểu, hai người kia có quen thân gì với nhau đâu.

Hơn nữa, sao Lục Dĩ Thành lại ở đây?

Lục Dĩ Thành cũng nhìn về phía Tưởng Diên.

Bốn mắt nhìn nhau, ở giữa cách Giang Nhược Kiều, chỉ có điều, khoảng cách giữa Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành gần hơn rất nhiều so với khoảng cách giữa cô và Tưởng Diên, người tới người đi lướt qua lướt lại khiến tình cảnh giữa họ như hai nước Sở – Hàn bị ngăn cách bởi một con sông. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ở một bên, Tưởng Diên ở bên còn lại.

Ánh mắt Lục Dĩ Thành vẫn trầm tĩnh như cũ.

Vì sao anh lại ở đây? Vì sao anh lại ở đây?

Thực ra vấn đề này rất dễ trả lời. Sau khi Giang Nhược Kiều chia tay với Tưởng Diên, dường như anh không còn phiền não vì vấn đề này nữa rồi.

Giang Nhược Kiều thấy Lục Dĩ Thành không lên tiếng, Tưởng Diên bước lên trước, cô lại quay đầu nhìn Lục Dĩ Thành, dĩ nhiên hiểu ý của anh là gì.

Chỉ có điều, dù sau này Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên có thể làm bạn bè nữa hay không, chí ít, cô cảm thấy, việc cô chia tay với Tưởng Diên không nên liên lụy đến anh.

Vốn dĩ, ngay từ đầu, chuyện này đã không liên quan gì đến anh rồi.

Lương tâm còn sót lại nói cho cô biết, không nên dây dưa với Lục Dĩ Thành, không nên để người ta hiểu lầm anh chen chân vào chuyện tình cảm của bạn mình.

Một người chính trực như anh không nên bị người khác hiểu lầm như vậy.

Giang Nhược Kiều cướp lời nói trước, giọng nói bình thản: “Vừa hay gặp phải.”

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay: “Không còn sớm nữa, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Nói rồi, cô không thèm nhìn xem Tưởng Diên có vẻ mặt thế nào, cô chỉ lướt qua Lục Dĩ Thành rồi không chút lưu luyến bước khỏi cổng công viên, Tưởng Diên muốn gọi cô lại, nhưng lại nhận ra bây giờ mình có tư cách gì mà gọi. Ánh mắt anh ta lộ vẻ chán nản, anh ta nhìn về phía Lục Dĩ Thành, vẫn khó nén được sự nghi hoặc: “Sếp Lục, sao cậu lại ở đây?”

Lục Dĩ Thành biết Giang Nhược Kiều có ý gì.

Anh cũng không ngại.

Chỉ có điều, nếu thái độ của cô đã rõ ràng như thế rồi, anh cũng không tiện nói thêm gì: “Có việc đi ngang qua thôi.”

“À.” Tưởng Diên lại hỏi: “Cậu với Nhược Kiều nói gì với nhau thế?”

“Không nói gì cả.” Lục Dĩ Thành đáp, thái độ hơi kỳ lạ.

Tưởng Diên có chút nghi ngờ trong lòng nhưng nghi ngờ điều gì, vì sao nghi ngờ, anh ta cũng không biết nữa. Cuối cùng, suy nghĩ một chút, chắc chỉ như những gì sếp Lục nói, có việc đi ngang qua. Mặc dù sếp Lục và Nhược Kiều không thân quen với nhau lắm, nhưng dẫu sao thì trước đây anh ta từng đưa Nhược Kiều đến tham gia mấy bữa tiệc tối trong ký túc xá, mấy hôm trước đi nông trại cũng là đi cùng nhau. Dù không tính là quá thân thiết nhưng gặp nhau chào hỏi một tiếng cũng được coi là bình thường.

Lục Dĩ Thành cũng chần chờ một chút: “Tôi có việc, tôi đi trước đây.”

Tưởng Diên hồi phục lại tinh thần, nói: “Được, cậu đi trước đi.”

Lục Dĩ Thành đi rồi.

Tưởng Diên đứng ở cửa ra vào của công viên trong chốc lát rồi cũng đi, nhưng hướng đi đương nhiên là hoàn toàn khác Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều. Đả kích và tổn thương từ việc chia tay mang lại không chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc nào đó, vào giờ phút này đây, mặc dù Tưởng Diên hiểu rõ hai người họ đã chia tay rồi, nhưng từ trong tiềm thức, anh ta vẫn chưa vượt qua được, thế nên anh ta mới không phản ứng gì khi thấy Giang Nhược Kiều rời đi, nhưng giờ anh ta đi qua một con đường, lúc ngồi lên xe buýt lại nhìn thấy tiệm bán kem nhà làm lúc trước, dường như có thứ gì đó len lỏi trong lòng anh ta, không phải là rất rất đau nhưng anh ta có thể cảm nhận sự hiện hữu của nó một cách rõ ràng, trong tương lai, cây kim này sẽ đâm càng ngày càng sâu, sân đến mức khi muốn nhổ nó ra, anh ta sẽ đau như xé ruột xé gan.

Bây giờ anh ta vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.

Là vì sâu trong nội tâm anh ta, có một giọng nói đang nói với anh ta rằng, đừng bỏ cuộc.

Chỉ cần ý nghĩ này còn ở đó, chỉ cần anh ta vẫn có thể gặp được cô… nỗi đau khi chia tay có thể tạm thời tê liệt.

Giang Nhược Kiều đi trước Lục Dĩ Thành, cô đến quán mì gà mà ban nãy anh nói, mua cho Lục Tư Nghiên một phần canh gà.

Lúc đợi ông chủ làm món, cô lại tới quán ăn gần đó gọi hai món mặn và một món chay đem về.

Nhịp sống ở Bắc Kinh rất nhanh, chẳng mất bao lâu, ông chủ đã làm xong mì, ba món ăn ở quán bên cạnh cũng được đầu bếp làm xong với tốc độ nhanh nhất, lúc Giang Nhược Kiều mang theo mấy túi đồ ăn về khách sạn, cô thấy Lục Dĩ Thành đã đứng ở trước cửa thang máy chờ. Anh nhìn mấy tầng lầu nhấp nháy trên biển báo hiệu của thang máy vô cùng nhập tâm, nhưng khi thang máy đến lầu một và mở cửa ra, anh lại không đi vào, hình như anh đang chờ ai đó.

Giang Nhược Kiều đi tới.

Còn chưa tới nơi, anh đã thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn về phía cô.

Không phải do Lục Dĩ Thành nghe được tiếng động phía sau mình mà là ngửi thấy mùi hương, cái loại mùi hương trong veo vương ít hương hoa trên người cô.

Anh thấy cô còn cầm theo hộp cơm, thế nên anh đưa tay ra, là ý gì thì không cần nói cũng biết.

Giang Nhược Kiều đưa mấy hộp đồ ăn trong tay cho anh.

Trong quá trình chuyền đồ từ tay cô sang tay anh, đương nhiên không thể tránh khỏi sự tiếp xúc lướt qua, ngón tay cô lướt qua lòng bàn tay anh. Lục Dĩ Thành ngừng lại một chút, nhưng khôi phục sự bình thường rất nhanh. Giang Nhược Kiều lại chẳng có phản ứng gì.

Hai người cùng nhau vào thang máy, Giang Nhược Kiều dùng thẻ mở cửa phòng.

Phòng thuê ngắn hạn là cô đặt cho Lục Dĩ Thành.

Bây giờ còn chưa tới thời gian trả phòng, lúc đầu cô có hỏi lễ tân, lễ tân đặt cho cô một căn phòng nằm ngay cạnh căn phòng ban đầu của cô.

Hai người đứng trong thang máy, không ai nói gì, chủ yếu là do chuyện mới xảy ra ban nãy, thực sự khiến người ta trở tay không kịp.

Cũng may mà tới tầng lầu cô ở rất nhanh, hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, đi tới căn phòng thuê ngắn hạn mà Lục Dĩ Thành đang ở, Lục Tư Nghiên sớm đã ngồi đợi trong phòng, thấy bố mẹ cùng nhau trở về thì nhóc vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên loạn xạ trên giường, hoàn toàn chẳng giống một đứa trẻ mới bị bệnh.

Có lẽ do quá vui nên dù là canh gà đạm bạc, Lục Tư Nghiên cũng ăn rất ngon lành.

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ngồi trên ghế ăn ba món nãy cô mới mua.

Hai người ba món, vừa đủ.

Hai người bọn họ không nói gì, nhưng đã có Lục Tư Nghiên ở đây, không khí sẽ không bao giờ trầm lắng được. Lục Tư Nghiên nhìn ba món ăn cô mua về mà nước miếng chảy ròng ròng, kêu la không ngừng: “Mẹ chơi ăn gian, sao lại có món thịt viên xào con thích cơ chứ, cả món khoai tây sợi cũng ngon nữa.”

Giang Nhược Kiều tính gắp cho nhóc mấy miếng.

Lục Dĩ Thành lại lạnh lùng ngăn cản: “Mấy món này đều có ớt, hơn nữa còn nhiều nước tương nhiều dầu, ăn vào không tốt, thằng bé chưa hoàn toàn khỏi bệnh đâu.”

Giang Nhược Kiều nhún vai, làm bộ đáng thương nói với Lục Tư Nghiên: “Không còn cách nào cả, bác sĩ Lục không cho phép. Mẹ cũng không có cách nào khác.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Không cần chế giễu anh là bác sĩ như thế cơ chứ, anh chỉ làm theo lời bác sĩ mà thôi.

Lục Tư Nghiên chỉ đành lưu luyến dời ánh mắt, tiếp tục vùi đầu vào ăn mì.

Phần lớn thời gian, Lục Tư Nghiên rất hiểu chuyện.

Lục Tư Nghiên chỉ yên lặng trong mấy giây, lại ngẩng đầu hỏi Giang Nhược Kiều: “Mẹ, công viên Hồ Tâm chơi có vui không?”

Cậu nhóc không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới, cả Giang Nhược Kiều lẫn Lục Dĩ Thành đều không được tự nhiên nữa rồi.

Giang Nhược Kiều buộc chính mình dời lực chú ý đi: “Trong tương lai, mẹ không dẫn con đi công viên Hồ Tâm à?”

Lục Tư Nghiên lắc đầu: “Không ạ, con còn chưa từng nghe nói tới nữa cơ.”

Giang Nhược Kiều nghĩ thầm, chắc là sau này công viên xây dựng thêm nên đổi tên.

Hai mẹ con câu được câu mất trò chuyện với nhau. Hôm nay Lục Tư Nghiên đã hết sốt rồi, Lục Dĩ Thành cũng đợi sau khi trả phòng sẽ đưa thằng bé về nhà, ở lại khách sạn hoài cũng không tiện, hơn nữa, mấy hôm nữa là khai giảng rồi, Giang Nhược Kiều cũng sắp phải về ký túc xá. Lục Tư Nghiên không kiên quyết đòi ở chung với Giang Nhược Kiều nữa. Nhóc cảm thấy ở khách sạn cũng không có gì vui, giường ở nhà thoải mái hơn nhiều, đương nhiên, điều quan trọng nhất là, nhóc nhớ mấy món đồ chơi ở nhà rồi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Dĩ Thành tự giác thu dọn rác trên bàn.

Lục Tư Nghiên vào nhà vệ sinh.

Giang Nhược Kiều biết Lục Dĩ Thành rất để ý mấy vấn đề này, dù sao hai người họ không có gì cả, có điều, mấy ngày nay, sao cứ có cảm giác như đang lén lén lút lút với nhau vậy. Nhưng cũng hết cách rồi, sau này sẽ đỡ hơn thôi, giao tình giữa đám con trai với nhau, cô không quản nổi, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để bản thân ra hình ra dạng hơn, ít nhất thì, ở trước mặt Lục Dĩ Thành, cô vẫn là một người bình thường.

Cô khẽ nói: “Chắc anh ấy đã chấp nhận chuyện chia tay rồi, tôi và anh ấy đã kết thúc thật rồi.”

Thế nên, sau này không cần mang gánh nặng tâm lý gì nữa.

Chỉ có điều, cô cũng cảm thấy, sao cô nói câu này ra xong cứ có cảm giác là lạ.

Rõ ràng là cô muốn nói rõ một sự thật, rõ ràng muốn nói cô với Tưởng Diên đã phân rõ giới hạn, nhưng sao khi nói thành câu… lại có cảm giác như thể “cô đang báo cáo với tình nhân của mình” ấy nhỉ, à, không đúng, dáng vẻ đoan chính đường hoàng như của Lục Dĩ Thành sao lại là kẻ thứ ba chen ngang được chứ, nói chính xác hơn phải là “cô đang nói rõ với người chồng chính hiệu của mình sau này sẽ không qua lại với mấy thằng lằng nhằng đó nữa”??

Chuyện gì vậy trời?

Chết cái mạng già này mất thôi.

Lục Dĩ Thành thờ ơ gật đầu một cái, dường như chẳng để ý gì đến chuyện này, nhìn có vẻ rất rộng lượng.

Giang Nhược Kiều: Ôi mẹ ơi, càng lúc càng kỳ lạ rồi.

Cô lại nói: “Chuyện hôm nay chắc cũng không sao đâu.”

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới nhìn cô một cái nhưng anh vẫn không nói gì.

Quên đi, nói cho cùng, sau đó cũng là chuyện của anh với Tưởng Diên mà.

Anh học cùng trường với Tưởng Diên hai năm, ở cùng nhau hai năm, cũng có sự hiểu biết nhất định với đối phương, mấy chuyện rau mơ rễ má trước đó Giang Nhược Kiều cũng không biết, cô không biết rằng, Tưởng Diên từng nhìn thấy máy phun sương ở nhà anh, cũng không rõ vì sao trước đó Tưởng Diên mượn điện thoại của hai người khác nhưng không gọi được cho cô, đến khi dùng điện thoại của anh thì lại gọi được, điều đó có nghĩa là gì, thế nên cô cho rằng mọi chuyện chẳng có gì, anh lại không được lạc quan như thế. Chẳng bao lâu sau, Tưởng Diên sẽ nhận ra có gì đó khác thường, việc này cũng không là gì, chuyện sớm muộn mà thôi, anh đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ chặt đứt tình bạn từ đây rồi.

Không có gì phải sợ cả.

Anh không làm gì sai, cô cũng không làm gì sai.

Tưởng Diên không trở về căn biệt thự xa hoa kia.

Hôm nay, vì gặp quá nhiều đả kích, tạm thời anh ta chưa thể tiêu hóa hết được, nên anh ta thuê đại một căn phòng.

Anh ta nằm trên giường, bên tai là những lời Nhược Kiều nói, nó đang vang vọng bên tai, liên quan đến Khả Tinh và cả mẹ anh ta.

Bất thình lình, hết chuyện này đến chuyện khác ập vào tâm trí anh ta.

Chuyện thứ nhất, hôm đi nông trại anh ta ghé sang nhà Lục Dĩ Thành thì thấy cái máy phun sương kia.

Chuyện thứ hai, lúc chơi nói thật hay mạo hiểm, vì sao Lục Dĩ Thành không muốn trả lời người khác phái cuối cùng anh liên lạc là ai. Có gì không thể nói?

Chuyện thứ ba, điện thoại của Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong đều không gọi được cho Nhược Kiều, cô từ chối không nhận nhưng vì sao khi dùng số của Lục Dĩ Thành gọi, cô lại nhận, có thật là vì không lưu số, cô tưởng là người lạ nên mới bắt máy?

Và cả hôm nay nữa.

Hôm nay thực sự rất lạ.

Mặc dù lý do tình cờ gặp cũng coi như là hợp tình hợp lý nhưng anh ta vẫn thấy có gì đó không đúng.

Không đúng chỗ nào?

Tưởng Diên chợt ngồi dậy.

Vẻ mặt.

Là vẻ mặt.

Nếu chỉ là vô tình gặp phải rồi chào hỏi, sao lại không thấy hai người thể hiện ra cái sự ứng đối cho qua với người không mấy thân quen, ngược lại, hai người họ còn khiến người khác cảm thấy hai người rất thân thiết với nhau.

Không đúng, rất không đúng.

Nghĩ đến cái khả năng mà anh ta không muốn chấp nhận nhất, sắc mặt Tưởng Diên u ám vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi