HÓA RA NGƯỜI Ở NƠI NÀY

Vụ án của Đế Tân có thể từ từ điều tra thu thập chứng cứ, nhưng Lục Tâm thì không thể không nhanh chóng theo đuổi, đề phòng người khác mơ tưởng đến cô!

Lục Cảnh Hành suy nghĩ một chút, trên đường lái xe về nhà, khi đi ngang qua siêu thị thì thuận đường kéo Lục Tâm vào mua một túi bánh kẹo cưới lớn.

Lục Tâm khó hiểu trước hành động này của Lục Cảnh Hành, giúp anh đem túi bánh kẹo cưới kia lên xe, lại nhịn không được quay đầu hỏi anh: "Anh mua mấy thứ này nhiều như vậy để làm gì?".

"Phân phát." Lục Cảnh Hành vừa không nhanh không chậm trả lời vừa khởi động xe.

Lục Tâm đương nhiên biết là dùng để phân phát, chứ hai người làm sao ăn hết chỗ bánh kẹo này được, nhưng vấn đề là, phân phát cho ai?

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Hành liền cho cô đáp án.

Anh một tay cầm tay cô, một tay cầm túi bánh kẹo cưới kia đi vào công ty, bây giờ là giờ cao điểm, đồng nghiệp đang tốp năm tốp ba chạy vào thang máy, nhìn thấy hai người thì đều có chút sững sờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lục Cảnh Hành thật khách khí chào hỏi mọi người, sau đó kéo Lục Tâm vào văn phòng mình.

"Lục Tâm, lát nữa em cùng anh đi phân phát bánh kẹo cưới." Lục Cảnh Hành phân phó, lại châm thêm một câu: "Bánh kẹo cưới của chúng ta."

"......"

Vì thế nửa giờ tiếp theo, Lục Cảnh Hành kéo Lục Tâm đi khắp công ty, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đem túi bánh kẹo cưới kia phân phát đến từng người, từng bàn của đồng nghiệp.

Hơn nữa, khi phát cho Giang Diệc Thành, Lục Cảnh Hành còn cố ý phát nhiều hơn một bịch.

"Giang tổng, thật cảm ơn anh hôm qua đã chiếu cố cho Lục Tâm, cô ấy bình thường có chút liều lĩnh, hy vọng Giang tổng về sau có thể rộng lượng một chút." Khi phát bánh kẹo cưới, Lục Cảnh Hành nói chuyện vô cùng khách khí với Giang Diệc Thành, lời nói tràn ngập tình cảm.

Giang Diệc Thành ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, tầm mắt từ mấy mấy bịch bánh cưới trên bàn di chuyển lên nhìn hai người, ngữ khí có phần không xác định: "Kết hôn? Bánh kẹo cưới?".

Lục Cảnh Hành mỉm cười gật đầu.

"Hai người không phải là anh em sao? Không phải đều họ Lục sao?" Cứ theo ngôn hành cử chỉ bình thường của hai người, có thể dễ dàng nhận ra mối quan hệ của họ đã vượt qua tình cảm anh em, nhưng Giang Diệc Thành nguyện tin tưởng, Lục Cảnh Hành đối với Lục Tâm chỉ là quan tâm quá mức, nhưng theo tình hình hiện tại thì nên xem lại rồi, hiển nhiên không phải như vậy.

Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm còn thật sự phủ nhận.

"Họ Lục là để tiện cho việc lúc trước nhập hộ khẩu cho cô ấy, cô ấy vốn họ Trữ." Lục Cảnh Hành giải thích, tránh nặng tìm nhẹ.

Lục Tâm vốn tên là Ninh Tâm, việc này là do Lục Tâm bị mất trí nhớ, được Lục Cảnh Hành cứu mang về nhà, cô chỉ biết mình gọi là Ninh Tâm, những chuyện khác đều không nhớ rõ, thậm chí ngay cả cha mẹ tên gì, anh chị em tên đầy đủ là gì cũng đều không nhớ được, bởi vì người nhà chưa từng nói cho cô biết. Đại khái là vì thấy cô còn nhỏ tuổi, không có ý thức, lại không nghĩ tới kết quả, khiến cô bị lạc mất gia đình.

Nụ cười trên mặt Giang Diệc Thành có chút cứng lại: "Khi nào hai người tổ chức hôn lễ?".

"Có lẽ là đầu năm sau. Cuối năm sắp đến rồi, mọi người đều bận rộn, nhân dịp trước khi nghỉ đông đem bánh kẹo cưới phát ra." Lục Cảnh Hành nói, mỉm cười: "Đến lúc đó hy vọng Giang tổng có thể nể mặt mà tham gia hôn lễ của chúng tôi."

Giang Diệc Thành cười: "Nhất định."

Khi Lục Tâm bị Lục Cảnh Hành kéo ra khỏi văn phòng của Giang Diệc Thành cô vẫn còn mơ màng chưa rõ, cô là lần đầu tiên thấy có người trước khi kết hôn đi phân phát bánh kẹo cưới.

"Hai chúng ta cũng chỉ là chưa đăng ký kết hôn mà thôi, kết hôn là chuyện sớm hay muộn." Lúc ăn cơm trưa, Lục Cảnh Hành giải thích nghi hoặc cho cô: "Nhưng hôn lễ không thể tổ chức quá vội vàng, hai chúng ta hiện tại đều đang rất bận, sắp tới cũng không phải là thời điểm tốt để cử hành hôn lễ. Hơn nữa, hiện giờ ông nội cùng ba mẹ đều chưa biết chuyện, cần chút thời gian để họ thích ứng, nhưng quan trọng là trong khoảng thời gian này sẽ không có người đàn ông nào nghĩ đến em nữa."

"......" Lục Tâm đối với lý luận của Lục Cảnh Hành không dám gật bừa, chỉ hỏi một câu: "Anh cầu hôn em khi nào?".

Nói vừa xong liền bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lục Cảnh Hành: "Giữa hai chúng ta còn cần nghi thức xã giao này sao?".

Đương nhiên cần.

Lục Tâm không nói ra, nhưng lại dùng sức đâm miếng thịt bò để biểu hiện sự bất mãn của cô, Lục Cảnh Hành ngay cả thổ lộ đều là do cô gặng hỏi mới nói ra, cả đời người gả đi có một lần, vậy mà ngay cả kinh hỉ* khi được cầu hôn cũng không có.

*kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng; ngạc nhiên mừng rỡ

Lục Cảnh Hành vươn tay tới nhéo nhéo má cô: "Lại hờn dỗi?".

"Đương nhiên." Lục Tâm nhăn nhó nhìn anh.

Ý cười nhè nhẹ trong mắt Lục Cảnh Hành lan rộng ra, bàn tay Lục Cảnh Hành vỗ nhẹ lên đầu cô: "Lại ngốc nữa. Anh cũng không nỡ để em vô thanh vô tức* gả cho anh. Bánh kẹo cưới phát ra hôm nay là để che miệng những người đó lại, để họ không đem em cùng người đàn ông khác ghép thành một đôi. Bạn gái của anh nên quang minh chính đại đứng bên cạnh anh."

*vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng; im tiếng; không tiếng động; im lặng; im ắng

Lục Tâm nghe anh nói thì có phần xấu hổ, nhưng trong lòng lại giống như uống mật, muốn nghe Lục Cảnh Hành nói lời ngon tiếng ngọt thật không dễ dàng. Anh dùng một chiêu này quả thật không sai, trong một buổi chiều, toàn bộ tin tức bát quái trong công ty đều đổi hướng, không còn đem cô trở thành bà chủ tương lai nữa, mà ngược lại đều bàn tán tại sao cô từ em gái của Lục Cảnh Hành nhanh chóng trở thành vợ chưa cưới của anh. Khi cô trở lại văn phòng thì toàn bộ đồng nghiệp đều tò mò, nhưng lại không dám hỏi nhiều, bởi vì boss hôm nay tâm trạng không tốt.

Ở bên ngoài nói một câu bàn tán đều bị gọi vào bên trong giáo huấn nửa ngày, bởi vậy toàn bộ mọi người trong văn phòng đều cảm thấy bất an; ngay cả Lục Cảnh Hành ở dưới lầu cũng vậy, cũng vì một câu bàn tán rất nhỏ mà nổi giận.

Đồng thời nổi giận còn có Giang Chỉ Khê, khi nhận được bánh kẹo cưới của Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm, khuôn mặt Giang Chỉ Khê cả ngày đều đen lại, cách làm ngày hôm nay của Lục Cảnh Hành không khác gì ở trước mặt mọi người cho cô một bạt tai.

Ngày đầu tiên Lục Cảnh Hành vào công ty, toàn bộ công ty ai ai cũng nói, Lục Cảnh Hành là rể hiền của Đế Tân, Lục Cảnh Hành được như ngày hôm nay là nhờ cô, cho dù sự thật là sau khi Lục Cảnh Hành được tuyển dụng cô mới phát hiện ra anh vào Đế Tân, mới gọi anh tới.

Ngay từ đầu, toàn bộ mọi người trong công ty đều đem hai người cột vào nhau, dù là ngày hôm qua, tất cả mọi người cũng đang nói bọn họ là một đôi, vậy mà không ngờ hôm nay Lục Cảnh Hành lại bất động thanh sắc* tát vào mặt mọi người, cũng tát vào mặt của cô, điều này khiến cô rất khó chịu, chỉ có thể đem cảm giác khó chịu này hóa thành tức giận đổ lên người Lục Cảnh Hành.

*bất động thanh sắc: tỉnh bơ; không biến sắc; rất bình tĩnh; tỉnh rụi; ung dung thản nhiên

Lục Cảnh Hành cũng không để tâm nhiều, nên làm gì thì làm cái đó, công việc vẫn tiến hành như cũ đâu ra đấy, mở hội nghị, đưa ra một ít sách lược cùng phương án, hơn nữa phương án đưa ra còn khiến cho Giang Viễn Đông vô cùng hài lòng.

Lục Cảnh Hành là do Giang Viễn Đông đặc biệt tuyển dụng vào, hắn đối với năng lực làm việc của Lục Cảnh Hành rất vừa ý.

Trong hội nghị buổi chiều, Giang Chỉ Khê cố ý làm khó làm dễ Lục Cảnh Hành, còn vì thế mà phát cáu một hồi.

Lục Cảnh Hành vẫn tẫn trách chủ trì hội nghị, khi vừa tan tầm liền cùng Lục Tâm ra về trước.

Bạch Chỉ phải đi ra nước ngoài, phỏng chừng phải đi một thời gian rất dài mới trở về, nên hẹn Lục Cảnh Hành cùng một vài người nữa ra ngoài uống rượu.

Bởi vì chuyện muốn nói liên quan đến nội dung cơ mật nên Lục Cảnh Hành không dẫn Lục Tâm theo, sau khi cùng Lục Tâm ăn cơm xong liền một mình đi ra ngoài.

Bạch Chỉ cũng rất thân thuộc với Giang Chỉ Khê, gần nhất đối với chuyện Đế Tân cũng có chú ý, buổi sáng nghe nói Lục Cảnh Hành phát bánh kẹo cưới, vừa thấy Lục Cảnh Hành lại liền nhịn không được trêu chọc anh, bất quá cũng có chút lo lắng, dù sao Lục Cảnh Hành đến Đế Tân cũng là có mục đích riêng, lại cùng Giang Chỉ Khê và Giang Diệc Thành phát sinh quan hệ như vậy, đem chính mình đặt vào vị trí bị động, thậm chí có thể tùy thời bị khai trừ khỏi công ty, vô cùng bất lợi cho việc điều tra của anh.

"Vấn đề này ngươi không cần phải lo lắng quá." Đối với sự lo lắng của Bạch Chỉ, Lục Cảnh Hành nhàn nhạt cười, khẽ nâng chén rượu: "Kỳ thật lợi dụng Giang Chỉ Khê là biện pháp hữu hiệu nhất, tôi trước kia cũng có nghĩ tới. Nhưng dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, không muốn làm chuyện ti bỉ như vậy. Quan trọng nhất là, làm như vậy sẽ khiến Lục Tâm bị tổn thương. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng người đàn ông khác mơ tưởng đến bạn gái của mình. Phương pháp điều tra có rất nhiều loại, không nhất định phải lấy tình cảm của chính mình ra làm lợi thế."

Mạc Ninh cười: "Lục Tâm phải tu mấy kiếp mới đổi lấy được một người đàn ông tốt như vậy."

Lục Cảnh Hành cũng cười theo: "Là tôi tu mấy kiếp."

Trong một lần anh đi đến ngọn núi kia, lại vô tình bị lạc đường, thấy cô cả người đầy máu lăn đến dưới chân anh, quần áo trên người bị cây gai làm cho rách nát hết, cả người đều bị thương, tuy nhanh chóng mất đi ý thức, nhưng đôi mắt trong suốt lại mở to, tay gắt gao ôm lấy chân anh không buông.

Lục Cảnh Hành vĩnh viễn đều nhớ rõ Lục Tâm khi đó, cùng với ánh mắt kia, vô cùng trong suốt, cũng vô cùng mờ mịt, thậm chí là sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Sau khi được anh cứu về Lục Tâm có chút kép kín, một thời gian dài cũng không dám cùng người khác nói chuyện, cũng không dám tới gần bất kì ai, ngoại trừ anh.

Sợ bóng tối, lại càng không dám ở một mình, cho nên có một khoảng thời gian rất dài, Lục Tâm đều là dính lấy, chỉ dám tới gần anh.

Cũng may sau đó bóng ma này đã biến mất, trải qua nhiều năm, ngoài việc không tìm được người nhà, Lục Tâm đã khôi phục lại rất tốt, ở riêng một mình bảy năm, cô vẫn thích ứng được.

Lục Cảnh Hành về đến nhà thì Lục Tâm đã đi ngủ.

Cô có một tật xấu khi ngủ, đó là thích co hai chân lại, cuộn thành một đoàn, chui thật sâu vào trong chăn, để chăn có thể trùm kín cả đầu.

Rõ ràng ngủ như vậy sẽ khiến hô hấp trở nên khó khăn, nhưng Lục Tâm lại ngủ cực kỳ yên ổn.

Lục Cảnh Hành sợ cô một ngày bởi vì tư thế ngủ này mà chết bất đắc kỳ tử, bởi vậy khi nhìn thấy cô lại bất tri bất giác* cuộn mình vào trong chăn, anh liền rút bớt chăn ra.

*bất tri bất giác: vô tình; không ý thức; không biết; không có ý định

Lục Tâm vẫn chưa ngủ sâu, bị anh rút chăn ra liền tỉnh dậy, mở to đôi mắt nhập nhèm ra hỏi anh: "Anh về rồi à?" Hai tay cũng rất tự giác ôm lấy thắt lưng anh, trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ.

Từ sau khi hai người xác nhận quan hệ, Lục Tâm rất yên tâm thoải mái hưởng dụng sự ôm ấp của Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành cũng rất yên tâm thoải mái, cúi đầu hôn lên môi cô, ôm lấy thắt lưng cô đem cô ép sát vào lòng mình, tay nhẹ nhành theo con đường quen thuộc cởi bỏ quần áo của cô, một bên hôn cô một bên kêu tên cô, sau đó khi cô nửa mê nửa tỉnh, tách ra hai chân của cô ra, nặng nề tiến vào.

Gần đây thường bị Lục Cảnh Hành mang ra ngoài rèn luyện, nên thể chất của Lục Tâm tốt lên không ít, buổi tối Lục Cảnh Hành cũng càng ngày càng không khống chế, ngày hôm sau Lục Tâm muốn đứng lên nhưng cả người lại như nhũn ra, ở trên giường không dậy nổi.

Đã gần đến tiệc tất niên hằng năm của Đế Tân, Lục Cảnh Hành nói muốn dẫn cô đi mua lễ phục, nhưng bị ép buộc cả một đêm, Lục Tâm đến giữa trưa mới có thể rời giường được, buổi chiều mới cùng nhau đi mua lễ phục.

Tiệc tất niên hằng năm của Đế Tân được tiến hành trước Tết âm lịch hai ngày, lấy kiểu dáng tiệc rượu của Âu Tây mà tổ chức, nhưng công ty công nhân viên rất nhiều, tiệc rượu đặt bao hết không tìm ra chỗ, nên tiệc tất niên hằng năm đều làm tại khu biệt thự ở Ân Thành của Giang gia.

Giang gia có tiền có thế, nhà ở trong khu cao cấp, sân trước sân sau đều rất rộng, vô cùng thích hợp để tổ chức tiệc rượu.

Lần trước Lục Tâm cùng Lục Cảnh Hành đã tới, đối với cách sắp xếp khu nhà đã hiểu rõ.

Tiệc tất niên hằng năm bắt đầu lúc bảy giờ tối, Chủ tịch hoặc Tổng giám đốc đọc diễn văn, tổng kết lại thành tựu của một năm, triển vọng của năm tiếp theo, sau đó là trên sân khấu xuất hiện ngôi sao ca hát giúp vui, phía dưới tự do trao đổi, chương trình hàng năm đều cố định như vậy.

Bởi vì tiệc tất niên hằng năm của Đế Tân làm khá lớn, không ít nhân vật của các công ty khác đến đây, hơn phân nửa là đại biểu của các loại công ty Trung Quốc ở nước ngoài, nhiều người ngoại quốc, bởi vậy cho dù là ở trong tiệc rượu, Lục Tâm vẫn phải sắm vai phiên dịch, tận tâm đứng bên người Giang Diệc Thành, tiếp khách cùng kính rượu.

Lục Cảnh Hành thân là quản lí hoạt động của công ty, tự nhiên cũng cần cùng xã giao trao đổi khắp nơi với tân khách, bởi vậy hai người tuy rằng cùng đến, nhưng không thể ở cùng một chỗ thưởng thức tiết mục.

Tửu lượng Lục Tâm từ trước tới nay không tệ, nhưng cùng Giang Diệc Thành đi xã giao một vòng với khách nước ngoài, vẫn có phần không chống đỡ được.

Giang Diệc Thành cũng nhìn ra cô không chịu nổi nữa, mặt mày mỏi mệt, trước mặt tân khách người Pháp nói xin lỗi, sau đó xoay người nói với Lục Tâm: "Mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi một lát đi."

Lục Tâm khách khí chối từ: "Tôi không sao."

Sắc mặt Giang Diệc Thành nghiêm lại: "Cho cô trở về. Trở về đi."

Lục Tâm đành nghe lời trở về phòng nghỉ.

Phòng nghỉ ở lầu hai, cách phòng Giang Diệc Thành không xa, lần trước đã tới, Lục Tâm rất quen thuộc đường đi.

Đây đúng là địa điểm làm tiệc tất niên hằng năm, trong phòng nghỉ không hề có người.

Lục Tâm rửa mặt, khiến cho đầu óc thanh tỉnh một lát, xoay người ra khỏi phòng nghỉ, đi vào phòng của Giang Diệc Thành.

Đại khái vì đây là nhà mình nên bình thường Giang Diệc Thành không có thói quen khóa trái cửa phòng từ bên ngoài.

Thư phòng cùng phòng ngủ của anh ở chung một chỗ, bên ngoài là thư phòng, bên trong là phòng ngủ.

Cách bày trí trong thư phòng rất gọn gàng chỉnh tề, một bàn làm việc bằng gỗ màu đen, một hệ giá sách cùng màu, một bộ sofa da cũng màu đen cùng một bộ bàn trà. Trên bàn làm việc có một chiếc laptop, bình thường Giang Diệc Thành dùng nó để làm việc lúc ở nhà.

Lục Tâm vào phòng sau đó nhanh chóng đem cửa phòng khóa lại, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, nhanh chóng đi tới bàn làm việc, ngón tay hướng nút nguồn nhấn một cái, nhanh chóng mở laptop lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi