HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Vài ngày sau khi đi dã ngoại trở về, Vương Thành vẫn luôn đếm từng ngày một.

Bởi vì buổi biểu diễn của vị hôn thê của hắn Tiêu Mộc Nghiên sắp diễn ra, anh cảm thấy mình cần phải đến gặp cô ấy một lần.

Nhưng đến nói cái gì thì Vương Thành còn chưa nghĩ ra.
Vương Thành cầm vé vào buổi biểu diễn nằm trên ghế sô pha trong biệt thự, trong lòng có chút phiền muộn.
"Cậu chủ, cậu làm sao vậy?" An Ninh mặc bộ đồ hầu gái, khéo léo xoa bóp cho Vương Thành, đồng thời còn đưa nước hoa quả cho anh, loại phục vụ này đúng là không tồi.
"An Ninh, nếu như tôi muốn từ hôn thì liệu cha mẹ có đánh chết tôi không?" Vương Thành muốn ở bên Hà Hiểu Nghiên, vì dù sao anh còn chưa từng gặp mặt Tiêu Mộc Nghiên nên cũng không có một chút tình cảm nào với cô.
Phải biết là Hà Hiểu Nghiên chính là mối tình đầu của anh, anh đã theo đuổi cô ấy suốt ba năm đại học.

Bây giờ mất lại tìm được, lọai cảm giác đó không phải ai cũng có thể sánh được, huống gì tình cảm của anh giành cho Hà Hiểu Nghiên là thật lòng.
"Thế lực của nhà họ Tiêu ở trong nước rất lớn, nếu anh nói từ hôn thì chính là tát vào mặt bọn họ, bọn họ sẽ chịu để yên sao? Huống hồ cha mẹ của cậu chủ cũng sẽ không đồng ý để cậu tùy hứng như vậy.

Bọn họ đã lựa chọn cửa hôn này thì chắc chắn là có lý do của bọn họ."
An Ninh rất lý trí mà phân tích.
"Đúng vậy, tôi muốn nói từ hôn, sợ là fans của cô ấy sẽ không bỏ qua cho tôi." Vương Thành cười khổ một tiếng, có thể cố gắng trì hoãn càng lâu thì càng tốt.
Xế chiều, Vương Thành lái xe đưa Lâm Tĩnh Nhã và Hà Hiểu Nghiên đến khu số 1 thành phố Nam Thiên.


Đây là câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở phía Nam thành phố, cho dù là so sánh về quy mô hay là sự xa hoa thì ở đây vẫn cao hơn câu lạc bộ giải trí Cẩm Long ở phía đông thành phố một tầng.
Chỉ có điều người ở khu số 1 tốt xấu lẫn lộn, trên đường còn có không ít người xấu.

Cho nên để an toàn Vương Thành đã dẫn theo Lâm Tĩnh Nhã đến để đề phòng bất trắc.
Lúc bọn họ đến, Lâm Diệp đã mở phòng VIP ra, đây được coi là gian phòng xa hoa nhất ở khu Số 1, tương đương với phòng Cửu Long của câu lạc bộ Cẩm Long, là phòng siêu VIP, không phải kiểu có tiền là có thể đặt được.
"Xem ra tên "trai bao" này ở đây cũng vẫn có chút cổ phần công ty." Vương Thành nhếch miệng, anh đẩy cửa bước vào.

Trình độ xa hoa của thiết bị lắp đặt trong phòng nhìn còn như xa hoa hơn phòng Cửu Long của câu lạc bộ Cẩm Long, diện tích phòng cũng lớn hơn phòng Cửu Long."
Đủ để chứa năm mười người tổ chức tiệc tùng ở đây, ngoại trừ đài phun nước, tiếng đàn piano bên ngoài thì toàn bộ tường xung quanh phòng bao gồm cả trần nhà đều có hình chiếu 3D thực tế ảo.

Bước vào nơi này như thể bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Hơn nữa còn có thể tiếp xúc trực tiếp với những hình chiếu 3D thực tế ảo này, đây tuyệt đối là công nghệ cao.
"Oa, công nghệ ở đây cũng quá là cao đi, còn lợi hại hơn cả phòng Cửu Long." Hà Hiểu Nghiên nhìn vách tường bốn phía và trần nhà đều tràn ngập cảnh sao trời lấp lánh, nhìn đến nỗi kinh ngạc.
"Đúng là cao cấp hơn nhiều." Vương Thành gật đầu, rất vừa lòng với loại phòng VIP top đầu này.
Lúc này trong phòng đã có hơn ba mươi người đều là trai tài gái sắc, rất nhiều người đều biết Hà Hiểu Nghiên.
"Tiểu Khêm cậu cũng ở đây à?" Hà Hiểu Nghiên có chút kinh ngạc, vì những người ở đây đều là bạn học cấp ba của cô.

Mà vị Tiểu Khê mà Hà Hiểu Nghiên đang chào hỏi này chính là bạn cùng bàn của cô năm đó.


Dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, bối cảnh trong nhà cũng không đơn giản, coi như là có một gia cảnh tốt.
"Hiểu Nghiên, cậu cũng đến rồi, thật là vui.

Mình còn tưởng là buổi tụ hội bạn học cấp ba đấy! Ở đây nhiều bạn cùng học cấp 3 quá." Viên Tiểu Khê nói lớn, rồi hai người ôm nhau.
Thoáng cái hai người đã ôn lại chuyện cũ được một lúc, đột nhiên có một anh chàng đẹp trai đi đến bên cạnh Viên Tiểu Khê, rất nhanh Viên Tiểu Khê đã giới thiệu anh ta với Hà Hiểu Nghiên.
"Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của mình, cậu hai của tập đoàn Sâm Nhân - Khiếu Mộc Lâm, gia sản có vài trăm triệu nha!"
"Tiểu Khê, chúc mừng cho cậu.

Đúng rồi, mình cũng giới thiệu với cậu một chút." Hà Hiểu Nghiên thật sự mừng cho Viên Tiểu Khê, nói xong cô cũng kéo Vương Thành đến, giới thiệu cho Viên Tiểu Khê.
"Đây là bạn trai của mình, Vương Thành, là giám đốc công ty giải trí Hằng Phong."
Vừa giới thiệu xong, Viên Tiểu Khê liền không nhịn được liếc mắt đánh giá Vương Thành một cái, dáng dấp không tồi, chỉ là hắn mặc một thân quần áo rẻ tiền, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người có tiền.
"Công ty giải trí Hằng Phong này là ba mẹ anh ấy mở sao? Là để cho anh ấy có cơ sở để rèn luyện ha!" Viên Tiểu Khê theo bản năng hỏi, nghĩ hoa khôi giảng đường như Hà Hiểu Nghiên thì chắc chắn tìm bạn trai cũng không kém.
"Ba mẹ tôi ở nông thôn." Vương Thành trả lời vấn đề của Viên Tiểu Khê.
Người sau vừa nghe thấy Vương Thành là người nông thôn thì không nhịn được mà nhăn mày, Viên Tiểu Khê hoàn toàn không ngờ một hoa khôi giảng đường như Hà Hiểu Nghiên vậy mà lại tìm một tên nông thôn nghèo làm bạn trai.
"Nông thôn cũng khá tốt..." Viên Tiểu Khe ngại mặt mũi, chỉ có thể nói cho có lệ, chỉ là ánh mắt ghét bỏ đã bán đứng cô ta.
"Hiểu Nghiên, mình đi qua bên kia trước, lát nữa lại nói chuyện tiếp nha."
Nói xong liền lập tức kéo bạn trai đẹp trai giàu có của mình rời đi, còn không nhịn được mà nói nhỏ sau lưng.

"Không ngờ tới hoa khôi giảng đường năm đó vậy mà lại yêu một tên trai nghèo nông thôn, thật không ngờ được mà."
Hơn nữa tin tức cũng rất nhanh đã truyền đến tai những bạn học cấp ba có ở đâu.
"Biết gì chưa, hôm nay hoa khôi cũng tới, chỉ có điều là mang theo một tên bạn trai nghèo."
"Thật hay đùa thế, dáng dấp xinh đẹp như thế sao lại yêu một tên nghèo chứ? Chắc không phải là cậu ta bị mù chứ!"
"Đương nhiên là thật rồi, cậu có thể tự mình đi nhìn xem!"
"Cuối cùng thì tôi cũng có thứ để đứng khoe trước mặt cậu ta rồi."
....
Trong phút chốc, những bạn học năm đó trong căn phòng VIP này đều đang nghị luận về việc bạn trai nghèo của Hà Hiểu Nghiên.

Càng đáng hận hơn là có một cô gái bộ dáng hơi mập mạp dẫn theo một người bạn trai không quá lớn tuổi mà giàu có, đến gần chào hỏi Hà Hiểu Nghiên.
Tuy nói là chào hỏi nhưng giọng điệu kia chính là đang khoe khoang ta đây hơn người thì có.
Cô đẹp đẽ thì đã sao? Năm đó cô là hoa khôi của lớp thì sao nào? Hiện tại bạn trai của tôi nhiều tiền hơn bạn trai cô kìa.
Đặc biệt những nữ sinh đó giống như vùng mình chiến thắng, nhìn thấy hoa khôi của lớp Hà Hiểu Nghiên năm đó yêu một tên trai nghèo, mà bạn trai của các cô đều giàu có hơn bạn trai của Hà Hiểu Nghiên thì liền thỏa mãn lòng tranh đua hư vinh trong lòng các cô.
Mà kẻ đầu têu tất cả chuyện này là Lâm Diệp, lúc này đang dựa vào tường hứng thú nhìn tên nghèo khổ Vương Thành, bên cạnh hắn còn có Liễu Bội Bội.
"Không ngờ cậu Thiếu đúng là có tuyệt chiêu tán gái, vậy mà gọi cả những người bạn học cấp ba có bạn trai giàu của Hà Hiểu Nghiên đến."
"Tuyệt chiêu hàng đầu khi tán gái chính là đánh vào tâm lý của họ, đợi lát nữa tôi còn chuẩn bị một món quà lớn tặng cô ấy.

Đến lúc đó vừa vả mặt tên bạn trai nghèo của cô ấy, vừa lấy lòng được cô ấy, nghĩ đến đã cảm thấy sảng khoái rồi." Lâm Diệp uống một ngụm rượu vang, sau đó nói với Liễu Bội Bội.
"Tiếp theo còn phải dựa vào cô giúp tôi khuyên bảo rồi."
"Không thành vấn đề." Liễu Bội Bội làm dấu OK với Lâm Diệp, sau đó cầm ly rượu đỏ đi về phía Hà Hiểu Nghiên.
"Hiểu Nghiên, cậu có thể tới đây không?" Liễu Bội Bội thấy Vương Thành vẫn luôn ở bên cạnh Hà Hiểu Nghiên thì không tiện nói chuyện, liền gọi một mình Hà Hiểu Nghiên tới.

"Bội Bội, cậu cũng muốn khoe bạn trai của cậu với tôi sao?" Hà Hiểu Nghiên cười nói, tâm trạng có vẻ không tồi, cũng không bị ảnh hưởng bởi mấy lời đồn đại vớ vẩn kia.
"Hiểu Nghiên, tôi tới là để khuyên cậu suy xét lại Lâm Diệp Xem.

Cậu nhìn xem, những người năm đó bộ dáng xấu hơn cậu, thành tích học tập không bằng cậu, gia cảnh cũng không bằng cậu mà tất cả bọn họ bây giờ đều có thể tìm một người bạn trai giàu có.

Cho dù không phải là đại gia siêu giàu thì cũng là tổng giám đốc trẻ tuổi, còn cái tên Vương Thành kia chỉ là một tên trai nghèo nông thôn, có gì đáng để cậu lưu luyến đâu chứ?" Liễu Bội Bội lại khuyên lần nữa.
"Tôi không cần khoe khoang, cũng không muốn đua đòi, tôi chỉ thích Vương Thành mà thôi.

Mặc kệ anh ấy có tiền hay là người nông thôn." Hà Hiểu Nghiên cười nói.
Vương Thành đứng phía sau nàng nghe thấy rõ ràng, anh có hơi xúc động.
Ngay sau đó ánh mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn về phía Lâm Diệp đang dựa vào tường, người sau thấy Vương Thành nhìn về phía anh ta thì liền dựng ngón giữa khinh bỉ anh, trong mắt còn mang theo sự khiêu khích.
Vương Thành cũng như hiểu rõ vì sao mấy nữ sinh học cùng cấp ba này sao lại như vậy, xem ra tất cả đều do anh ta sắp xếp.

Mục đích là vì muốn kích thích Hà Hiểu Nghiên, sau đó để cô sinh ra cảm giác ghét bỏ và oán trách với Vương Thành.

Chỉ là Hà Hiểu Nghiên không phải Lâm Thiến Thiến, nếu là Lâm Thiến Thiến thì chắc chắn cô ta sẽ sinh ra ý nghĩ đua đòi, rồi sau đó sinh ra cảm giác ghét bỏ và oán trách Vương Thành.
Chờ sau khi sinh ra những loại cảm xúc này thì dựa vào những lời khuyên bảo của Liễu Bội Bội khiến lòng giao động, quả đúng là kế sách rất tốt.
"Ha ha, xem mày còn có thể khoe khoang bao lâu." Khóe miệng Vương Thành hơi nhếch lên.

Không dạy dỗ tên "trai bao" này một chút thì gã liền cho rằng mình là thánh tán gái à!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi