HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Lục Dĩ Thành biết việc này rất đột ngột, nhưng anh vẫn đau đầu khi thấy bộ dạng kinh ngạc đến choáng váng của bạn học cùng khoa.

Anh siết chặt túi đựng bữa sáng trong tay, cố gắng ôn tồn và nhẹ nhàng mà nhắc nhở: “Bạn học?”

Bấy giờ cô gái này mới lấy lại tinh thần, vội vã đáp lại: “Bạn học Lục, cậu vừa mới nói cậu tới tìm ai vậy, vừa rồi tôi nghe không rõ.”

Lục Dĩ Thành: “Giang Nhược Kiều, Giang Nhược Kiều khoa Ngoại ngữ.”

Bạn học nữ nghĩ thầm: Hóa ra không phải là do mình nghe lầm.

Vừa khai giảng mà đã tận mắt hít được một cái drama nóng hôi nóng hổi, khá lắm đấy, cô ấy có linh cảm đây sẽ là một drama lớn gây chấn động toàn trường, khiến người khác phải hú hét vì k1ch thích, mà cô ấy sẽ trở thành nhân chứng đầu tiên, đây là niềm vinh dự lớn cỡ nào cơ chứ?

“Được không?” Lục Dĩ Thành hỏi lại.

Bạn nữ vội gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, vừa vặn là tôi biết cậu ấy ở phòng ký túc xá nào.”

Giang Nhược Kiều à, cô ấy có quen.

Tất nhiên là loại quen này không chỉ đến việc hai người quen biết nhau, Giang Nhược Kiều thì chẳng có mấy người không biết đến.

Dù sao thì cô cũng là hoa khôi của trường bọn họ, con trai thích con gái xinh đẹp, nhưng họ lại không biết rằng, con gái còn thích mấy bạn gái xinh đẹp hơn, mỗi lần nhìn thấy Giang Nhược Kiều thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn. Nói một cách khách quan, so với việc nhìn trai đẹp thì con gái thích nhìn mấy nữ sinh xinh đẹp hơn, hơn nữa, họ còn đánh giá cao vẻ đẹp của mấy bạn gái hơn. Cũng giống như việc các cô có thể là người đầu tiên nhận ra người nào đã cắt tóc, đổi màu son hay thay đổi hương nước hoa!

Mấy tên đàn ông thối tha kia có thể làm được như thế hay không?

Bạn học nữ quay đầu chạy về ký túc xá nữ với vẻ mặt phấn khích.

Cô ấy không ở cùng tầng với Giang Nhược Kiều, ba bước gộp lại thành hai, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời mà chạy lên tầng, thở hồng hộc đứng trước cửa phòng ký túc xá của Giang Nhược Kiều, rồi giơ tay lên gõ cửa.

Lúc này là thời gian mấy heo lười trong phòng rời giường.

Giang Nhược Kiều mới bước ra từ nhà vệ sinh, ngồi trước bàn học, phun sương lên mặt, chuẩn bị trang điểm đơn giản.

Vân Giai mới leo từ trên giường xuống, lúc này cô nàng đang cách cửa phòng gần nhất, cô nàng thuận tay mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài là một bạn gái tóc ngắn khá lạ mặt, ngờ vực hỏi han: “Xin hỏi, cậu có chuyện gì không?”

Leo lên tới đây, cảm giác hưng phấn của bạn học nữ không những không giảm đi mà còn tăng vọt, trong giọng nói đè nén sự hưng phấn: “Có người tìm Giang Nhược Kiều ở dưới tầng.”

Sợ mình nói quá chậm, cô bạn còn lập tức nói thêm: “Là Lục Dĩ Thành của khoa bọn mình, là Lục Dĩ Thành tìm Giang Nhược Kiều, cậu ấy nói là muốn đưa bữa sáng cho cậu ấy.”

Vân Giai: “???”

Cô ấy mới tỉnh ngủ chưa bao lâu, vẫn còn hơi ngái ngủ, mấy giây sau mới phản ứng lại được, cứng ngắc quay đầu sang nhìn Giang Nhược Kiều đang ngồi cạnh cửa sổ: “Nhược Kiều, có người tìm, Lục Dĩ Thành ở dưới tầng, nói muốn đưa bữa sáng cho cậu…”

Nói đến đây, cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu gào lên: “Cái gì!! Lục Dĩ Thành đến đưa bữa sáng á?!!”

Bạn nữ tóc ngắn rất hạnh phúc.

Xem ra không chỉ mình cô ấy là người thấy có cả một bể drama lớn để hít rồi hưng phấn đến nỗi nói năng lộn xộn!

Nhìn xem, làm sao mà có người nghe được tin này mà không sốc cơ chứ!

Giang Nhược Kiều – người vừa mới xịt khoáng xong, trên đầu còn vểnh lên một chỏm tóc mái được buộc bằng dây lông xù, lúc này đây, cô cũng phải sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô cũng không biết đang xảy ra chuyện gì cơ mà! Lục Dĩ Thành đến tìm cô, còn định đưa bữa sáng ư? Sao cô có cảm giác hơi phi lý vậy nhỉ?

Giang Nhược Kiều đứng dậy, bạn nữ tóc ngắn nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.

Cô mỉm cười: “Được, tôi sẽ xuống ngay, cảm ơn cậu.”

Bạn nữ tóc ngắn:!! Không trang điểm mà cũng đẹp như vậy!! Quả nhiên là hoa khôi có khác ~

“Không có gì đâu!” Trái lại, bạn nữ tóc ngắn còn muốn ở lại đây để hóng chuyện, nhưng rõ ràng là người ta chỉ mới ngủ dậy, cô ấy chỉ đến để truyền lời, đương nhiên là không thể đứng ngây ngốc ở đây mãi rồi làm môn thần giữ cửa được. Bạn nữ chỉ có thể miễn cưỡng rời đi, vừa quay người lại, cô ấy lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra, ngón tay gõ chữ cực nhanh trên màn hình, chia sẻ drama to bự này vào nhóm ký túc xá và nhóm bạn thân.

“Đệt!!! Các cậu tuyệt đối không tưởng tượng được đâu!! Sáng nay tớ tới căn-tin mua mì trộn về, à, phải nói là tay nghề của đầu bếp trộn mì vẫn tuyệt vời như trước, nêm nếm rất vừa vặn ~ a a a lại nói nhảm nữa rồi, quay về vấn đề chính nào, tớ mua mì trộn về đến dưới tầng thì đụng phải Lục Dĩ Thành, các cậu không đọc lộn đâu, là học thần, là báu vật của khoa chúng ta, là bạn học Lục Dĩ Thành đó. Cậu ấy đứng dưới khu ký túc xá nữ, các cậu đoán xem cậu ấy tìm ai? Thế mà lại là tìm Giang Nhược Kiều, hơn nữa còn là mang bữa sáng cho Giang Nhược Kiều!! (Đúng rồi, lúc các cậu chia sẻ drama, đừng quên nhắc nhở mọi người một tiếng, tớ là người đầu tiên hóng được drama, tớ là kẻ trồng cây đó).”

Giang Nhược Kiều không xuống dưới ngay.

Cô vỗ vỗ mặt mình.

Dưới ánh mắt tràn đầy phấn khích và kích động của ba cô bạn cùng phòng, cô vẫn bình tĩnh ngồi lại trước bàn học, động tác dưỡng da, trang điểm thành thạo vô cùng.

Giang Nhược Kiều vừa cẩn thận bôi mấy lớp nền vừa suy nghĩ: Lục Dĩ Thành định diễn tuồng nào vậy?

Suy nghĩ miên man, cô chợt nhận ra đây có thể là kế sách của Lục Dĩ Thành. Dù sao thì, chắc chắn là sau này hai người phải thường xuyên liên lạc, mà cô lại là bạn gái cũ của Tưởng Diên, Lục Dĩ Thành còn là bạn thân của anh ta… Cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị người khác chú ý, cho nên, sau khi cân nhắc, anh quyết định “hy sinh” bản thân, dù sao thì “Tôi không vào địa ngục thì ai vào”, anh lựa chọn từ bỏ thanh danh của mình, hy sinh tình nghĩa bạn bè, gánh vác mọi hậu quả từ tin đồn.

Rất có khả năng này, dù sao thì đây cũng rất giống chuyện mà Lục Dĩ Thành có thể làm ra.

Cô không quá ngạc nhiên.

Nhưng… anh đã làm nhiều đến vậy rồi, cô cũng không thể ngồi không mà chẳng làm chút gì.

Nhất là khi cô còn cùng hội cùng thuyền với anh.

Ba cô bạn cùng phòng không đi làm việc của mình, mà lại đứng như thần giữ cửa sau lưng cô.

Giang Nhược Kiều thoa một lớp son bóng mỏng nhẹ lên môi, cuối cùng thì cô cũng chịu thua, quay đầu nói với mấy cô bạn: “Các bạn đâu yêu ơi, mặc dù kế hoạch hiện tại có chút thay đổi nhưng chúng ta vẫn có thể tiến hành như dự định, đúng không nào?”

Cô còn chắp tay cầu xin để chọc cười mấy người họ: “Các chị em, làm ơn đi. Dù các câu gọi mười cốc trà sữa một ngày thì tớ cũng đồng ý.”

Trong mắt ba người họ tràn ngập sự hưng phấn: “Yên tâm đi nhé ~ Ngoài trà sữa ra thì phải tăng thêm một điều kiện, bọn tớ muốn nghe chi tiết, chi tiết chuyện gì, cậu hiểu chứ?”

“? Tớ không hiểu.”

“Cậu hiểu.” Vân Giai xoa xoa tay: “Thứ lỗi cho bọn tớ chưa thấy việc đời, thật sự không tưởng tượng ra cảnh Lục Dĩ Thành… giời ạ, lúc hôn thì cậu ấy thích tư thế nào nhỉ? Cả tay của cậu ấy nữa…”

Giang Nhược Kiều bạnh mặt: “Dừng, dừng, dừng, đừng vấy bẩn lỗ tai của tớ.”

Nói rồi, cô vội cất bước ra khỏi phòng, không thèm ngoảnh đầu lại, trông như đang chạy trốn.

Cô vừa mới rời khỏi phòng, ba người trong ký túc xá đã tràn trề hăng hái mà rôm rả thảo luận.

“Không ngờ Lục Dĩ Thành lại đến đưa bữa sáng thật. Xem ra cậu ấy đang theo đuổi Nhược Kiều thật.” Vân Giai sờ cằm: “Cũng không biết Lục Dĩ Thành có mang tới bốn phần bữa sáng không nhỉ.”

Nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi ba người các cô chưa được ăn bữa sáng miễn phí nào.

Mỗi lần Giang Nhược Kiều quay lại trạng thái độc thân, đều có rất nhiều người tới vây quanh. Mấy người đó cũng khá tinh ý, dù chỉ mua mấy món đồ ăn vặt nho nhỏ hay đưa bữa sáng thì đều sẽ mang tới bốn phần, có thể coi là đi đường cong cứu nước, muốn ghi điểm trong mắt mấy cô bạn thân của Giang Nhược Kiều. Trước đây, Tưởng Diên cũng có một khoảng thời gian rất dài tới đưa bữa sáng, nhưng đàn ông chỉ có một cái nết duy nhất, lên hàng “chính thất” rồi thì lại bắt đầu lười biếng (lười biếng với mấy cô bạn này), dù sao thì, lâu rồi các cô không được ăn bữa sáng của Tưởng Diên đưa tới nữa.

Lạc Văn nói: “Tớ đoán là sẽ không. Nói thế nào nhỉ, có vẻ Lục Dĩ Thành cũng không phải loại người khéo léo đưa đẩy, nghe nói cậu ấy chưa từng yêu đương với ai, không có kinh nghiệm gì cả. Cậu ấy đưa bữa sáng cho Nhược Kiểu đã khiến tớ phải kinh ngạc rồi, sao có thể nghĩ đến chuyện mang tận bốn phần được.”

Cao Tĩnh Tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi: “Nói mới nhớ, nếu ăn bữa sáng do học thần đưa, chắc đi thi sẽ không rớt tín chỉ đâu nhỉ?”



Trong lúc Giang Nhược Kiều trang điểm, gần như toàn bộ sinh viên nữ trong ký túc xá đều đã biết chuyện Lục Dĩ Thành đến đưa bữa sáng cho cô. Giang Nhược Kiều bước xuống dưới tầng, trên hàng lang các phòng, cô đều nghe thấy tiếng động, họ đều lặng lẽ hé một góc ra để nhìn trộm.

Không biết tại sao, có thể là do tất cả mọi người quá ngạc nhiên nên càng tô đậm bầu không khí này, thế nên, Giang Nhược Kiều lại được dịp sinh ra loại cảm xúc được gọi tên là “thẹn thùng” – thứ cảm xúc ít khi thấy nó hiện hữu nơi cô.

Giang Nhược Kiều bước nhanh xuống tầng, cô còn chưa ra ngoài hẳn mà đã thấy Lục Dĩ Thành đứng đó với tấm lưng thẳng tắp, xách theo túi to túi nhỏ, anh đứng dưới gốc cây.

Cô dừng chân, vừa hay khi ấy Lục Dĩ Thành mới ngẩng đầu nhìn về phía này.

Ánh mắt hai người va chạm vào nhau.

Giang Nhược Kiều khẽ mím môi, lần này, dường như cô cố ý thả chậm bước chậm, dè dặt bước về phía anh.

Trên ban công của mấy tầng ký túc xá, rất nhiều sinh viên nữ mượn cớ phơi quần áo, lén ló đầu qua lớp quần áo theo dõi động tĩnh dưới tầng.

Việc trai đẹp đưa đồ ăn đến cho mỹ nữ cũng không phải chuyện hiếm gặp gì.

Nhưng nếu anh chàng đẹp trai đó lại là Lục Dĩ Thành thì sẽ khiến người khác hơi ngạc nhiên, nhưng nếu thêm mỹ nữ là Giang Nhược Kiều, thì đúng là sự chí mạng nhân đôi.

“Sao cậu lại tới đây?” Giang Nhược Kiều hỏi.

Lục Dĩ Thành cũng có chút ngại ngùng.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh mua bữa sáng tới đưa cho một cô gái.

Anh hơi ngượng, giọng nói cũng không còn lưu loát như mọi khi: “Đợi chút nữa tôi nhắn tin giải thích cho cậu.”

Giang Nhược Kiều nghiêng đầu hỏi: “Vậy sao cậu không gửi tin nhắn trước cho tôi, hoặc gọi điện cho tôi để tôi biết còn xuống, có phải cậu không biết số của tôi đâu.”

Lục Dĩ Thành: Chuyện này…

Anh siết chặt túi trong tay, cố bình tĩnh lại, nói: “Cậu không biết tại sao à?”

Khá lắm, bây giờ Lục Dĩ Thành cũng chẳng còn thành thật như trước nữa rồi.

Thế mà anh lại học được cách hỏi vặn lại cô.

Anh học theo thói xấu của ai không biết.

Thôi, vấn đề này có thể bỏ qua được.

Giang Nhược Kiều quyết định tha thứ cho anh, cũng là tha thứ cho chính mình, chuyển đề tài: “Cậu mua món gì cho bữa sáng vậy?”

Lục Dĩ Thành đưa cho cô nhìn.

Cô nghiêng người tới gần.

Lục Dĩ Thành lại ngửi thấy mùi nước hoa đó, trong veo.

Anh bất giác thở nhẹ lại. Giang Nhược Kiều mở ra xem anh mua những gì cho bữa sáng.

Thực ra thì, có thể coi đây là một hành động rất gần gũi, bình thường, phải là người có quen biết với nhau thì mới có thể làm vậy, nếu là người xa lạ, ai lại đi xem người ta mua gì cho bữa sáng.

Giang Nhược Kiều kinh ngạc nhìn đồ ăn sáng. Bởi vì Lục Dĩ Thành mua cà phê và cả bánh sừng bò, đây là những món lần trước cô mua. Trí nhớ của người này đúng là rất tốt, còn nhớ rõ cô uống loại cà phê nào… Nhưng anh chỉ mua một phần đồ ăn sáng như thế, cà phê chỉ mua một cốc, bánh sừng bò cùng chỉ có một cái. Ba phần đồ ăn sáng khác đều là bánh bao hấp và sữa đậu nành trong căn-tin.

Không nghi ngờ gì nữa, cà phê và bánh sừng bò là mua cho cô.

Sữa đậu nành và bánh bao là mua cho ba cô bạn cùng phòng.

Có phải là về phương diện này, con trai ai nấy đều không học cũng tự hiểu không nhỉ?

Giang Nhược Kiều mỉm cười nhìn anh, như đang trêu ghẹo, cũng tựa như đang chế nhạo.

Lục Dĩ Thành chỉ đành thành thật giải thích: “Có hơi đắt.”

Giang Nhược Kiều phì cười, đôi mắt lóng lánh ánh nước.

Lục Dĩ Thành bất lực, nhưng anh thật sự nghĩ vậy, sáng nay anh đến quán cô hay mua cà phê, gọi một suất theo tiêu chuẩn lần trước của cô, suất này gồm một cốc cà phê Americano[*] và bánh sừng bò, khoảng ba mươi tệ. Mua một phần còn đỡ, nếu mua bốn phần thì… thôi thì dù sao anh cũng không mua, nghĩ đến hương vị của sữa đậu nành và bánh bao ở căn-tin cũng khá ngon nên mua ba phần liền.

[*] Cà phê Americano: Là một loại cà phê espresso và có tên gọi khác là cà phê American, đây là loại cà phê truyền thống của người Mỹ với vị đắng nhẹ hơn bằng cách pha loãng cà phê espresso với nước sôi theo một tỷ lệ nhất định.

“Vậy ngày mai cậu vẫn tới đưa sao?” Giang Nhược Kiều mỉm cười nhìn anh.

Lục Dĩ Thành ngẩn ngơ: “Đưa.”

Dù có là diễn thì anh cũng muốn làm cho đầy đủ.

Anh biết rất khó để theo đuổi được cô.

Không có chuyện chỉ một lần đưa bữa sáng là theo đuổi được. Cũng giống như… lần trước Tưởng Diên đưa một mạch hơn hai tháng.

Đổi lại là anh, chắc chắn một lần là không đủ.

Giang Nhược Kiều kéo dài giọng: “Còn đưa nữa à? Vậy để tôi chuyển khoản cho cậu.”

Lục Dĩ Thành: “?”

Anh lắc đầu: “Không cần.”

Số tiền này, anh vẫn chi nổi.

Sao có thể nhận của cô được, tóm lại là anh không muốn nhận. Anh cũng không phải là chân chạy việc cơ mà.

Giang Nhược Kiều thấy anh kiên trì như vậy thì cô cố hết sức nhịn cười, được rồi, lần sau tìm cơ hội khác bù lại cho anh vậy. Bây giờ, hai người họ cũng đồng bệnh tương liên [*], e là lúc anh mua đồ ăn sáng cho cô, lòng anh cũng đau nhói.

[*] Đồng bệnh tương liên (hay còn dùng là “Đồng bệnh tương lân”) để chỉ người ở cùng hoàn cảnh giống nhau thì sẽ xót thương và thông cảm cho nhau.

“Sữa đậu nành và bánh bao ăn cũng khá ngon à?” Giang Nhược Kiều dừng lại: “Vậy ngày mai tôi cũng muốn ăn món này.”

Lục Dĩ Thành ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải cậu luôn uống cà phê sao?”

Giang Nhược Kiều đáp: “Thỉnh thoảng tôi muốn đổi khẩu vị.”

Lục Dĩ Thành nhíu mày, có chút rối rắm và chần chờ: “Thật ra thì cũng không đắt lắm.”

Ba mươi tệ cũng được, chỉ cần cô thích uống là được, không phải sao?

Giang Nhược Kiều lườm anh: “Ngày mai tôi muốn ăn bánh bao và sữa đậu nành, cậu có ý kiến gì không?”

Lục Dĩ Thành: “… Không có.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi