HÓA RA ST. PAUL KHÔNG ĐAU THƯƠNG



Edit: Yara

Beta: Lữ

Chắc chắn năm sau, khi nhớ lại ngày này Loan Hoan sẽ tỉ mẩn suy ngẫm rồi lặng lẽ nói cùng cô bé tên là Tiểu Hoa: Bảo bối, khoảnh khắc ba con xuất hiện ngày ấy đúng là đẹp trai chết người.

Đúng vậy, ngày đó, Dung Doãn Trinh cực kì đẹp trai.

Ban đêm, tại công xưởng bỏ hoang, bọn chúng chỉ thắp lên duy nhất một ngọn đèn để chiếu sáng, dùng súng trường trong tay ngăn chăn uy lực của súng đạn.

Vải dệt màu trắng giắt ở một bên, bọn chúng đã chuẩn bị máy quay phim để dành cho một người sắp đến đây, chúng muốn tỉ mỉ ghi lại cảnh chúng giết người rồi phát tán lên web, cái này chính là sự sùng bái của đám thiếu niên mới lớn.

Tuy nhiên, kết quả lại dùng máu tươi để tế vong linh của đồng bọn đã hi sinh.

Cánh cửa lớn rộng mở một thước, màn đêm đen kịt, nơi này cực kì hoang vắng, không hề nghe thấy tiếng động cơ ô tô, ngoài tiếng gió ra vẫn là tiếng gió.

Loan Hoan nhìn chằm chằm về phía cửa, vì biết chắc rằng Dung Doãn Trinh sẽ xuất nên trái tim vì chờ đợi mà trở nên chết lặng, chuyện gì cũng nghĩ không xong.

Rốt cục, cô cũng gặp được anh.

Cũng không bị trói gô, không phải cả người toàn là vết thương, không hề giống như trên phim ảnh gió lửa mấy ngày liền.

Anh mặc áo khoác màu đen phối với áo len cao cổ, bước chân nhàn nhã giống như là đang chậm rãi thưởng thức thời khắc hoàng hôn trong rừng, ánh mắt anh tìm được cô ngay.

Yết hầu Loan Hoan khẽ phát ra âm thanh, những người đó dùng dây thừng thật nhỏ buộc vào miệng làm cho cô không thể nói chuyện, không thể gọi anh một tiếng Doãn Trinh.

Hình như anh nghe được, anh khẽ cười với cô, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đẹp trai đến mức làm cho cô mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc mấp máy đôi mắt.

Anh làm khẩu hình: Tiểu Hoan là cô gái tốt.

Dù được khích lệ nhưng trong lòng cô gái vẫn tràn ngập tuyệt vọng.

Dung Doãn Trinh đứng ở nơi đó, mặc cho người ta lục soát kiểm tra, sau khi được thông qua, anh lướt qua cánh cửa lớn, nó ngay lập tức bị đóng lại.

Hiện tại, toàn bộ không gian đã bị phong kín hoàn toàn.


Hai khẩu súng vững vàng chĩa về phía Dung Doãn Trinh, anh bước từng bước một hướng về phía Loan Hoan đi tới rồi dừng lại ở trước mặt cô, Dung Doãn Trinh nhìn thấy bộ dáng này liền nhíu mày.

Từ ánh mắt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan nhìn thấy bộ ngực đang lộ ra của mình.

Loan Hoan nhìn Dung Doãn Trinh lắc đầu, cô rất muốn nói cho anh biết cô không để chúng làm gì cả.

Dung Doãn Trinh dùng tiếng Nga nói chuyện với kẻ mang mũ Hồi giáo, chỉ thấy hắn ta gật đầu, sau đó anh cởi áo khoác khoác phủ lên người Loan Hoan.

Cái áo khoác đó bọc cô lại như một cái túi, dường như Dung Doãn Trinh rất hài lòng, sau đó, anh lại bắt đầu tập trung nói chuyện với tên kia, bởi vì họ dùng tiếng Nga nên Loan Hoan không hiểu được nội dung ra sao.

Chỉ biết là khi đã nói chuyện xong hai người họ đồng thời cúi xuống, trong giây phút tạm dừng ngắn ngủi lại không hẹn mà cùng đem ánh mắt đặt lên người Loan Hoan.

Vẻ mặt của tên mang mũ Hồi giáo là kiểu không thể tin nổi, còn Dung Doãn Trinh là tham lam nhìn lấy cô.

Bị Dung Doãn Trinh nhìn chăm chú Loan Hoan cảm thấy trong đầu phát đau, cô nghe được chuông tang từ phía xa vang lên.

Một lần nữa Dung Doãn Trinh lại nhắc nhở, tên mang mũ Hồi giáo chậm rãi giơ tay lên, miệng lẩm bẩm.

Sau một lát, Loan Hoan hình như đã hiểu ra được điều gì, cô nhìn Dung Doãn Trinh lắc đầu, dùng ánh mắt nhắn nhủ: Dung Doãn Trinh không cần làm mấy việc ngốc nghếch như vậy, em rất sợ lắm, xin anh!

Dường như anh không hiểu, chỉ tiếp tục nhìn Loan Hoan mỉm cười, cười đến có chút ngây ngốc, tuyệt đối không giống bộ dạng thường ngày.

Sau đó Dung Doãn Trinh lại tiếp tục cùng người kia nói chuyện, lần này, lại rất thong thả, Loan Hoan nghe được trong lời nói của anh có đề cập từ “vợ tôi”.

Tên chụp mũ chần chờ một lát rồi gật đầu.

Sau đó bọn họ lại chĩa súng khẩu vào người Dung Doãn Trinh, anh đi đến bên cạnh Loan Hoan nhận lấy một mảnh vải màu đen, đem bịt mắt Loan Hoan lại, cùng lúc cúi đầu, anh ở bên tai Loan Hoan nói: Hoan, em không phải sợ, anh cam đoan, ngày mai em lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Đã từng, Loan Hoan có nhắc đến cô rất sợ đau rất sợ chết, cái đồ ngốc này!

Loan Hoan liều mạng lắc đầu, cô định nói cho anh biết bây giờ cô không sợ, một chút cũng không.

Không có thu được hiệu quả gì, vải dệt màu đen đã che kín đi ánh mắt, thế giới rơi vào một khoảng tối đen.

Cuối cùng, ngón tay Dung Doãn Trinh dừng lại trên cánh môi Loan Hoan, vương vấn, rời đi.

Loan Hoan không nhìn thấy gì cả, cô chỉ có thể ngừng thở nghe ngóng động tĩnh nhưng cũng chỉ có tiếng bước chân của anh đi ra xa một chút. Một lát sau, âm thanh lẩm bẩm vang lên, lúc đầu chỉ là lẩm bẩm sau biến thành một tràng loại giống như là tiếng Phạn.

Đến lúc này rôi Loan Hoan biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Cô đoán, có lẽ lúc này Dung Doãn Trinh đã bị đè lại trên cái ghế tựa.

Sau đó…

Loan Hoan vô thức trong thế giới tràn ngập tiếng Phạn thành kính phảng phất, lại biến trở về đứa nhỏ luôn luôn trốn ở trong góc. Cô phủ phục trên mặt đất, trong lòng đầy thành kính, cô phải cùng những người đó phân rõ phải trái, cô đã bị cướp đi quá nhiều, cho nên, có thể hay không đừng cướp Dung Doãn Trinh đi.

Tiếng Phạn dừng lại thì một tiếng súng đột ngột vang vang lên, Loan Hoan bị một lực rất lớn xô đổ cả ghế dựa lên trên mặt đất, tiếng súng dày đặc vang lên rất gần rất gần bên tai.

Lúc ấy, suy nghĩ duy nhất của Loan Hoan là nằm sát trên mặt đất, sàn nhà lạnh như băng, những vật cứng rắn trên đất chà xát lên mặt rất đau, sự đau đớn đó làm cho trái tim cô bị khuấy đảo đến long trời lở đất.

Loan Hoan nhắm mắt lại, đây chỉ là tiếng súng giả, đúng, đây chính là một giấc mộng, một cơn ác mộng.

Loan Hoan thề, sau khi tỉnh lại cô nhất định phải làm một người vợ hiền của anh, cô thề sẽ không bao giờ oán trách không tức giận mà biến thành sư tử hà đông. Lúc yêu không cần mang bao cao su, nếu anh muốn ở bên trong thì cứ để cho anh ở bên trong.

Loan Hoan cầu xin, cơn ác mộng này nhanh nhanh tỉnh lại, chỉ muốn tê liệt ngã vào lòng Dung Doãn Trinh, hoàn toàn vứt bỏ đống bao cao su đó đi trước mặt anh, đương nhiên còn muốn ở trên tươi cười.

Tiếng súng vẫn cứ vang lên không dứt trong đầu, cô đã co rúm lại thành cục.

Cuối cùng, tiếng súng đã ngừng lại.

Thế giới lại thật yên tĩnh.

Trải qua một hồi im lặng, âm thanh chắc chắn sẽ vang lên.

Tiếng súng dừng lại, không gian hoàn toàn chìm trong bóng đêm, Tiểu Tông run run cầm bật lửa, lần thứ nhất, cậu ta không mở được, lần thứ hai, vẫn không thể mở được, lần thứ ba, rốt cục cũng mở được, từ ánh sáng nho nhỏ tỏa ra, Tiểu Tông đi tìm cẩn thận.

Cuồi cùng…

Tiểu Tông thấy được Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh đứng ở chính giữa, anh ôm lấy vai, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào cái người nằm té trên mặt đất kia, trong đó tràn ngập niềm vui mừng như điên, mang theo sức lực dời núi lấp biển.

Tiểu Tông buông lỏng trái tim còn đang lơ lửng trên không, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, bật lửa trong tay cũng rớt xuống, hiện tại cậu ta cũng không có hơi sức đau mà đi quản cái bật lửa kia.


Thành công, thành công!

Đúng như lời Dung Doãn Trinh đã nói, đối với những chuyện phức tạp bị hạn chế thời gian thì chỉ cần sử dụng phương pháp đơn giản nhất hoàn toàn có thể thu được hiệu quả tốt nhất.

Thật đúng là…

Khi Dung Doãn Trinh nhìn thấy đoạn video clip cuối cùng kia, toàn bộ số thiết bị công nghệ cao của đám chuyên gia được đặt tại văn phòng đều bị anh vứt bỏ, sau đó Dung Doãn Trinh đã gọi điện thoại cho bọn bắt cóc biểu đạt anh đồng ý điều kiện của bọn họ.

Sau khi nhóm chuyên gia bị anh hạ lệnh trục khách, Dung Doãn Trinh gọi một cuộc điện thoại đến Nga, bọn họ bắt đầu chạy đua cùng thời gian, sau cuộc điện thoại một giờ sau phải đem được kết quả đến cho anh. Mấy người phía Nga cũng dùng phương thức bắt cóc như vậy, đưa tới một túi giấy cho người nhà tên kia, người nhà gã trung niên đặt điện thoại vào tay đứa nhỏ để nó gọi cho ba, dùng giọng nói non nớt nói: Ba, con sợ lắm.

Vài phút sau khi đưa túi giấy, di động Dung Doãn Trinh đổ chuông, anh nhận lấy rồi đưa ra điều kiện.

Lát sau, Dung Doãn Trinh giao hẹn.

Tiểu Tông tìm được ký hiệu Dung Doãn Trinh để lại sau khi đã rời đi, sau nửa giờ thì tìm được khu vực phế liệu cực kì hoang vắng của một nhà máy đã bỏ hoang ở New York, đi cùng cậu ta còn có vị người Nga được an bài bên cạnh Dung phu nhân.

Mượn màn đêm che giấu, người Nga tiến gần vào trong nhà xưởng, Tiểu Tông canh giữ công tắc nguồn điện ở bên ngoài.

Người đã bị Dung Doãn Trinh khống chế chính là kẻ nhận lệnh giết người, tên kia đem khẩu súng hướng trên trời sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giao đao cho Dung Doãn Trinh, đó là con đao võ sĩ được thiết kế cực kì hoàn mỹ, chỉ cần ấn vào cái nút kia, nó có thể đạt tới một cái một trăm cm.

Cùng lúc đó, Tiểu Tông cắt đứt nguồn điện, vị người Nga tiến vào bên trong đẩy ngã ghế dựa của Dung phu nhân, Dung Doãn Trinh tiếp nhận thanh đao võ sĩ, chuyện này nghe qua thì rất đơn giản thực ra lúc thực hiện không hề dễ dàng chút nào, chỉ cần bọ họ phối hợp lệch đi một chút hay trong khâu nào đó xuất hiện một lỗi nhỏ, ngay lập tức toàn bộ kế hoạch sẽ đổ vỡ.

May mà, trong cả quá trình không có xuất hiện sai sót nào.

Thời gian tiếp theo chính là của Dung Doãn Trinh, anh có được sự nhanh nhẹn sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt, khi hoàn toàn ở trong bóng đêm chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán được vị trí của từng người, giờ phút này bên nào có chuẩn bị hiển nhiên sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối. Chúng bất ngờ không kịp phòng bị, khi rơi vào bóng tối, phản ứng theo bản năng chính là đồng loạt nổ súng hướng trên trời nhằm tạo ra ánh sáng phân rõ địch ta, nhưng đã quá chậm, bằng bản lĩnh của Dung Doãn Trinh anh tuyệt đối có thể ở thời gian cực ngắn tìm được cổ tay chúng rồi đánh gãy gân tay.

Hết thảy những việc này cũng chỉ phát sinh trong vòng năm phút đồng hồ, khi những người đó ngã xuống, cũng chỉ có một mình Dung Doãn Trinh còn đứng, kết quả này không gì sánh kịp.

Tiểu Tông nằm trên mặt đất muốn cười, vậy là sau tất cả cậu ta đã có một tuần nghỉ ngơi, đây là cơ hội lần đầu tiên được nghỉ phép, Dung Doãn Trinh cho cậu những bảy ngày, bảy ngày này nên làm gì đây nhỉ?

Toàn khu công xưởng ánh đèn lại sáng lên, người Nga đã mở lại công tắc nguồn điện, như vậy tiếp theo chính là công tác dọn dẹp, bọn họ phải bí mật đem những người này đưa đến chỗ ngoại ô New York giao cho cảnh sát cách đây hai dặm.

Vì Dung Doãn Trinh chỉ là thương nhân, như vậy, ngày mai đám cảnh sát New York lại được gióng trống khua chiêng tuyên bố tin tức thành công ngăn chặn cuộc khủng bố do các thế lực từ bên ngoài tập kích.

Loan Hoan dỏng tai cẩn thận lắng nghe.

Có tiếng bước chân, ừm, tiếng bước chân đó cô nhận ra, dè dặt cẩn trọng di chuyển dường như luôn sợ bị phát hiện, quả nhiên tiếng bước chân đó đứng ở trước mặt Loan Hoan.

Loan Hoan lẫn cả ghế dựa đều được nâng dậy, quanh quẩn ở bên tai là hơi thở là giọng nói như muốn lay tỉnh cô từ trong cơn ác mộng.

Dây thừng cột vào trong miệng bị cắt đứt, Loan Hoan “A” một tiếng liền khóc rống lên, không có nước mắt cũng chỉ có tiếng gào khan, người đó nâng cô dậy đặt đầu cô vào lòng, tay vỗ vỗ vào vai cô.

Không sao, không sao rồi.

Là tiếng của Dung Doãn Trinh, không sai là giọng nói của anh, Loan Hoan càng khóc thêm.

Dung Doãn Trinh dịu dàng vỗ về cô: Tiểu Hoan, đợi anh đưa em rời khỏi đây sẽ đưa em đi ăn cái gì đó nóng nhé.

Dung Doãn Trinh vừa mới định rời đi, Loan Hoan đã dùng răng nanh cắn lấy quần áo anh, cô có chết cũng không thể để anh rời đi.

Nhẹ nhàng nở nụ cười, Dung Doãn Trinh nói một câu: Tiểu Hoan là con chó nhỏ sao?

“Hoan, ngoan, có một số việc cần anh đi xử lý.” Dung Doãn Trinh thật nhẹ nhàng nói: “Anh muốn chặt tay hết những kẻ đã đụng qua người em.”

Loan Hoan gắt gao ngậm lấy quần áo Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh có chút bất đắc dĩ: “Em còn không biết sao? Chồng em chính là một cái bình dấm chua, anh cũng định chặt luôn tay của Lý Nhược Tư, nhưng tên đó là người nhà của em, anh sợ đem chặt mất tay anh ta sẽ làm em đau lòng.”

“Tiểu Hoan, anh thế nào cũng phải chặt bỏ tay hắn, hắn cũng dám…” Người đàn ông bỗng chốc lại phẫn nộ lên.

Đêm hôm đó, Tiểu Tông thấy được một mặt thô bạo của Dung Doãn Trinh, anh dùng vải dệt bao bọc lấy tay của tên mang mũ Hồi giáo, đem cái tay đặt lên trên bàn, mắt cũng không chớp lấy một chút, giơ tay chém xuống, bầu không khí thoải mái này càng giống như là một động tác nghệ thuật.

Một khắc ấy, Tiểu Tông gắt gao ôm lấy tay mình, hoàn hảo, hoàn hảo, không phải là của cậu ta.

Bọn cướp có mười hai người, trong đó mười một người bị đánh gãy gân tay bị đưa trên xe.

Dung Doãn Trinh dựa theo hứa hẹn trước đó với người đã cùng anh nội ứng ngoại hợp mà đưa cho hắn tiền mặt với hộ chiếu cùng một thân phận mới, người đó cầm lấy rồi rời đi.

Có lẽ, sợ là dọa đến vợ của mình, Dung Doãn Trinh đem quần áo có dính ít vết máu gì đó thu dọn sạch sẽ. Đợi đến khi hiện trường xem sẽ thuận mắt hơn, anh đi tới trước mặt vợ mình, người bị trói trên ghế tựa đó từ nãy giờ vẫn thật yên tĩnh ngây ngốc ngồi ở đó, Dung Doãn Trinh cởi bỏ dây thừng trên người cô, tháo đi mảnh vải đen vẫn còn buộc ở trên mặt xuống.

Từ góc độ này, Tiểu Tông thấy hai tay Dung phu nhân chậm rãi vòng ra thắt lưng Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh cứ như vậy, cũng không hề nhúc nhích để tùy ý cô.


Bóng lưng người đàn ông cùng với một đôi tay, xung quanh dường như vì thời khắc này mà tĩnh lại, cậu ta cũng quên cả di chuyển.

Một giọng nói cực kì nhỏ vang lên: “Doãn Trinh, em vừa mới mới trải qua một giấc mơ không tốt.”

“Tiểu Hoan, em mơ thấy gì ?”Giọng nam rất trầm khẽ hỏi.

“Mơ thấy mình bị bắt cóc.” Cô trả lời.

Tiểu Tông nhếch miệng, thật sự là cô gái đáng yêu, giờ phút này cậu ta mới nhớ tới thật không thích hợp khi cứ đứng ngây ở trong này. Đôi vợ chồng kia còn bận đắm chìm trong niềm vui sướng khi còn sống sót sau tai nạn dĩ nhiên đã quên mất sự tồn tại của cậu ta rồi.

Tiểu Tông đi dọc theo con đường lúc đến rồi lại phát hiện cậu ta đã để quên bật lửa ở trong phân nhà xưởng, nghĩ nghĩ, Tiểu Tông bèn quay trở lại.

Dung Doãn Trinh với Dung phu nhân đã không ở lại hiện trường, chiếc ghế dựa cột lấy Dung phu nhân không lâu trước bị cong vẹo vứt ở một bên, Tiểu Tông nhìn thấy được chiếc bật lửa màu tím kia.

Giờ phút này chắc hai người kia đã đi đâu đó rồi, đang lúc Tiểu Tông cảm thấy kỳ quái thì phía gian phòng dựng bằng mấy tấm ván gỗ truyền đến rất âm thanh nhỏ, chắc là bọn họ đang ở bên trong nhỉ?

Tiểu Tông rón ra rón rén cầm chiếc bật lửa đi đến.

Quả nhiên sau tấm ván gỗ có một giọng nữ đang lên án: Dung Doãn Trinh, anh đem em đến nơi này làm gì? Dung Doãn Trinh, anh không biết là phụ nữ thích nhất là thù dai sao? Chẳng phải ngày đó anh nói em là người không liên quan, điều này làm cho em thật sự không vui, đến mức muốn gọi điện thoại cho luật sư riêng…

Một tiếng “Roạt” tới vô cùng đột ngột, cùng với đó là giọng Dung phu nhân ré lên: “Dung Doãn Trinh, anh phát bệnh thần kinh gì vậy?”

Nếu Tiểu Tông không đoán sai, tiếng “Roạt” đó hẳn là do quần áo bị xé rách.

Quả nhiên…

Người phụ nữ tiếp tục thét lên: “Dung Doãn Trinh, anh dám…”

Tiểu Tông nhặt bật lửa trên đất lên.

Giây tiếp theo, người đàn ông cất giọng khàn khàn: “Sao anh lại không dám.”

Vừa dứt lời, tấm ván gỗ ở phía Tiểu Tông đột nhiên bị va chạm phát ra tiếng cót két.

Giọng nữ hổn hển vang lên: Dung Doãn Trinh, anh, đồ lưu manh, mau đi ra.

Tấm ván gỗ lại bắt đầu liên tục rung lắc.

Giọng nữ phí công chống cự: “Dung Doãn Trinh, em sẽ không tha thứ cho anh.”

Vì thế, tấm ván gỗ…

Tiểu Tông cầm bật lửa rón ra rón rén rời đi, phía sau truyền đến tiếng động càng lúc càng to, giọng nữ líu ríu càng ngày càng thấp…

Tay Tiểu Tông vẫn luôn đặt ở trong túi dọc theo đường lúc đi tới, trong nắm tay chỉ có chiếc bật lửa kia. Từ ngày mà cô gái ấy đưa chiếc bật lửa cho cậu ta, cậu ta vẫn luôn luôn mang theo bên người, mới đầu, chỉ cảm thấy nó rất đẹp, rất giống người đó, nhưng đó là một cô gái kiêu ngạo.

Một ngày nào đó, cô hỏi cậu ta: Này, anh hút thuốc à? Khi đó cậu gật gật đầu, lát sau, cô nói: Tôi không hút thuốc lá. Lại đợi thêm chút nữa, cô liền đem chiếc bật lửa đó quăng cho cậu, lời nói thật sự có chút trẻ con: Tôi phát hiện nó rất đẹp, cần phải có người dùng nó.

Vì thế, chiếc bật lửa liền trở thành của cậu.

Cô gái ấy còn có một thân phận khác, mọi người gọi cô là “Dung phu nhân”.

Có lẽ, Dung phu nhân đã quên chuyện cô đưa cho cậu ta cái bật lửa, nhưng Tiểu Tông vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, chỉ có điều, cậu ta sẽ đem câu chuyện này giữ bí mật trong đáy lòng mãi mãi.

Bao nhiêu năm sau, khi Dung Doãn Trinh ra cuốn tự truyện, cuốn tự truyện của anh được đưa vào phòng danh nhân, người vốn rất ít khi thể hiện tình cảm cá nhân với thế giới bên ngoài vậy mà trong cuốn tự truyện Dung Doãn Trinh lại nói với toàn bộ thế giới: Tôi làm hết thảy những chuyện này chỉ để trở thành người hùng của cô ấy, thành tựu này vĩnh viễn không có gì sánh được.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi