HÓA RA NGƯỜI Ở NƠI NÀY

Giang gia mời tiệc ở đây để chiêu đãi cả nhà Ninh gia, quen biết nhiều năm nên lần này hai nhà cùng nhau đi ăn cơm, Giang Diệc Thành, Giang Chỉ Khê, cha mẹ của Giang Diệc Thành cùng vợ chồng Ninh gia, Ninh Tông Viễn, Ninh Tư đều đến, đoàn người vừa nói vừa cười đi vào bên trong, đúng lúc Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm vừa mới đi vào.

"Cảnh Hành." Giang Viễn Quân – cha của Giang Diệc Thành là người đầu tiên nhận ra Lục Cảnh Hành, cười sang sảng lên tiếng gọi.

Dù sao Lục Cảnh Hành cũng là người trước đây Giang Viễn Quân tự mình tuyển dụng, cho dù hiện tại ông ta đã rút lui khỏi công ty nhưng ấn tượng của ông ta đối với Lục Cảnh Hành vẫn vô cùng sâu sắc.

Một tiếng gọi này của ông ta nháy mắt đã khiến mọi người chú ý đến hai người đứng bên này.

Vợ chồng Ninh gia cũng nhận ra Lục Cảnh Hành, vui vẻ chào hỏi.

Tính tình Ninh Tư vốn hoạt bát, thoáng cái đã chạy đến trước mặt hai người bắt chuyện: "Lục đại ca, Tâm Tâm, hai ngươi cũng đến đây ăn cơm à, vừa đúng lúc, mọi người cùng nhau ăn đi."

"Đúng vậy, vừa khéo mọi người cũng chưa ăn, cùng nhau ăn đi." Giang Viễn Quân phụ hoạ theo.

Ninh Vịnh Tuấn cùng Ngô Văn Nhã cũng nhiệt tình hưởng ứng, nhìn không giống đang nói lời khách sáo.

Lục Cảnh Hành lo lắng Lục Tâm không chịu nổi tình huống như vầy, liền mỉm cười từ chối: "Cám ơn Giang tổng, Ninh tiên sinh cùng Ninh phu nhân......"

Lời còn chưa nói xong, bàn tay Lục Tâm trong lòng bàn tay anh khẽ động, ngón tay nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay anh một cái, vì thế lời của Lục Cảnh Hành liền chuyển thành: "Vậy thì xin phép quấy rầy."

Lục Tâm cũng mỉm cười nói cám ơn, tất cả mọi người đều quen biết nhau, nhất là Giang Viễn Quân và vợ chồng Ninh gia rất vừa ý Lục Cảnh Hành. Trước đây, khi Lục Tâm làm việc dưới trướng của Giang Viễn Quân , Giang Viễn Quân cũng rất vừa ý cô, thấy hai người đồng ý cùng nhau ăn cơm, trong lòng tràn đầy vui vẻ, mời hai người ngồi vào ghế.

Ngồi xuống rồi Lục Tâm lại giống như trước kia sắm vai nhân vật quần chúng làm nền. Bất luận là tính cách hay diện mạo, Lục Tâm luôn thuộc hàng không xuất chúng, yên lặng khiến người ta không chú ý tới, không giống như Lục Cảnh Hành, tướng mạo khí độ xuất chúng, cho dù trầm mặc không nói vẫn có thể trở thành tiêu điểm của mọi người, lại càng không giống như Ninh Tư hay Giang Chỉ Khê, có cha mẹ bên cạnh, cho dù nhất thời không được nói đến, thì vẫn sẽ có người vờ như vô tình đem chủ đề câu chuyện trở lại trên người con gái mình.

Nếu đã là hai nhà Giang Ninh tụ hội, trò chuyện một lát tất nhiên sẽ không tránh khỏi chuyện nhắc đến hôn sự của con gái.

Mấy người Giang Diệc Thành, Giang Chỉ Khê, Ninh Tông Viễn, Ninh Tông Trạch đều đã sớm đến tuổi kết hôn nhưng giờ vẫn còn độc thân, ngay cả Ninh Tư ít tuổi nhất cũng đã đến tuổi nói chuyện cưới gả nhưng một đám đều không có động tĩnh gì khiến trong lòng những người làm cha mẹ như họ vô cùng lo lắng, lúc trò chuyện liền không nhịn được quở trách từng người một.

Tính tình Ninh Tư nóng nảy, vừa bị quở trách liền nhanh chóng làm nũng phản bác lại: "Ai nha, gấp gáp làm cái gì, cũng không phải không ai thèm lấy."

Ngô Văn Nhã không khách khí 'Hừ' một tiếng, giọng nói tràn đầy sủng nịch: "Mẹ đúng là đang lo lắng không ai thèm lấy con đấy, tính tình đã ngang ngược lại còn điêu ngoa, ai mà dám lấy con."

Giang phu nhân mỉm cười nói tiếp: "Theo tôi thấy tính tình này của Tư Tư rất đáng yêu vui vẻ, có thể cưới được cô con dâu như vậy là phúc tu từ kiếp trước."

Nói xong liền quay đầu nhìn Giang Diệc Thành: "Diệc Thành à, dù sao hai đứa các con một đứa chưa gả, một đứa chưa lập gia đình, lại là bạn thanh mai trúc mã, rõ ràng hai đứa......"

"Dừng!" Ninh Tư nhanh chóng cắt ngang lời của Giang phu nhân: "Bác gái, người đừng điểm loạn uyên ương, cháu chỉ đem Giang đại ca như là anh trai mà thôi."

Giang Diệc Thành cũng không nhanh không chậm mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng hao tâm tổn trí gán ghép nữa, khi nào thì con với Ninh Tư trở thành bạn thanh mai trúc mã vậy, khi nhà em ấy chuyển ra nước ngoài em ấy còn đang bọc tã."

"Không phải lúc học trung học con đã ở nhà chú Ninh ba năm mới trở về sao?" Giang phu nhân phản bác.

"Mẹ, nếu nói là thanh mai trúc mã thì là Ninh Tâm mới đúng, lúc đó Ninh Tư cùng lắm chỉ là một đứa trẻ được anh giúp một tay thay tã lót mà thôi."

Giang Chỉ Khê giống như tùy ý mở miệng, lời vừa nói ra khiến không khí đang náo nhiệt trong nháy mắt trầm xuống.

Lục Cảnh Hành theo thói quen đưa mắt nhìn Lục Tâm, cầm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi.

Lục Tâm vẫn luôn im lặng ăn cơm, cảm giác ấm áp khiến cô không tự chủ trở tay lại nắm chặt lấy tay anh, khi nghe hai chữ "Ninh Tâm" cũng không lộ ra quá nhiều bất ngờ hay khiếp sợ, vẫn cúi thấp đầu im lặng đang ăn cơm như cũ, ngay cả Giang Diệc Thành, Giang Chỉ Khê, Ninh Tông Viễn ngồi đối diện cũng chưa từng nhìn đến.

Sự trầm mặc nhanh chóng bị tiếng trách cứ của Giang phu nhân với Giang Chỉ Khê phá vỡ: "Chỉ Khê, con cũng thật là, sao lại nhắc đến chuyện này, chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi."

Ngô Văn Nhã cũng âm thầm thở dài, nhìn Giang phu nhân: "Chị cũng đừng trách Chỉ Khê, đã qua nhiều năm như vậy, em cũng đã sớm thông suốt rồi. Là do đứa bé Ninh Tâm kia không có phúc khí, nếu năm đó không xảy ra việc gì, nói không chừng bây giờ chúng ta đã sớm trở thành thông gia rồi."

"Đúng vậy, hôn ước giữa Diệc Thành cùng Ninh Tâm đều đã quyết định xong, ai ngờ đâu......"

"Được rồi, chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, cái gì qua rồi thì cho nó qua đi, hiện tại có mặt Cảnh Hành cùng Lục tiểu thư ở đây, còn nói nữa sẽ khiến họ chê cười." Giang Viễn Quân lên tiếng cắt ngang lời cảm khái của Giang phu nhân, dù sao vẫn có người ngoài, vừa nói vừa giơ ly rượu lên hướng Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm khách sáo nói xin lỗi.

Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm cũng khách sáo đáp lại, thoáng cái đã bỏ qua đề tài này, trái lại Ninh Tư rất tò mò nên quay đầu hỏi Ngô Văn Nhã: "Mẹ, Ninh Tâm có phải là người chị gái kia của con hay không? Không phải nói năm tuổi không thể sao, tại sao khi đó lại có hôn ước?".

"Bằng không tại sao lại gọi là hôn ước?" Giang phu nhân cười nói: "Còn không phải là do khi đó nhìn hai đứa nó hợp nhau, lại muốn thân càng thêm thân nên liền trêu ghẹo đính ước."


"Vậy tại sao chị gái của cháu lại lạc mất?".

"Tư Tư." Ninh Vịnh Tuấn nhìn cô, ngăn cô tiếp tục không biết lớn nhỏ trước mặt người ngoài.

Ninh Tư không cam lòng dừng lại, Giang Diệc Thành luôn không lên tiếng lại nhẹ giọng giải đáp cho cô: "Lúc cả nhà em đi du lịch nước ngoài, chị gái của em đã bị lạc mất."

"Vì sao lại không đi tìm?" Ninh Tư vô thức hỏi: "Chị ấy nhỏ như vậy hẳn là không thể đi quá xa được."

Lục Tâm cũng theo vô thức đưa mắt nhìn Ninh Vịnh Tuấn cùng Ngô Văn Nhã, Lục Cảnh Hành theo thói quen nắm chặt tay cô, con ngươi đen nhìn về phía Ninh Vịnh Tuấn, giống như tùy ý góp lời: "Lúc ấy có đến đồn cảnh sát báo án không? Đã báo án rồi thì nếu có người tìm ra cô ấy, nói không chừng có thể nhờ cảnh sát tìm hai người."

Ninh Vịnh Tuấn nhìn qua hướng anh: "Nó mất rồi."

Lục Tâm nắm chặt chiếc đũa ăn trong tay, theo bản năng nhìn ông hỏi: "Không phải nói chỉ bị thất lạc thôi sao? Tại sao còn nói đã mất rồi?".

"Cảnh sát đã xác nhận chưa? Ngay lúc đó đã báo án rồi?" Lục Cảnh Hành hỏi tiếp.

"Đó là đương nhiên, nếu không phải tin tức do cảnh sát xác nhận, tại sao chúng tôi lại nói con gái mình như thế?" Người trả lời là Ninh Vịnh Tuấn.

Khóe môi Lục Cảnh Hành khẽ cong lên một độ cong thật nhỏ, không nói gì nữa.

Ninh Tông Viễn luôn bất động thanh sắc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Tâm, có phần đăm chiêu, nhưng không nói gì.

Giang phu nhân lại một lần đem chủ đề câu chuyện bắt đầu lại, dù sao Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm cũng là người ngoài, cũng không tiện ở trước mặt người ngoài nói về một người đã mất, ngoại trừ tiểu đoạn nói về Ninh Tâm kia, bữa cơm này coi như cũng vui vẻ.

Cơm nước xong sau Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm ra về.

"Anh đã cho người đi điều tra hồ sơ báo án người mất tích của cảnh sát, nhưng không tìm được bất kỳ thứ gì có liên quan đến Ninh Tâm." Lúc lên xe, Lục Cảnh Hành đột nhiên nói: "Có thể căn bản Ninh gia không hề đi báo án, hoặc do cảnh sát trước đây sơ sót không ghi vào hồ sơ, nhưng khả năng thứ hai rất nhỏ."

"Tất nhiên, cũng có thể giống như Ninh Vịnh Tuấn nói, cảnh sát đã xác nhận đã chết nên hồ sơ bị hủy bỏ. Tuy 5 năm đầu lúc em mới về, ông nội cũng có nhờ người hỗ trợ tìm kiếm, nhưng điều kiện lúc đó có hạn, chỉ có thể tìm ở một vài thành phố dọc theo tuyến đường sắt mà thôi." Cuối cùng, Lục Cảnh Hành lại bổ sung một câu.

Lục Tâm nhìn anh: "Kỳ thật, báo án hay không báo án không quan trọng, em luôn cảm thấy là bọn họ cố ý vứt bỏ em. Khi còn bé em hẳn là rất sợ người lạ, theo cha mẹ đến một nơi xa lạ, em hẳn phải là không dám rời khỏi bọn họ một khắc mới đúng chứ, không có khả năng em tự mình đi ra ngoài. Hơn nữa, gần đây em hay nằm mơ thấy những ký ức vụn vặt lúc 5 tuổi, hình như cha mẹ để em một mình ngồi trên ghế dài trong phòng chờ (tàu, xe) đợi bọn họ, em hình như ở chỗ đó đợi rất lâu...... Không biết đây có phải là sự thật đã xảy ra hay chỉ là nằm mơ, 5 tuổi hẳn là đã có trí nhớ rồi, tại sao em lại không nhớ rõ nhỉ?".

Hơn nữa, nếu như bị vứt bỏ ở một nơi xa lạ, cùng cảm giác sợ hãi khi chờ đợi sẽ khiến nó khắc sâu vào trí nhớ chứ, thế nhưng trí nhớ của cô dường như từ khi ngồi lên tàu hoả thì bắt đầu hỗn loạn, sau đó thì mất luôn, những chuyện sau khi cô gặp được Lục Cảnh Hành cô đều nhớ rõ ràng, trái lại lại không nhớ rõ đoạn trước khi lên tàu hỏa; có thể do trước kia không để ý đến chuyện hồi còn bé, cũng chưa bao giờ nằm mơ thấy chuyện trước kia ở Lục gia, ngược lại, gần đây sau khi biết thân phận thật sự của bản thân, mới mới mơ mộng lung tung như vậy.

Trước đây Lục Tâm chưa từng đề cập qua với anh cảnh tượng trong mơ, mọi chuyện có thật sự giống như trong mơ hay không thì chỉ có vợ chồng Ninh gia biết rõ, nhưng bất luận là thật giả, Lục Cảnh Hành cảm thấy quên đi đối với Lục Tâm mà nói là chuyện tốt.

Bàn tay của anh duỗi ra, vòng qua gáy cô ôm trọn bờ vai cô vào lòng, bàn tay thuận thế vuốt ve gò má cô: "Chỉ là nằm mơ thôi mà, trước đây em chưa từng nằm mơ lung tung như vậy, nhất định do gần đây suy nghĩ quá nhiều rồi."

Lục Tâm nhịn không được cười cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Lục Cảnh Hành, nếu em không nhận người nhà, về sau anh có ỷ vào em không có nhà mẹ đẻ mà khi dễ em hay không?".

Vừa hỏi xong đã bị Lục Cảnh Hành nhéo một cái lên má.

"Nếu em thật sự có nhà mẹ đẻ thì anh sẽ cả ngày lo lắng bọn họ không tốt với em." Lục Cảnh Hành nói, cánh tay hơi dùng lực, kéo vai cô dựa sát vào lòng mình: "Em khẳng định không muốn nhận người nhà à? Không khó chịu sao?".

"Hôm nay em đã quan sát bọn họ cả tối, em thấy thật ra có em hay không thì bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, thậm chí nếu không có em, cả nhà bọn họ có thể càng vui vẻ hơn, cho dù bây giờ em gọi bọn họ một tiếng ba mẹ, về mặt tình cảm cũng không thể đột ngột kéo gần lại được, nhìn thế nào em cũng đều giống người ngoài. Hơn nữa, anh cũng thấy rồi đấy, bọn họ chưa từng nhìn thẳng vào em, không phải nói cha mẹ con cái có thiên tính máu mủ ruột thịt sao, nhưng trên người bọn họ hoàn toàn không thể hiện điều đó, bọn họ sủng ái Ninh Tư bao nhiêu, người sáng suốt đều nhìn ra được, em không muốn chính mình chịu ấm ức. Mặt khác, không phải Ninh Tâm có hôn ước với Giang Diệc Thành sao, nếu thật sự trở về, em sợ bọn họ sẽ ỷ vào thân phận cha mẹ là của em ép em lấy Giang Diệc Thành, vừa vặn có thể đem anh trở thành chồng cho con gái bảo bối của bọn họ."

Lục Tâm nói xong ngẩng đầu nhìn anh: "Thay vì đến lúc đó bế tắc khiến mọi người khó chịu, chi bằng cứ như bây giờ, để cho bọn họ nghĩ là Ninh Tâm đã chết rồi. Như vậy không tốt sao?".

Lục Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay nghịch nghịch những lọn tóc đang rũ xuống của cô: "Em vui là được rồi, anh cùng ông nội cũng hy vọng em có thể ở lại Lục gia, xem Lục gia là gia đình duy nhất."

Lục Tâm gật gật đầu, mũi không khỏi có chút cay cay, cô dứt khoát kéo cằm của anh xuống, ngửa đầu chủ động hôn lên môi anh.

Môi cô vừa dán lên Lục Cảnh Hành đã lập tức đảo khách thành chủ, đỡ lấy gáy của cô ép chặt môi xuống khiến nụ hôn càng sâu hơn, mãi đến khi cô không thở nối nữa mới buông cô ra, môi vẫn đặt trên môi cô: "Lục Tâm, đây là kết quả lạc quan nhất. Hôm nay, Giang Chỉ Khê sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Ninh Tâm, còn có ánh mắt của Giang Diệc Thành và Ninh Tông Viễn, lúc ấy đều nhìn về phía em, như muốn nhìn ra thứ gì đó. Tuy Ninh Vịnh Tuấn nói Ninh Tâm đã chết, nhưng Giang Diệc Thành luôn đi tìm em, chứng minh hắn vẫn luôn duy trì thái độ hoài nghi đối với lời nói năm đó của Ninh Vịnh Tuấn, thậm chí là tất cả mọi người. Nếu hắn nghi ngờ em, có rất nhiều cơ hội để chứng minh thân phận thật sự của em, lần trước em bị chảy máu mũi, hoặc lần em bị thương mới thấy, hắn đều có thể lấy máu của em đi xét nghiệm ADN, hơn nữa khi em bị thương, Ninh Tông Viễn vẫn còn ở Ân Thành."

Lời nói của Lục Cảnh Hành đã nhắc nhở Lục Tâm, khăn tay lần trước thấm máu mũi đã vứt nhưng lại vứt trong thùng rác ở văn phòng của Giang Diệc Thành, sau đó thái độ của Giang Diệc Thành đối với cô cũng không thay đổi quá mức rõ ràng, lần đó hắn vì cô mà bị thương nhưng khi nhắc tới Ninh Tâm cũng là thái độ lạnh lùng thản nhiên không muốn nói nhiều, ngược lại sau khi cô bị thương, hơn hai tháng qua, ánh mắt của Giang Diệc Thành nhìn cô luôn luôn có chút không đúng, nguyên lai tưởng rằng thái độ của hắn đối với cô thay đổi là do mấy ngày hắn vì cô mà bị thương cô đã chăm sóc cho hắn......

"Buổi tối hôm em bị thương, áo khoác của anh có dính máu của em, lúc đó tương đối lộn xộn, trước khi anh vào phòng phẫu thuật liền vội vàng cởi áo ra đưa cho Nhiên Nhiên, sau lại anh có hỏi qua Nhiên Nhiên, nó nói lúc xuống lầu mua đồ ăn đã đặt áo khoác trên thành ghế, lúc đó Giang Diệc Thành cùng Giang Chỉ Khê đều có mặt." Lục Cảnh Hành nói: "Đoạn thời gian trước anh có đến bệnh viện xem kết quả giám định, buổi sáng ngày thứ hai sau khi em phẫu thuật có tiến hành một giám định ADN không tên và cũng không ghi lại kết quả giám định vào trong danh sách. Cho nên, không loại trừ khả năng Giang Diệc Thành đã biết thân phận thật sự của em."

"Em nghĩ hắn đã biết rồi." Lục Tâm trầm ngâm nói, bằng không hôm nay hắn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi cô những chuyện kia, lại càng không vô cớ đưa vợ chồng Ninh gia đến văn phòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi