HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Lâm Trân Trân đang ngồi trong xe vô cùng đắc chí, thay thế được em hai đi ký hợp đồng chính là kế hoạch của bà ta mấy ngày nay.

Cuối cùng ngày hôm nay đã được như ý nguyện.
“Em hai ơi em hai, em kéo đơn tới rồi lại để cho chị hoàn thành giúp em, thật là vất vả cho em rồi.” Lâm Trân Trân đang rất vui vẻ, may mắn có kế sách của chồng bà ta – Mã Đức Bưu, mận chết thay đào, cho nên bà ta mới có thể thay thế Lâm Nghệ Phân đúng như mong ước.
“Phó tổng giám đốc Lâm, chúc mừng bà.” Ngay cả trợ lý lái xe Tiểu Trần cũng không quên nịnh hót.
“Ừ, chờ tôi lên chức chủ tịch, tất nhiên sẽ không bạc đãi mấy người.” Lâm Trân Trân nói rất hào sảng, xem ra lần này bà ta nắm chắc cơ hội đi ký hợp đồng.

Vụ việc này qua rồi, Lâm Phú sẽ mất dần tín nhiệm với em hai mà thôi.
Chiếc xe rất nhanh dừng trước cửa công ty bất động sản Dung Viên phía Tây thành phố, Lâm Trân Trân tràn đầy khí phách đi từ trên xe xuống, bên cạnh có hai trợ lý toát ra khí chất thân sĩ thành công.
“Lát nữa ký hợp đồng, các anh phải xem kỹ từng khoản giúp tôi.” Bởi vì người bàn hợp đồng không phải là Lâm Trân Trân, cho nên khi ký phải xem xét lại cẩn thận một lần, nếu không sẽ chẳng rõ hợp đồng này ra sao.
Ngộ nhỡ có gì sai sót, quay về sẽ bị ông già ở nhà mắng cho một trận.
“Chúng tôi biết rồi, phó tổng giám đốc Lâm." Hai trợ lý đồng thời gật đầu đáp.
Ba người đi vào trong công ty bất động sản Dung Viên.

Sau khi nói mục đích đến với lễ tân, cô ta đưa đám người Lâm Trân Trân vào trong phòng họp.
“Xin chờ một lát, tổng giám đốc Bùi của chúng tôi lập tức tới ngay.” Cô gái trước mặt nói xong, liền rời đi.

Ba người Lâm Trân Trân không quá để tâm, cứ ngồi trong phòng hội nghị kiên nhẫn chờ!
Tổng giám đốc Bùi – Bùi Hạo mang vẻ mặt thân thiện đi vào, ngay khi vào trong liền chào hỏi Lâm Trân Trân trước.
“Vị này chắc chắn là Lâm Nghệ Phân – Lâm tiểu thư rồi!”
Lâm Trân Trân có chút xấu hổ, trợ lý bên cạnh thay bà ta giải thích: “Tổng giám đốc Bùi, đây là phó tổng giám đốc Lâm của chúng tôi – Lâm Trân Trân.”
“Lâm Trân Trân?” Bùi Hạo nhíu mày, chủ tịch Diêu ở bên trên đích thân gọi điện dặn dò ông, người ký hợp đồng bắt buộc phải là Lâm Nghệ Phân.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Hạo đột nhiên trở nên lạnh tanh.
“Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ ký hợp đồng với đại biểu Lâm Nghệ Phân.

Các người về trước đi, chờ đại biểu Lâm Nghệ Phân tới rồi chúng ta ký hợp đồng sau.”
Nói xong, Bùi Hạo không hề nể nang trực tiếp phủi tay đi mất, để lại ba người Lâm Trân Trân trong phòng hội nghị.
“Chuyện… chuyện gì thế này?” Vẻ mặt Lâm Trân Trân bàng hoàng, bị đánh úp trở tay không kịp.

Tuy nhiên, bà ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Công ty bất động sản Dung Viên này chỉ nhận người chứ không nhận công ty của bà ta!
Trong lòng Lâm Trân Trân dâng tràn nỗi giận khó tả.
“Trò đùa chắc? Không muốn ký hợp đồng, bà đây cũng còn lâu mới hầu hạ!”
“Phó tổng giám đốc Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Trợ lý Tiểu Trần hỏi trong thấp thỏm.
“Còn làm gì được nữa? Đi về đã rồi nói.” Hiện tại Lâm Trân Trân vô cùng tức tối.

Bà ta không thể ngờ Lâm Nghệ Phân lại có năng lực như vậy, khiến cho công ty bất động sản Dung Viên chỉ nhận bà tới ký hợp đồng.
“Em hai này khó đối phó thật đấy! Thế mà khiến cho Dung Viên chỉ nhận cô ta tới ký hợp đồng.” Lâm Trân Trân đi cùng hai người trợ lý, nổi giận đùng đùng bỏ về, trong lòng lại suy nghĩ nên dùng kế gì tiếp theo với Lâm Nghệ Phân.
Sau khi trở về công ty, Lâm Phú hỏi thăm tình hình trước tiên, sắc mặt nghiêm trọng.

“Hợp đồng sao rồi?” Lâm Phú quan tâm nhất vẫn là đơn đặt hàng giá trị 1 tỷ này có thành công hay không.

Những chuyện khác để sau rồi tính, bao gồm cả chuyện tìm con gái thứ hai của ông.
“Không thành, đối tác nói nhất định phải em hai đích thân đến mới có thể ký hợp đồng.” Lâm Trân Trân không cam lòng, lắc đầu nói.
“Nhất định phải là nhỏ hai đi à? Vậy còn không mau tìm người đi!” Lâm Phú nóng nảy, vốn nghĩ ký hợp đồng xong rồi tìm con gái, xem ra bây giờ không tìm không được.


Trước hết phải tìm ra con gái thứ hai của ông mới ký được hợp đồng.
“Ba, ba đừng vội, con lập tức cho người đi tìm.” Lâm Trân Trân giả bộ an ủi, vẫn còn cơ hội, bà ta không muốn làm rối tung mọi chuyện lên nữa, nhanh thả Lâm Nghệ Phân về thôi.
Cùng lúc đó, Hà Hiểu Nghiên nôn nóng chờ đợi ở nhà, chân tay cứ luống cuống rối bời.
Ba của cô – Hà Dương lòng như lửa đốt cũng lập tức về nhà.
“Hiểu Nghiên, mẹ của con về chưa?” Hà Dương nghe được từ Lâm Phú mới biết chuyện Lâm Nghệ Phân mất tích, phóng nhanh từ công ty về đây.
“Vẫn chưa thấy nữa ba.

Qua vài tiếng đồng hồ rồi, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!” Hà Hiểu Nghiên đề xuất.
“Không được, tạm thời phải xem tình hình thế nào đã!” Hà Dương nhíu mày.

Hôm nay là ngày quan trọng Lâm Nghệ Phân đi ký hợp đồng.

Bà nhất định sẽ không để trễ chuyện trọng đại, rất có thể bà gặp chuyện ngoài ý muốn ở trên đường rồi.
Sự việc thực sự kỳ lạ.

Đôi khi báo cảnh sát không giải quyết được vấn đề mà còn làm mọi thứ biến chuyển theo hướng xấu, ví dụ như giết con tin.
“Vậy cứ ngồi chờ như thế này sao?” Hà Hiểu Nghiên vô cùng sốt ruột, mặt mũi dần tái nhợt trắng.
“Trước mắt cứ bình tĩnh đã, có người nào gọi điện thoại cho nhà không?” Nếu là bắt cóc tống tiền, đối phương nhất định sẽ gọi điện tới.
“Không có.” Hà Hiểu Nghiên lắc đầu.
“Thế thì lạ thật!” Vẻ mặt Hà Dương chứa đựng đầy sự nghi hoặc, chẳng lẽ tai nạn xe cộ ư?

Nghĩ đến điều này, Hà Dương càng không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Hai người sốt ruột ngồi đợi ở nhà hơn một giờ, bỗng nhiên Lâm Nghệ Phân nghiêng ngả lảo đảo xông vào, sắc mặt tái nhợt.
“Mẹ, mẹ về rồi, mẹ làm con sợ muốn chết.” Hà Hiểu Nghiên thấy Lâm Nghệ Phân xuất hiện, sợ tới mức chạy như bay tới đỡ lấy bà.
“Em đi đâu cả nửa ngày nay mà không tới ký hợp đồng vậy?” Hà Dương cũng lo lắng hỏi han.
“Đừng nói nữa, em chạy xe đến vùng Huệ Dân Hà, đột nhiên bị một người đeo khẩu trang ném trứng gà vào cửa sổ xe.

Em tức giận muốn xuống nói chuyện với anh ta, nào biết mới nói được hai câu đã bị anh ta phun gì đó kín cả mặt.

Sau đó, em hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì phát hiện em ngồi ở trong xe của mình, đến bây giờ vẫn còn choáng đầu.”
Lâm Nghệ Phân gồng hết sức mình lái xe trở về.

Bây giờ bà chỉ muốn ngủ, nghỉ ngơi cho khỏe lại.
“Muốn nghỉ ngơi? Hợp đồng nhường cho người khác đi ký rồi!” Hà Dương nóng nảy lớn tiếng nhắc nhở.

Ngay khi nói chuyện với Lâm Phú qua điện thoại, ông đã biết nếu ba vợ không tìm thấy Lâm Nghệ Phân sẽ để cho con gái trưởng Lâm Trân Trân thay bà đi ký hợp đồng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi