HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Sau ngày Tết Trung Thu, nhà họ Lâm lại trở về với không khí quạnh quẽ.

Hai đứa con trai của ông Lâm cũng đã về, Lâm Khả Tinh bị bà Lâm dẫn về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, ban ngày, chủ nhân của nhà chỉ còn mỗi bà Lâm.

Từ sau khi bà Lâm tiếp nhận công việc từ thiện, bà ấy đã có phòng họp và phòng sách cho riêng mình trong căn biệt thự hào hoa này.

Hôm nay, trong phòng sách rộng lớn chỉ có mỗi bà Lâm và mẹ Tưởng.

Hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt, bà Lâm lại còn cố ý đóng cửa, bà ấy ngồi trên cái ghế làm việc rộng rãi, vui vẻ thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của mẹ Tưởng. Đương nhiên, giờ nhớ lại, bà ấy vẫn cảm thấy hối hận không thôi.

Kế hoạch của mẹ Tưởng có thể thực hiện được không? Đương nhiên là được.

Xác suất thành công cao không? Đương nhiên là cao.

Bà Lâm không biết mình có nên cảm tạ Tưởng Diên vì anh ta không có tình cảm nam nữ với Khả Tinh hay không nữa. Nói cho cùng thì nếu như qua thêm mấy năm, Khả Tinh ở cùng với Tưởng Diên, quyết tâm muốn kết hôn, bà ấy còn ngăn cản được nữa hay không? Đương nhiên là không được. Đợi đến khi Khả Tinh và Tưởng Diên ở bên nhau rồi, một người làm mẹ như bà ấy, để con gái có thể sống hạnh phúc hơn, có khi nào bà ấy sẽ trợ giúp con rể? Chắc chắn là thế.

“Còn có gì muốn nói nữa không?” Bà Lâm hỏi.

Mẹ Tưởng lắc đầu.

Không còn gì để nói nữa, thắng làm vua, thua làm giặc.

Chỉ có điều, bà ta chỉ muốn biết một việc.

Tất cả mọi chuyện gần như đều kín kẽ đến không có chỗ hở nào, ngay cả con trai A Diên của bà ta cũng không biết bà ta nghĩ gì, sao bà Lâm lại biết được?

Ở nhà họ Lâm, bà ta vô cùng cẩn thận, mỗi một câu khi trò chuyện với Lâm Khả Tinh, dù có bị người khác nghe thấy cũng chẳng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Sao bà Lâm lại biết được?

Hôm qua mẹ Tưởng vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng nghĩ ra được điều gì.

Bà ta từng nghi ngờ Giang Nhược Kiều nhưng sau đó lại nhanh chóng bác bỏ, Giang Nhược Kiều chỉ mới là một cô sinh viên hai mươi tuổi, hơn nữa con bé cũng không quen biết bà Lâm, hai người còn không cùng đẳng cấp, càng không có cơ hội gặp nhau, thế nên, khả năng cao không phải Giang Nhược Kiều nói.

Vậy chẳng lẽ là Khả Tinh?

Cũng không thể nào, bây giờ Khả Tinh cả ngày cứ chìm đắm trong đau khổ, càng không muốn để người khác biết việc này, chắc chắn Khả Tinh sẽ không chủ động nói chuyện này với bà Lâm.

Vậy thì là ai?

Cuối cùng mẹ Tưởng vẫn hỏi: “Sao chị biết việc này?”

Bà Lâm không trả lời. Sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ Tưởng, bà ấy tự khắc sẽ biết, người phụ nữ này vô cùng âm hiểm. Mặc dù bà ấy chẳng quen chẳng biết gì với Giang Nhược Kiều, nhưng dẫu sao thì Giang Nhược Kiều vẫn còn là sinh viên, người ta còn tốt bụng nhắc nhở bà ấy, bà ấy cũng không cần phải nhắc tới Giang Nhược Kiều làm gì, việc này chẳng có ích lợi gì với bà ấy. Im lặng một hồi lâu, bà Lâm mới nói: “Quả thật đã có người chú ý tới sự khác thường của Khả Tinh, Khả Tinh gầy đi trông thấy, dù tôi bận rộn công việc không chú ý tới, không có nghĩa là không ai chú ý tới. Con gái của tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm tới nó, tôi nhờ người điều tra thử mới phát hiện, tối đó, Khả Tinh từ nông trại trở về thành phố, ấy thế mà con bé lại không về nhà, chính điều đó đã khiến tôi chú ý, sau đó tôi lại nhớ tới việc bà muốn tới thăm nom một người bạn nằm viện…”

Mẹ Tưởng bật cười, thì ra mọi chuyện vỡ lở ra là vì đây sao?

Bà Lâm khẽ cười rồi nói: “Tôi đây có nên được gọi là lấy đức báo oán, hoặc là…” Bà ấy ngừng một chút mới tiếp lời: “Nuôi ong tay áo?”

“Lấy oán báo ơn?” Mẹ Tưởng nghiền ngẫm lời bà Lâm vừa nói sau đó ngẩng đầu lên: “Chẳng phải là bố thí sao? Mười năm nay chắc chị vui vẻ lắm, vui vì có thể chà đạp tôi dưới gót giày chị, nhìn tôi xum xoe quanh chị như một đứa ở đợ.”

Bà Lâm cũng không nổi giận: “Thật lòng hay bố thí gì cũng được, không cần biết là với ý gì, nhưng mười năm này, chẳng phải mẹ con hai người sống rất thoải mái sao? Thoải mái tới mức gài bẫy con gái nhà người ta, mơ ước gia sản nhà người ta.”

Mẹ Tưởng cúi đầu bật cười: “Gài bẫy con gái chị ư? Rốt cuộc chị có hiểu con gái mình không vậy, có biết con gái chị là người thế nào không? Có phải chị nghĩ tôi dụ dỗ con gái chị thích Tưởng Diên? Chị có từng nghĩ, vì sao con gái chị lại nghe lời tôi đến thế, là vì tôi hiểu được lòng con bé, lời tôi nói vừa hay hợp với ý nó, tối hôm đó, tôi không ở cạnh con bé, cũng không trói chặt chân tay con bé, là tự nó mò tới phòng A Diên.”

Đến lúc này, chẳng qua là tự tổn thương lẫn nhau mà thôi.

Mẹ Tưởng biết chắc là bà Lâm sẽ không làm lớn chuyện này, bà Lâm sợ ông Lâm biết, cũng sợ người ngoài biết.

Nếu không, sau khi biết chuyện này, bà ấy cần gì phải nhẫn nhịn cho tới bây giờ?

Không còn gì để mất thì chẳng có gì để sợ, mẹ Tưởng hiểu rất rõ đạo lý này.

“Đến cùng là tôi dụ dỗ con bé hay là tôi chỉ thuận theo lòng con bé, nói những lời con bé thích nghe, con bé nghe rồi lại tự nghĩ lệch hướng, còn chưa đủ rõ ràng à?” Mẹ Tưởng bật cười: “Đứa con gái này của chị, vô dụng rồi.”

Nếu để bà ta đánh giá, không xét về gia thế hay bối cảnh, bà ta cảm thấy, có khi cô bạn gái của Tưởng Diên còn tốt hơn Khả Tinh những mấy lần.

Không có người mẹ nào có thể chịu đựng được khi nghe người khác nói như thế về con của mình.

Vốn dĩ bà Lâm đang rất bình tĩnh, nhưng chỉ có thể nói là do mẹ Tưởng quá hiểu cách chọc bà Lâm tức giận, cũng quá hiểu cách khiến bà Lâm mất vui.

Thấy sắc mặt bà Lâm xanh lét, mẹ Tưởng vui vẻ trong lòng: Mười năm rồi! Bà ta đã nhịn mười năm nay rồi!

“Nếu Văn Viễn còn sống, nếu nhà họ Tưởng vẫn còn ở đây…” Mẹ Tưởng tiếp tục khiêu khích: “Chị nghĩ là, tôi sẽ để con gái chị làm con dâu tôi chắc?”

Sắc mặt bà Lâm vốn đang tái mét nhưng khi nghe lời khiêu khích mẹ Tưởng vừa nói, ngọn lửa tức giận vốn nên phun trào lại lập tức dịu đi, bà ấy cười tươi hơn: “Bà không nói, chắc tôi cũng quên mất chuyện này rồi. Bà có biết vì sao năm đó tôi lại thu nhận hai mẹ con bà không? Bà nói do tôi bố thí cho bà cũng được, nhưng đúng là lúc đó, là do tôi cảm thấy thương cảm và đồng tình với bà.”

Hai người quen biết nhau gần ba mươi năm.

Còn lạ gì nhau nữa đâu?

“Nguyên nhân cái chết của Tưởng Văn Viễn năm đó rõ ràng là do tai nạn giao thông.” Bà Lâm cười một cái: “Nhưng bà có biết, lúc đó ông ta đi đâu không?”

Mẹ Tưởng: “Liên quan gì tới chị? Chỉ là do lúc đó Văn Viễn đi mua thuốc cho A Diên mà thôi!”

“Bà tin à?” Bà Lâm nói: “Ông ta đi tiễn tình nhân của ông ta ra nước ngoài đấy, ông ta tính tới sân bay nhưng chắc do ông trời không nhìn nổi nữa! Nên để ông ta gặp phải tai nạn giao thông, tôi cũng không biết nên nói ông ta đáng thương hay đáng trách nữa, bà cho là sẽ có một thằng đàn ông nghèo trắng hai tay như ông ta, bỗng có một ngày phất lên như diều gặp gió nhưng vẫn một lòng một dạ với bà ư? Nói thật thì, tôi không hiểu sao bà cứ phải luồn cúi tính toán thế này làm gì, nếu nói bà vì con trai bà, nhưng đây có phải là điều mà con trai bà thực sự muốn hay không? Nếu bà vì chính bản thân bà, điều bà nhận lại được là gì thế?”

Bấy giờ, bà Lâm cứ mãi thổn thức không thôi: “Bà còn nhớ ước mơ thời còn đi học của bà hay không? Chắc bà quên rồi nhỉ, nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Bà nói bà muốn trở thành doanh nhân, làm một bà chủ doanh nghiệp, gặt hái nhiều thành tựu trong sự nghiệp của mình, nhưng giờ thì sao, bà vì ai mà ép mình thành ra như bây giờ? Tôi biết, bà muốn gầy dựng lại nhà họ Tưởng, vậy bà có từng phân định rõ ràng, liệu đó là nhà họ Tưởng của Tưởng Văn Viễn hay là nhà họ Tưởng của Tưởng Diên chưa! Dù bà có muốn mở một công ty, tự mình làm bà chủ thì tôi cũng phải nói một câu công bằng, chỉ có mình bà vì nhà họ Tưởng, quả thực khiến tôi cảm thấy đáng thương đến tệ hại!”

Mẹ Tưởng không muốn tin vào những lời này, bà ta cố giữ bình tĩnh, cuối cùng, bà ta cười nói: “Những lời bây giờ chị nói chẳng qua là để chọc giận tôi mà thôi, lời của chị, một chữ tôi cũng không tin, tỉnh táo lại đi.”

Bà Lâm nhìn bà ta, vừa như xót thương vừa như bất đắc dĩ: “Bà thử đi hỏi con trai bà xem, có chuyện như thế thật không, bà cho rằng con trai bà không biết gì à? Mấy năm nay vì sao cậu ta lại ghét nhắc tới bố mình, thậm chí còn không thèm nhắc tới ông ta, dù chỉ là một lần, mà mỗi lần bà nhắc tới ông ta, tâm trạng con trai bà thế nào?”

Mẹ Tưởng lắc đầu: “Không, tôi không tin một chữ nào cả.”



Mẹ Tưởng rời khỏi nhà họ Lâm.

Bà Lâm sẽ không bao giờ yên tâm với loại người như bà ta, bà ấy tìm người theo dõi mẹ Tưởng.

Mẹ Tưởng từng tìm đến Tưởng Diên, nhưng Tưởng Diên không chịu gặp bà ta, sau đó, bà ta lại trở về căn nhà ngày xưa. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn không cam lòng làm mấy công việc làm công ăn lương bình thường, khoản tiền tiết kiệm trong tài khoản cũng không nhiều nhặn gì, cuộc sống sau này chắc hẳn sẽ rất khó khăn.

Bà Lâm hiểu rất rõ mẹ Tưởng. Lời bà ấy nói, chắc chắn mẹ Tưởng có để tâm tới, chỉ là bà ta tự lừa mình dối người không muốn tin mà thôi, ngay cả việc đi xác minh lại mà cũng không dám.

Ngay cả việc mẹ Tưởng đang nghĩ gì mà bà Lâm cũng biết, bây giờ mẹ Tưởng rời đi là để chờ đợi, đợi một ngày Tưởng Diên tới tìm bà ta, sau khi Tưởng Diên tìm thấy bà ta, bà ta sẽ chất vấn Tưởng Diên về việc của Tưởng Văn Viễn, đến lúc đó, bà ta sẽ rơi vào thế yếu khi bị con trai giấu giếm bao nhiêu năm trời, con trai sẽ cảm thấy vô cùng hổ thẹn với bà ta, từ đó bà ta sẽ nhận được lòng tin của con trai một lần nữa.

Đã qua bao nhiêu năm, thời gian sẽ khiến con người ta thay đổi hoàn toàn, một mẹ Tưởng hận không thể đi theo bước chân Tưởng Văn Viễn của năm đó, nay đã có thể lợi dụng phần tình cảm sâu đậm đó để dối lừa con trai.

Có yêu Tưởng Văn Viễn không? Có yêu Tưởng Diên không? Hình như cũng không còn rõ ràng nữa rồi.

Nhưng nếu nói bà ta yêu bản thân mình, hình như cũng không phải.

Bà Lâm nhìn tấm hình tốt nghiệp năm đó, nhìn người con gái xinh đẹp và nổi bật nhất trong ảnh năm đó, không ngờ giờ đây lại thành ra như bây giờ.

Kế hoạch lấy lui làm tiến của mẹ Tưởng có thể thành công không?

Không chắc được.

Bà Lâm lại nhìn ảnh của con gái, không khỏi thở dài một tiếng, con cái rồi sẽ phải trưởng thành, ngoại trừ nhân sinh vô thường khó nắm bắt, cả con cái cũng khó lòng mà quản nổi.

Ông Lâm gõ cửa bước vào, hai vợ chồng thường ngày cũng sẽ trò chuyện với nhau, ông Lâm hỏi mẹ Tưởng đi đâu rồi, dù gì thì cũng đã ở đây mười năm trời, một người làm đã gắn bó với gia đình họ trong khoảng thời gian dài như thế, tất nhiên là ông Lâm sẽ nhớ, huống hồ chi mẹ Tưởng còn là bạn thân thời đi học của bà Lâm.

Bà Lâm mỉm cười trả lời: “Bà ấy nói là bây giờ lực bất tòng tâm rồi, người nhà bên đó cũng có người ngã bệnh nên bà ấy phải về quê chăm sóc người bệnh, sau này nếu hết bận sẽ về.”

Sẽ không về đây nữa.

Khả Tinh rồi sẽ quen với cuộc sống không có người phụ nữ kia.



Ông bà ngoại của Giang Nhược Kiều sắp tới.

Sau một hồi suy nghĩ, cô không đặt phòng khách sạn nữa, cô đặt một phòng homestay, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Người già thường hay sợ khi ở một mình tại khách sạn, kiểu phòng như homestay này vẫn tốt hơn, cô có thể cùng ở lại với ông bà, có chuyện gì cũng có thể kịp thời phát hiện. Homestay cô đặt vừa hay cũng nằm cạnh khu nhà trọ mà Lục Dĩ Thành thuê, đi bộ chỉ mất có mấy phút, hoàn cảnh sống trong khu homestay cũng rất tốt, chủ yếu là ở gần trường cô, đường xá giao thông cũng thuận tiện.

Ngày mai ông bà ngoại sẽ tới, Giang Nhược Kiều tới xem homestay trước, coi thử xem cần bổ sung đồ dùng hằng ngày gì nữa không.

Chạng vạng tối, giáo viên hướng dẫn của Lục Dĩ Thành tìm anh có việc, Giang Nhược Kiều dẫn Lục Tư Nghiên tới homestay chơi, cô đã nói trước với Lục Dĩ Thành rồi, đợi khi nào xong việc, anh sẽ qua đây đón Lục Tư Nghiên luôn.

Giang Nhược Kiều vui vẻ hứng khởi bày trí đồ dùng trong phòng.

Dù chỉ ở đây có mấy ngày nhưng cô vẫn mua thêm một cái nồi nấu, trong homestay có nhà bếp, cũng có gia vị nấu nướng, ông bà ngoại cũng đã quen với việc mỗi sáng sẽ tự nấu mì ăn rồi, cô cũng lo ông bà ăn không quen đồ ăn ở đây. Cứ nghĩ tới việc ông bà ngoại sắp tới thì Giang Nhược Kiều vừa lo lắng lại vừa vui vẻ, lo là lo sức khỏe ông bà ngoại thực sự có vấn đề gì đó, vui là vì cô có thể dẫn ông bà ra ngoài chơi ~

Lục Tư Nghiên cũng rất tò mò: “Mẹ ơi, ông bà ngoại lớn tuổi lắm rồi ạ?”

Giang Nhược Kiều cười nói: “Cũng bình thường thôi, ông mẹ bảy mươi hai, bà thì bảy mươi ba.”

Lục Tư Nghiên xòe tay ra đếm, bảy mươi hai với bảy mươi ba à! Năm nay cậu mới năm tuổi, vậy ông bà ngoại của mẹ rất lớn tuổi rồi đó!

“Có phải ông bà đều râu tóc bạc phơ rồi không ạ?” Lục Tư Nghiên ngâm nga bài ca: “Ông nội đuổi vịt, râu tóc bạc phơ ~”

Giang Nhược Kiều: “Tóc ông bà chưa bạc đến thế, hơn nữa, bà ngoại của mẹ rất yêu cái đẹp, mỗi năm đón năm mới đều phải nhuộm tóc một lần, nhớ năm đó hai người họ đều thuộc hàng trai xinh gái đẹp trong vùng đó, con nhìn mẹ là biết rồi đó, mẹ trông rất giống bà ngoại khi còn trẻ.”

Lục Tư Nghiên hỏi rất nhiều điều, ban đầu Giang Nhược Kiều còn trả lời cậu nhóc nhưng sau đó cô bỗng thấy có gì đó là lạ, cô bỏ máy phun sương trong tay xuống, một loại khả năng đột nhiên hiện lên khiến mặt mũi cô trắng bệch, Tư Nghiên hỏi nhiều như vậy, có khi nào là do trong tương lai cậu nhóc chưa từng gặp ông bà ngoại?

Giang Nhược Kiều ngồi xuống cạnh Lục Tư Nghiên, giọng nói run rẩy mà khó nhọc, cô hỏi: “Tư Nghiên, mẹ hỏi con một câu, con chưa từng gặp ông bà cố ngoại sao?”

Trí nhớ của Lục Tư Nghiên rất tốt, cậu nhóc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Chưa từng gặp ạ.”

Tim Giang Nhược Kiều như ngừng đập.

Cổ họng cô khô khốc, viền mắt ươn ướt.

Không phải, không phải thế.

Ông bà ngoại khỏe mạnh thế cơ mà, có lẽ Tư Nghiên từng gặp họ nhưng cậu nhóc không nhớ rõ.

Nhưng cô cũng biết, ông bà ngoại thương cô như thế, chắc chắn hai ông bà sẽ thường đến thăm Tư Nghiên, dù có không gặp mặt trực tiếp cũng sẽ gọi video cho nhau.

Trí nhớ của Tư Nghiên khá tốt, vậy tức là… Trong ký ức của nhóc, không hề có sự xuất hiện của ông bà ngoại.

Nhưng mới qua có mấy năm thôi mà!

Giang Nhược Kiều không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh, sau khi khóa cửa nhà vệ sinh lại, cô mở khóa vòi nước.

Thực ra, từ hồi rất nhỏ, cô đã biết chết có nghĩa là gì.

Cô từng thấy thi thể của bố bị phủ vải trắng.

Cô cũng biết ông bà ngoại năm nay đã bảy mươi hai tuổi rồi, cô hạ sinh Tư Nghiên vào năm cô hai mươi bảy tuổi, chỉ cách nhau có bảy năm mà thôi.

Con người ta, khi đã có tuổi, việc sống hay chết chẳng còn là vấn đề gì lớn lao nữa.

Cô biết, mấy thứ đó cô biết cả! Nhưng cô không thể nào thản nhiên chấp nhận điều đó.

Lục Dĩ Thành gõ cửa phòng.

Lục Tư Nghiên mở cửa cho anh, sau khi thay xong giày, Lục Dĩ Thành thấy Lục Tư Nghiên mang vẻ mặt lo lắng đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, anh có hơi ngạc nhiên, bước tới và nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, mẹ ở trong đó à?”

Lục Tư Nghiên gật đầu, nhóc mang vẻ mặt nghiêm trọng.

“Hình như con làm sai rồi.” Lục Tư Nghiên vô cùng hối hận: “Đây là lần đầu tiên con thấy mẹ có vẻ mặt như vậy!”

Lục Dĩ Thành đứng ở ngoài, anh chỉ nghe thấy tiếng nước từ trong truyền ra.

Anh nghĩ một hồi rồi mới dẫn Lục Tư Nghiên ra ngoài ban công, ra đến đây, anh bèn hỏi: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì?”

Lục Tư Nghiên kể hết mọi chuyện lại cho anh nghe: “Mẹ hỏi con có từng gặp ông bà ngoại bao giờ chưa, con nói là không, sau đó mẹ vào nhà vệ sinh.”

Thì ra là thế.

Lục Dĩ Thành yên lặng, anh ngồi xuống cái ghế đặt ngoài ban công rồi lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay lướt trên màn hình, mở album ảnh trong điện thoại ra.

Hồi ban đầu, album ảnh của anh chỉ có lác đác vài tấm hình, nhưng sau khi Tư Nghiên tới, ảnh chụp càng ngày càng nhiều.

Trong đó có vài tấm hình nhìn mờ mờ, độ phân giải không cao, như một tấm ảnh đen trắng.

Trong ảnh là hình chụp một bà cụ tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn.

Có ảnh cụ ngồi trên ghế, mắt nhìn chăm chăm vào ống kính, có ảnh cụ ngủ quên trên sô pha khi xem tivi, cũng có ảnh cụ… nằm ngủ trên giường bệnh.

Là người bà mà anh đã sống nương tựa vào rất nhiều năm.

Thi thoảng anh cũng cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì mình lớn lên quá chậm, không thể cho bà được một ngày hạnh phúc trọn vẹn, cũng tiếc vì, nếu Tư Nghiên tới đây sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.

Bà nội mà nhìn thấy Tư Nghiên, chắc hẳn là bà sẽ thấy rất vui vẻ, sẽ rất thích cậu nhóc.

Thực sự… đáng tiếc thay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi