HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Trương Thiên Long nghĩ cũng không nghĩ tới người mà tên Tôn Diệu ngu ngốc này muốn đối phó lại là Vương Thành, Vương công tử.

Mới mấy ngày trước hắn ta mới được Vương Thành dạy dỗ qua, nhìn tình hình trước mắt lại chuẩn bị đụng vào họng súng nữa thì chả phải đang chê bản thân chưa đủ thảm hay sao?
“Vương, Vương, Vương công tử ~” Trương Thiên Long lắp bắp chào hỏi.
“ Trương Thiên Long, sao anh lại ở đây, anh vừa mới gọi tôi ra hút thuốc đấy à?” Vương Thành quay đầu nhìn thấy Trương Thiên Long thì thấy khá bất ngờ.
Có điều Vương Thành cũng không ngốc, anh như hiểu ra gì đó nhìn về phía Tôn Diệu, có vẻ như hắn ta kêu Trương Thiên Long đến giáo huấn bản thân rồi.
“ Không, không phải, chúng tôi đi nhầm phòng thôi, làm mất hứng Vương công tử rồi, tôi xin phép đi trước.” Trương Thiên Long làm gì dám ở lại, nếu như để Vương Thành phát hiện ra mình đến gây chuyện thì hắn ta lại ốm đòn rồi.
“ Phải không?” Vương Thành hơi nhếch khóe miệng cười, Hà Hiểu Nghiên bên cạnh thì một mặt hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
“ Tôi thực sự đi nhầm phòng rồi, thật sự rất xin lỗi, Vương công tử!” Đúng lúc Trương Thiên Long chuẩn bị rời đi thì tên phú nhị đại ngốc nghếch Tôn Diệu hình như không nhìn rõ tình hình dám đi thẳng tới chỉ vào mặt Vương Thành hô lên một cách rất vênh váo.
“ Ê tên nghèo, đây là Long ca của tôi, đừng trách tôi không cảnh cáo trước, là cậu không đồng ý rời khỏi Hiểu Nghiên trước, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“ Năm người này là anh kêu tới à?” Vương Thành chỉ vào mấy người Trương Thiên Long hỏi.
“ Đúng thế, đây là…..” Tôn Diệu còn chưa kịp nói xong thì Trương Thiên Long đã vội vàng giơ tay lên tát thẳng vào mặt Tôn Diệu để ngăn cản hắn ta tiếp tục nói.

“ Là cái quần què, rõ ràng chúng tôi chỉ đi nhầm phòng thôi, cậu đừng có nói linh tinh.”
“ Trương Thiên Long, đm mày, nhận tiền của tao còn dám đánh tao, mày muốn chết à?” Tôn Diệu không dám tin rằng Long ca mà hắn ta dùng tiền mời tới lại dám phản bội ra tay đánh hắn.
“ Ông đây cầm tiền của cậu lúc nào, đừng có vu khống.” Trương Thiên Long sợ Vương Thành sẽ trách tội mấy người bọn họ nên đánh xong hắn ta còn bịt mồm Tôn Diệu lại.
Vương Thành nhìn bộ dạng mấy người nọ chó cắn chó thì bật cười, xem tình hình có vẻ Tôn Diệu tìm người tới để xử lý anh nên trước đó mới dám mạnh miệng cảnh cáo anh rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.
Đáng tiếc người hắn ta gọi tới lại là Long ca, mấy ngày trước mới bị anh xử lý xong nên giờ hắn ta nhìn thấy anh còn đang sợ hãi đây này.
“ Long ca phải không? Nếu đã đến rồi thì uống rượu đi! Hôm nay Tôn Diệu mời khách, mọi người cứ uống thỏa thích!” Vương Thành cũng không phải dạng dễ chọc, Tôn Diệu dám kêu người đến xử lý anh thì đương nhiên phải gánh chịu hậu quả.
Đương nhiên cái tát của Trương Thiên Long không được tính rồi.
“ Thôi ạ, Vương công tử, buổi tối chúng tôi còn có việc nên xin phép đi trước.” Trương Thiên Long làm gì dám ở lại đây thêm giây nào nữa, chỉ sợ thêm lúc nữa Vương Thành sẽ tính sổ lên đầu bọn hắn.
“ Đã nói để mấy người uống thì mấy người mau uống.

Đằng sau sofa đang bày rượu đấy, uống hết hãy đi.” Giọng nói của Vương Thành tuy rằng rất bình tĩnh nhưng ngữ điệu lại lộ ra chút lạnh lùng và đe dọa.
Trương Thiên Long bất giáci giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, hắn ta chỉ đành gật đầu đồng ý.

“ Nếu Tôn Diệu đã mời thì mấy anh em tôi cũng không khách sáo nữa.”
Nói xong hắn ta chỉ huy bốn tên đàn em bắt đầu bước tới mở từng chai trên tủ rượu, ở đây không thiếu các loại rượu vang quý được cất giữ nhiều năm, giá tiền vô cùng cao.
Năm người họ uống rượu chẳng khác nào lấp rượu cho đầy bụng, càng giống như uống tiền thì đúng hơn.
Tôn Diệu đứng bên cạnh che mặt kinh ngạc, điều này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Kịch bản này không đúng rồi, vốn dĩ hắn ta gọi Long ca đến để dạy dỗ Vương Thành, bây giờ thì hay rồi, mấy người tới đây lại ngồi vào uống rượu.

Phải biết rằng số rượu này không rẻ, mà người thanh toán lại là hắn.
“ Trương Thiên Long, anh điên rồi! Tôi kêu anh đến để dạy dỗ Vương Thành chứ không phải mời anh đến uống rượu!” Tôn Diệu hét lớn nhưng mấy người Trương Thiên Long không thèm để ý đến hắn, chỉ tập trung uống rượu.

Mà Hà Hiểu Nghiên, Hà Hân Hân cùng Hà Thi Nhã mấy người cũng ở bên cạnh bước tới, nhìn thấy trong phòng bỗng xuất hiện 5 người đàn ông lạ mặt thì tò mò hỏi.
“ Mấy người này là ai vậy, sao vừa vào đã ngồi uống rượu rồi?”
“ Tôi không quen biết họ, hình như là Tôn Diệu kêu tới, chắc là bạn của anh ta.” Vương Thành nói, nhìn thấy 5 người Trương Thiên Long đang liên tục uống những chai rượu đắt tiền này trong lòng anh vô cùng thoải mái.

“ Những chai rượu này đều phải tính phí ngoài, đã thế còn là rượu quý nữa.” Hà Hân Hân nhỏ giọng nói, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
“ Không sao, dù sao cũng không phải chúng ta trả tiền, họ muốn uống bao nhiêu thì uống thôi.” Câu nói này của Vương Thành được Hà Hân Hân vô cùng tán thành.
“ Cũng đúng, chúng ta cũng đi uống một ít đi, loại rượu nổi tiếng như này bình thường cũng không có cơ hội uống, đợi lúc nữa sợ bọn họ uống hết mất.” Hà Thi Nhã cũng muốn đi uống chút rượu, dù gì thì bình thường cũng không được uống mấy loại rượu này.
“ Được đấy~” đến Hà Hiểu Nghiên cũng gật đầu tán thành, để Tôn Diệu tốn tiền thì cô rất sẵn sàng, ai bảo hắn ta dám bắt nạt Vương Thành.
Vương Thành phải lái xe nên anh không uống rượu.
Nhưng Tôn Diệu nhìn thấy mọi người đang dùng tiền của hắn uống rượu thì bực bội vô cùng, mà tất cả thứ này hắn đều ghi thù lên đầu Vương Thành.
Mãi đến khi rất muộn, Trương Thiên Long cũng uống hòm hòm, 5 người uống hết hơn 20 chai rượu, cũng đã rất liều mạng rồi.
Còn về phần mấy người Hà Hân Hân, mỗi người không hết một chai, cũng chỉ mở chai rượu ra nếm mấy ngụm rồi thôi.
Còn tên nhóc Hà Long đi một lúc cũng dẫn theo được một em gái quay lại, cũng uống không ít rượu, bước chân còn hơi lảo đảo.
“ Về thôi, muộn quá người trong nhà lại lo lắng.” Vương Thành nhìn thấy mặt của Hà Hiểu Nghiên có hơi ửng hồng, quan tâm nói một câu.
“ Được ~” Hà Hiểu Nghiên gật đầu.
Những người khác cũng bắt đầu liêu xiêu rồi, mấy người Trương Thiên Long uống hòm hòm rồi cũng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn phải xin lỗi Vương Thành.
Vương Thành cũng chẳng để ý đến bọn họ, chỉ tiếc là 100 nghìn của Tôn Diệu coi như tiêu uổng rồi.
Lúc thanh toán, con số cũng khiến người sốc không đỡ nổi, tốn hơn 3,2 triệu.


Sắc mặt Tôn Diệu trở nên khó coi vô cùng.
Giá cả của câu lạc bộ Cẩm Long vốn dĩ đã cao, đã thế số rượu họ uống còn là rượu quý, ngoài ra phí tổn tên nhóc Hà Long và em gái chơi đùa cũng tính cho Tôn Diệu, cho nên mới đạt tới con số 3,2 triệu kinh người như vậy.
“ Hiểu Nghiên, cái thẻ super gold của em đâu, cho anh mượn một chút.” Tôn Diệu vứt hết mặt mũi mượn chiếc thẻ của Hà Hiểu Nghiên, nhưng cô cũng không thèm đồng ý.
“ Ngại quá, Tôn Diệu, cái thẻ của tôi không biết đi đâu mất rồi ấy.”
Đây rõ ràng là không muốn cho hắn mượn, phải biết rằng cái thẻ đó có thể giảm giá tận 50%.
“ Được, hai người cái đồ cẩu nam nữ, sau này hai người sẽ hối hận.” Tôn Diệu không giữ nổi bình tĩnh trên gương mặt mình, một tối hắn ta tổn thất mất hơn 3 triệu, còn bị người ta tát cho một phát, còn không được một tí lợi lộc nào.

Thật sự khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
Cũng may Tôn Diệu vẫn còn có cơ hội trở mình, bức tranh “ Giang đình đàm cổ đồ” chính là cơ hội của hắn.

Tôn Diệu đã tiêu hết 38 triệu để mua bức tranh đó nên hắn ta tự tin 100%.
“ Ha ha, Vương Thành, hôm nay mọi thứ mà cậu bắt tôi phải chịu đựng, ngày sau tôi nhất định sẽ trả lại cậu gấp bội.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi