HÓA RA ST. PAUL KHÔNG ĐAU THƯƠNG



Edit: Lynklynk

Beta: Lữ

Cánh cửa màu trắng trước mắt Loan Hoan từng chút từng chút một mở ra, thong thả, nặng nề.

Dọc theo cánh cửa đang mở kia, rất lâu rất lâu về sau, Loan Hoan vẫn nhớ được từng khoảng khắc trong năm phút đầu tiên mà cô bước vào trong cánh cửa kia. Bước chân vô thức chậm lại, nín thở.

Đó là một căn phòng trông giống như một viên pha lê, cô thấy được sự phản chiếu của mình trên trần pha lê trong suốt. Diện mạo của của cô được phản chiếu ở các góc pha lê trang trí, trong phòng xuất hiện rất nhiều hình ảnh nho nhỏ của cô. Sau này cô mới biết đó không phải là pha lê, nó là một loại vật liệu công nghệ cao cách nhiệt.

Sau đó, trong căn phòng pha lê Loan Hoan nhìn thấy được một nghìn con hạc, tất cả đều có màu xanh lam. Chúng được xếp thành hàng bên cạnh chiếc giường duy nhất trong phòng, hơn một nghìn con hạc đều có một cái ống dẫn rất kỳ lạ. Những đường ống này được kết nối trong một khung hình vuông, khung hình vuông là một màn hình LCD màu xanh. Loan Hoan nhìn lên màn hình LCD là một loạt các chỉ số dữ liệu.

Cuối cùng, cuối cùng, ánh mắt Loan Hoan lần theo những đường ống dẫn kỳ quái kia nhìn xuống.

Sau đó, Loan Hoan nhìn thấy một cô gái.

Từng bước một, Loan Hoan bước về hướng chiếc giường kia, bước theo hướng có cô gái đang nằm trên chiếc giường ấy.

Loan Hoan dừng lại trước cửa sổ.

Nếu bỏ qua những hình ảnh kỳ lạ xung quanh và mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô gái kia, thì cô gái đang nằm trên giường có khuôn mặt rất thanh thản và nhìn cô ấy giống như đang ngủ. Ngôi nhà trong rừng, căn phòng thủy tinh, nghìn con hạc giấy, chúng dường như là đến từ thế giới những câu chuyện cổ tích, cô gái nằm trên giường như đang chờ đợi nụ hôn của hoàng tử.

Nhưng Loan Hoan biết, không phải vậy, không đúng như vậy!

Thời gian đó, trong một đêm tối, Sophia đã từng kể một câu với Loan Hoan: “Tiểu Hoan, trên thế giới này ẩn chứa rất nhiều rất nhiều việc, mặc kệ là nó hoang đường đến mức nào, mặc kệ là nó thần bí buồn cười đến mức nào, tất cả đều tồn tại, chỉ là chúng nó đều nằm trong góc sâu thẳm, không bị phát hiện ra, hoặc có lẽ sẽ được tìm thấy.”

“Có lẽ, giờ phút này con cũng đang phát hiện ra chút sự việc nào đó chăng?”


Loan Hoan ngẩng đầu, nhìn Dung Diệu Huy ở đối diện, Dung Diệu Huy cũng nhìn cô, trong ánh mắt dường như mang theo chút quan sát.

“Trông giống như đang ngủ đúng không?” Dung Diệu Huy rũ mắt xuống, nhìn cô gái đang nằm trên giường lầm bầm: “Có đôi khi, ta tình nguyện nghĩ rằng là nó đang ngủ, nhưng nó lại là một bệnh nhân chết não. Năm nó mười sáu tuổi đã có một viên đạn xuyên qua đầu khiến nó đã ngủ một mạch mười hai năm qua. Cùng ngủ với nó là viên đạn vẫn đang nằm trong đầu nó.”

Loan Hoan lại rũ mắt xuống, nhìn cô gái đang nằm kia. Hình dáng thanh tú, bộ dạng thật nhu thuận, viện đạn ở trong đầu cô khiến cô không thể phát triển. Khiến khuôn mặt cô giống như một cô bé.

Trường hợp như vậy Loan Hoan đã được nghe nói qua, thật sự là đã nghe nói qua…

Đối với tình trạng của cô gái đang nằm trên giường, Dung Diệu Huy giới thiệu cực kì ngắn gọn: “Nó tên gọi là An Kỳ, là An Kỳ thực sự!”

“An Kỳ, là An Kỳ thực sự.”

Trên thế giới này bày kì sự việc hoang đường nào cũng có thể diễn ra. An Kỳ, là An Kỳ thực sự. Hoặc nên nói là An Kỳ thực sự trong lòng Dung Doãn Trinh.

Đỡ đẫn, Loan Hoan cúi xuống. Cẩn thận quan sát hình dáng của cô gái sau mặt nạ dưỡng khí. Thời gian dài hôn mê đã làm cô gái này có cảm giác rất nhỏ bé, nhợt nhạt. Nhợt nhạt đến mức giống như một bức chân dung của người chết, giống như văn bia ghi lại sự biến mất của một cuộc đời trẻ trung.

Lại gần thêm một chút nữa, Loan Hoan nhìn thấy trong khóe mặt của cô gái có nột nốt ruồi đen nho nhỏ. Người ta thường gọi nốt ruồi ở khóe mắt là lệ chi.

Nghe nói những người có lệ chi thì nước mắt nhất định sẽ đi cùng họ trong suốt cuộc đời.

Ánh mắt rơi xuống giọt lệ chi của cô gái, dừng lại: “Cô khỏe không? An Kỳ của Dung Doãn Trinh.”

Dung Diệu Huy vẫn đang nói về tình trạng của cô gái cho Loan Hoan. Dung Doãn Trinh và cô gái tên gọi là An Kỳ năm đó, ngày đó, khi băng tuyết tan dần vào đầu mùa xuân, họ cùng với vài vị ngư dân trên đảo Greenland tham dự câu cá trên băng. Họ cầm trống, đứng trên băng gõ với nhịp điệu vui vẻ. Dùng tiếng trống chế tạo tạp âm để dụ những con cá bơi vào hướng lưới của các ngư dân.

Sau đó, tiếng súng vang lên, các phần tử Chechnya tìm thấy Dung Doãn Trinh, An Kỳ đã đỡ viên đạn chết người này cho Dung Doãn Trinh.

An Kỳ hôn mê bất tỉnh được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bất lực. Nếu tiến hành phẩu thuật lấy viên đạn kia ra thì không còn nghi ngờ gì nữa là An Kỳ sẽ không qua khỏi, nếu giả sử để viên đạn kia lại trong đầu An Kỳ thì nó sẽ gây ra chết não nghiêm trọng. Trong y học nó được gọi là người thực vật.

Về sau, đã có rất nhiều chuyên gia về não bộ đến đảo Greenland nhưng đều đưa ra kết luận không khác là bao.

Sau đó Dung Doãn Trinh quyết định giữ lại viên đạn nằm trong đầu An Kỳ. Anh tin rằng trên thế giới mỗi ngày đều tiến bộ, sẽ có ngày kì tích sẽ xảy ra trên thế giới loài người thống trị này. Mười năm trước, An Kỳ được mang đến Cuba nơi được gọi là “Khu nghỉ dưỡng sức khỏe của thế giới.” Môi trường thiên nhiên của nơi này sẽ cho An Kỳ duy trì tốt trạng thái và cũng là để đợi ngày kỳ tích kia xảy ra.

Những lời Dung Diệu Huy nói liên tục đi vào lỗ tai Loan Hoan. Sao nghe cứ như truyện nghìn lẻ một đêm, mà cốt truyện này lại là Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh, là chồng của cô.

Chồng của cô giấu cô một bí mật vô cùng lớn, khiến cô một người không sợ trời, không sợ đất sống ở phố Qeen cũng phải giật mình sợ hãi.

Không biết cái này có được tính là luật nhân quả báo ứng hay không. Chẳng phải trước đây cô cũng đã mang một bí mật lớn kết hôn cùng với Dung Doãn Trinh hay sao?

Trong lòng Loan Hoan có cảm cảm giác lưu luyến.

Đột nhiên, Loan Hoan trở nên khó chịu với những gì Dung Diệu Huy đang giải thích. Giờ phút này, những lời nói đó lọt vào tai cô khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu…

“Được rồi! Ba, hãy nói mục đích của người khi đưa con đến đây đi.” Loan Hoan không kiên nhẫn cắt đứt những lời nói của Dung Diệu Huy.

Dung Diệu Huy liền dừng nói, bày tỏ sự xin lỗi lên khuôn mặt, ông di chuyển vài bước sang bên trái, dứng lại ở cuối giường. Bàn tay chậm rãi kéo tấm chăn phủ trên người An Kỳ lên. Ông nói: “Tiểu Hoan, con lại đây xem.”

Chờ khi Loan Hoan đi đến bên cạnh Dung Diệu Huy, Dung Diệu Huy lại kéo lên góc váy ở mũi chân An Kỳ.

Góc váy được kéo lên làm lộ ra hiện trạng khiến Loan Hoan theo bản năng lùi lại vài bước. Nếu dùng hình ảnh để miêu tả hai chân của An Kỳ, thì đó chính là hình ảnh hai củ cải lớn màu tím, làm thế nào đôi chân như củ cải tím này lại có thể liên quan đến người con gái an tĩnh kia.

Trong sự kinh ngạc của Loan Hoan, Dung Diệu Huy nhẹ nhàng ấn ngón tay của ông lên đùi An Kỳ. Chỉ một cái ấn nhẹ nhàng như vậy nhưng cũng khiến cái chân giống như của cái tím kia lõm xuống. Sau đó, vết lõm kia luôn duy trì trạng thái. Vết lõm mà Dung Diệu Huy ấn xuống nó giống như một đứa trẻ đang chơi đùa với miếng cao su dẻo, xấu xí, buồn cười, nhưng khi liên kết nó với một người thì nó trở nên rất đáng sợ.

“Mỗi năm từ tháng mười hai đến tháng năm, tình trạng của An Kỳ đều như thế này. Bác sĩ nói với chúng ta có tình trạng như vậy là do chất dinh dưỡng không thể cung cấp được đến nơi đó, nó cách quá xa. Bác sĩ còn nói với chúng ta rằng “Những triệu chứng này theo thời gian cũng sẽ lan lên mặt của An Kỳ.”

Ánh mắt Loan Hoan rời khỏi vết lõm màu tím kia.


“Tiểu Hoan, khi mọi thứ trở thành như vậy, con nói xem Dung Doãn Trinh sẽ đau buồn đến mức nào.” Dung Diệu Huy nói.

“Đúng vậy, khi đó Dung Doãn Trinh nhất định là rất đau khổ.” Loan Hoan đờ đẫn trả lời.

Tựa như câu trả lời của cô làm Dung Diệu Huy rất mãn nguyện. Ông nói: “Tiểu Hoan, chúng ta phải rời khỏi căn phòng này, chúng ta mới ở đây nói chuyện, hơi thở sẽ làm nhiễm khuẩn nơi này.”

Loan Hoan gật đầu, theo sau Dung Diệu Huy đi từng bước về phía cánh cửa. Gần tới cửa, Loan Hoan quay đầu lại, nhìn người con gái đang nằm trên giường một chốc.

Đó là một cô gái có nốt ruồi lệ chi, trong đầu của cô ấy có lưu một viên đạn. Giáng Sinh hàng năm Dung Doãn Trinh đều đến đây thăm cô ấy.

Rời khỏi căn phòng ấy, Dung Diệu Huy đưa Loan Hoan đến một căn phòng khác. Dung Diệu Huy nói với cô: “Tiểu Hoan ta đưa con đi xem một vài thứ khác.”

Loan Hoan lắc đầu thể hiện bản thân không đồng ý, nhưng chân không tự chủ được mà vẫn bước đi theo Dung Diệu Huy.

Loan Hoan nhớ rằng Dung Diệu Huy đưa cô đến một căn phòng rất lớn, lớn tới mức khi nói chuyện đều có âm vang quay lại. Dung Diệu Huy nói với Loan Hoan căn phòng này với căn phòng của An Kỳ chỉ cách nhau có một bức tường.

“À! Thật ư?” Loan Hoan nghe thấy giọng nói tê dại của mình vang lên trong một không gian rộng lớn mà mãi lâu sau mới vọng đến lỗ tai cô.

Bọn họ bước lên bậc thềm, dọc theo đường đi Loan Hoan làm thế nào cũng cảm thấy bản thân mình như rơi vào một mặt khác của không gian. Thời gian và không gian này đã xuất hiện trong một số bộ phim, nó khiến cho cô nghĩ nghĩ: “Cái gì vậy? Cơ sở nghiên cứu? Cơ sở nghiên cứu khoa học? Căn cứ bí mật của kẻ thù? Nơi giam giữ tội phạm bí mật? Khu vực X của sinh vật ngoài trái đất?”

“Ha ha” Loan Hoan rất muốn cười. Đây tất cả đều là do Dung Doãn Trinh chế tạo ra. Dung Doãn Trinh đem giấu tất cả bí mật của anh thật sinh động.

“Tiếp theo sẽ còn cái gì nữa?”

Rất nhanh, Loan Hoan liền biết tiếp theo sẽ là cái gì.

Cuối cùng, đi hết bậc thang. Họ đứng trên một chiếc bánh hình tam giác rất lớn. Cách một tấm kính rất to, Dung Diệu Huy chỉ tay: “Tiểu Hoan! Con hãy nhìn thật rõ những người kia, con xem có quen biết họ hay không.”

“Muốn nhìn kĩ họ sao! Uhm, được!” Loan Hoan đem ánh mắt mở ra cực lớn, cố gắng nhìn những gương mặt đàn ông cách sau lớp kính kia.

Cũng may, cô với những người kia cách nhau một tấm kính. Những người kia không hề biết có người đang trộm nhìn họ qua tấm kính.

Loan Hoan dùng toàn lực để nhận biết những khuôn mặt đó. Những người đó đều mặc đồng phục nghiên cứu khoa học màu trắng, có một số nhíu chặt lông mày, và một số khác đang cẩn thận làm những việc trong tay mình. Trước mặt họ là đủ các loại chai lọ với những kí hiệu rườm già, trong ánh mắt của họ đều có chung một đặc điểm “đều không có tinh thần” Đó là loại cảm xúc tiêu cực đã tích lũy theo thời gian, loại cảm xúc tiêu cực này đã trở thành nỗi u sầu trên mỗi khuôn mặt.

Cuối cùng, Loan Hoan cũng nhận ra được một khuôn mặt trong số đó. Khi cô đang học trung học người đó rất nổi tiếng, ông là một nhà học thuật nổi tiếng về não bộ. Sau đó, ông bị mất tích, có người nói ông đã di dân, có người nói ông bị bắt cóc, cũng có người nói ông đã ăn trộm một số tư liệu quan trọng và đã trốn đi.

“Tại sao người đó lại ở nơi này? Ông ta ở trong này làm gì?” Hiện tại trong đầu Loan Hoan có chút không ổn, cô lười phải đi phán đoán suy nghĩ.

Cô máy móc quay đầu về phía Dung Diệu Huy: “Ba?”

“Dung Doãn Trinh giam lỏng các thành viên gia đình của những người này, tạo thành mối liên hệ chung giữ hai bên. Những người bị giam lỏng đồng ý bảo vệ bí mật này, những người này là cam tâm tình nguyện đến nơi đây.” Trong ánh mắt của Dung Diệu Huy lộ ra vẻ bất lực, bi thương: “Về sau những người như thế này có thể vẫn sẽ tiếp tục gia tăng.”

Hình như Dung Diệu Huy vẫn chưa nói đến vấn đề mà cô muốn biết: “Dung Doãn Trinh đưa những người này đến đây để làm gì? A! Đúng rồi.” Loan Hoan nghĩ ra rồi.

Dung Doãn Trinh tin rằng thế giới này ngày một tiến bộ, sẽ có một ngày ở thế giới con người làm chủ này sẽ có kỳ tích xảy ra.

Dung Doãn Trinh vì kỳ tích này mà cố gắng.

Sophia! Khi đó người nói rất đúng! Trên thế giới này thật sự là có rất nhiều sự việc diễn ra hoang đường buồn cười, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.

Mà ngay trước mắt đây, người cha tên Dung Diệu Huy cũng đang cố gắng làm những điều có lợi cho con của mình.

“Tiểu Hoan! Đây chính là nguyên nhân ta đưa con tới đây. Tiểu Hoan! Doan Trinh rất cần sự giúp đỡ của con, chỉ có con mới có thể đưa nó ra khỏi vũng bùn tượng trưng cho sự điên cuồng này mà thôi.” Dung Diệu Huy nói.

Đi theo Dung Diệu Huy, Loan Hoan đi đến một nơi nhỏ chỉ đủ cho hai người.


Trên bức tường của không gian đó là một khoảng vô hình được làm bằng thủy tinh cách âm bảo vệ. Lớp cách âm ngoài có dãy mật mã, Dung Diệu Huy nhấn một hàng số mật mã, lớp kính cách âm từ từ ẩn đi.

Đầu nối nguồn màu đỏ là thứ duy nhất xuất hiện trong lớp cách âm. Dung Diệu Huy nói với Loan Hoan đầu nối dẫn màu đỏ được nối với tất cả các ống dẫn trong phòng An Kỳ cùng với nó là tất cả các số liệu.

Chỉ vào đầu nối màu đỏ lớp cách âm, Dung Diệu Huy chậm rãi nói: “Tiểu Hoan, rút cái đó ra, tất cả mọi người đều được giải thoát rồi.”

Loan Hoan nghĩ nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “Ba, người có thể tự mình rút nó ra. Ba! Con không thể, nếu như con làm như vậy Dung Doãn Trinh sẽ căm ghét con, không… là sẽ rất căm hận con!”

Gần trong gang tấc, biểu cảm của Dung Diệu Huy ngẩn ra, sau đó sự đau đớn nồng đậm tràn ra khỏi mi mắt.

“Không! Tiểu Hoan, ta đã từng để mẹ của Doãn Trinh trở thành như vậy, ta không thể để em của nó cũng trở thành như vậy. Cứ như vậy nó sẽ không thể chấp nhận được, cứ như vậy trong lòng của nó vĩnh viễn sẽ không có sự bình yên.”

“Em gái? Em gái của anh ấy?” Đầu óc của Loan Hoan cũng chỉ nắm bắt được thông tin này.

Giọng nói của Dung Diệu Huy hối hận: “Sau Doãn Trinh còn có một em gái, sinh sau Doãn Trinh một năm. Đứa trẻ kia rất xinh đẹp, đáng yêu giống như một thiên sứ vậy, vợ của ta rất yêu thương đứa trẻ kia và đã đặt tên cho nó là An Kỳ. Cô ấy không nhẫn tâm để An Kỳ có một cuộc sống như Doãn Trinh. Sau đó, cô ấy liền nghĩ ra một cách, đưa An Kỳ đến viện phúc lợi, điều này cũng sẽ khiến ta quên đi đứa trẻ đó. Cho nên có rất nhiều người không biết rằng ta vẫn còn một đứa con gái.”

“Sau đó?” Loan Hoan hỏi.

“Sau đó, năm đứa bé được mười lăm tuổi, chúng ta gặp rắc rối với kẻ thù. Để đề phòng vạn nhất ta liền đưa đứa trẻ đó đến đảo Greenland với Doãn Trinh.”

“Doãn Trinh có biết không?” Loan Hoan nhẹ giọng hỏi.

Dung Diệu Huy nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói rất nhẹ.

“An Kỳ, Dung An Kỳ.” Loan Hoan thều thào nhớ kỹ.

“Đúng vậy, Dung An Kỳ! Mà Chúc An Kỳ cũng không gọi là Chúc An Kỳ. Chúc An Kỳ là được Dung Doãn Trinh cứu thoát khỏi tay bọn buôn người, trước đây cô ta họ Chúc, nhưng không phải tên là An Kỳ. Sau này, An Kỳ trở thành như vậy, Chúc An Kỳ mới đổi tên thành Chúc An Kỳ.”

Loan Hoan tựa vào tường, chỉ vẻn vẹn ngắn gọn trong một giờ, cô rất mệt!

An Kỳ, An Kỳ, Dung An Kỳ, Chúc An Kỳ, còn có, còn có mọi thứ ở nơi đây như một tấm lưới gắt gao bủa vây cô, khiến cô hoảng loạn kích động.

Sau sự hoảng loạn kích động là sự chua xót.

Giọng nói của người đàn ông từ một nơi xa bay đến bên tai cô: “Tiểu Hoan, ba thường mơ thấy An Kỳ của ba. Mối lẫn con bé xuất hiện đều không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn ba. Ba biết con bé muốn ba làm cái gì! Tiểu Hoan, rất nhiều lần ba đến đây, rất nhiều lần ba muốn phá hủy nơi này, nhưng ba không thể. Vì một khi làm như vậy, Doãn Trinh sẽ không bao giờ bình yên được. Tiểu Hoan! Doãn Trinh là ba đưa đến thế giới này, so với tất cả mọi người ba là người hiểu rõ nhất trên thế giới này người duy nhất làm nó tốt lên chỉ có con. Viên đạn lưu lại trong đầu An Kỳ cũng giống như lưu lại trong đầu Doãn Trinh vậy. Viên đạn kia là ác mộng, chỉ có con mới có thể xua tan đi ác mộng đó.”

À! Thì ra là một chiếc mũ thật lớn được chụp xuống.

“Tiểu Hoan, ba ngày sau ta chờ con ở đây.”

Lắc đầu, Loan Hoan lắc đầu, liều mạng lắc đầu.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi