HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Thân phận và uy tin của Lâm Diệp bị nghi ngờ, đây quả thực là đang tát vào mặt anh ta.

Hơn nữa tất cả những người ở đây đều là do anh ta mời đến, nếu giờ đuổi hết bọn họ ra ra ngoài thì mặt mũi của anh ta biết để ở đâu?
"Lý Hằng, có phải đầu ông bị kẹp cười không thế? Tôi là cổ đông ở đây mà ông lại dám nghi ngờ thân phận và uy tín của tôi, ông muốn chết đấy à?" Lâm Diệp nổi giận, nhiều người đang nhìn như vậy, đặc biệt là còn có Hà Hiểu Nghiên ở đây, nếu anh ta nhịn thì quá mất thể diện.
"Xin lỗi ngài lâm, thân phận và uy tín của ngài thực sự có vấn đề, mong ngài nhanh chóng rời khỏi đâi." Ánh mắt Lý Hằng kiện, nói lại một lần nữa, hoàn toàn không lung lay bởi thân phận của Lâm Diệp.
"Con mẹ nó, ông đấy giết chết ông!" Lâm Diệp nổi giận, lập tức túm cổ áo Lý Hằng muốn đánh ông ta một trận, nhưng anh ta vừa mới động tay thì đã bị người Lý Hằng đưa đến khống chế, hai tay bị giữ lại ở đằng sau.
Một màn này không khỏi khiến những người ở đây sợ ngây người, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
"Trời đất, thân phận và uy tín của cậu Lâm này sẽ không thật sự có vấn đề chứ?"
"Đúng là mất hứng, đang vui như vậy thì lại đuổi chúng ta đi, tên Lâm Diệp này đúng là không đáng tin mà!"
"Gì mà cậu Lâm giàu có chứ, ngay cả căn phòng nhỏ cũng không đặt nổi, đúng là quá thất vọng."
.....
Mấy người si mê anh ta vừa nãy thấy vậy thì lập tức thi nhau thay đổi thái độ, tỏ ra rất thất vọng về Lâm Diệp.


Điều này khiến cho Lâm Diệp tức giận không thôi, nhưng bây giờ anh ta còn đang bị người ta khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Liễu Bội Bội ở bên cạnh thấy vậy cũng sốt ruột, đi tới nhỏ giọng nói.
"Cậu Lâm, chuyện này là sao? Sao phòng VIP này lại bị hủy chứ."
"Tôi cũng rất muốn biết là vì sao đấy, thân phận và uy tín của tôi hoàn toàn không có vấn đề, tên Lý Hằng này chắc chắn là bị cửa kẹp đầu." Lâm Diệp vô cùng tức giận, anh ta cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, căn phòng VIP này nói hủy liền hủy là sao chứ.
Lúc này Vương Thành thấy đã đến lúc, liền chậm rãi đi về phía anh ta, giễu cợt nói.
"Chàng trai à, anh cũng quá mất mặt rồi! Anh xem mấy người anh mời tới bây giờ đều rất thất vọng về anh rồi.

Nếu không thì để tôi nói với người phụ trách, tiếp tục để anh sử dụng căn phòng VIP này nhé, được không?"
"Dựa vào mày? Một thằng nghèo từ nông thôn đến mà cũng muốn đặt căn phòng VIP có giá trên trời này á? Đừng có mà mưo nữa." Tuy hai tay Lâm Diệp bị người ta khống chế, nhưng miệng thì vẫn khinh bỉ người khác như cũ.
"Vậy nhỡ đâu người phụ trách này lại nể mặt tôi thì sao? Sau đó cho tôi đặt gian phòng VIP này thì sao?" Vương Thành tiếp tục dẫn dắt nót.
"Ha ha, nếu mày có thể đặt căn phòng VIP này thì tao liền theo họ mày." Lâm Diệp không phục, loại nghèo hèn xuất thân nông thôn như Vương Thành, không tiền không quyền mà muốn đặt căn phòng VIP số 1 này thì tuyệt đối là không thể.
Liễu Bội Bội ở bên cạnh cũng không nhịn được mà khịt mũi coi thường, thằng nghèo này bị điên rồi sao.

Lại còn muốn đặt gian phòng VIP số một này, đúng là mơ mộng hão huyền.
"Tôi không cần anh theo họ của tối, nếu tôi có thể đặt được căn phòng VIP này thì anh phải chuyển nhượng số cổ phần Khu số 1 trong tay anh cho tôi, anh thấy thế nào?" Rốt cuộc Vương Thành cũng nói ra mục đích thật sự của mình.
"Ha ha, thằng nghèo như mày mơ cũng thật cao! Nếu như mày không gia hạn được căn phòng này thì sao? Mày nhường Hà Hiểu Nghiên cho tao được chứ?" Lâm Diệp cũng không chịu yếu thế mà nói.
"Tôi chưa bao giờ dùng con gái để đánh cược, nếu tôi thua thì tôi sữa đưa em họ mình rời khỏi thành phố này, ngoài ra còn đưa cho anh 300 triệu, đây chính là toàn bộ tài sản của tôi rồi, được chứ?" Vương Thành suy nghĩ một lát, dùng điều kiện hấp dẫn dụ dỗ anh ta.

"Được, tao đồng ý, tao chống mắt lên nhìn xem mày bị vả mặt như thế nào." Lâm Diệp suy nghĩ rất nhanh, chỉ cần Vương Thành đưa em họ của anh rời khỏi thành phố này, rời khỏi Hà Hiểu Nghiên thì còn không phải là vật trong tay anh ta sao.

Còn 300 triệu kia đối với anh ta mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng có thể khiến cho Vương Thành triệt để biến thành một tên nghèo rớt mồng tơi, anh ta cũng rất vui sướng.

"Đã vậy thì, Bội Bội, cô làm chứng giúp chúng tôi!" Vương Thành quay đầu nhìn về phía Liễu Bội Bội, người sau khinh bỉ nhìn Vương Thành, gật đầu nói.
"Không thành vấn đề, nhưng con cóc ghẻ nhà anh đến lúc đó cũng đừng có thấy thua mà chối cãi nhé."
Liễu Bội Bội rất ghét bỏ loại nhà quê như Vương Thành, không có tiền mà còn ra vẻ ta đây.

Nếu như lần này có thể khiến anh ta rời khỏi thành phố thì tốt quá rồi, như vậy là Lâm Diệp đã có cơ hội để tiếp cận Hà Hiểu Nghiên, đây chính là điều mà cô ta muốn thấy nhất.
"Được rồi, vậy tôi đây đi nói chuyện với người phụ trách kia, xem xem ông ta có thể cho tôi chút mặt mũi không." Thấy Lâm Diệp đã mắc câu, trong lòng anh có chút hưng phấn, sau đó làm bộ bình tĩnh đi về phía Lý Hằng.
"Anh đẹp trai này, tôi là Vương Thành, không biết anh có thể nể mặt tôi mà tiếp tục cho chúng tôi thuê căn phòng VIP số một này được không.

Dù sao ở đây chúng tôi cũng có nhiều người như vậy, mới chơi được một nửa đã phải rời đi, thế thì thật sự là quá mất hứng." Vương Thành nói rất lớn, là cố ý để cho tất cả mọi người ở đây đều nghe được.
Vương Thành không phí chút công sức nào, khiến mọi người ở đây đều nghe được lời anh nói, chỉ là những người ở đây đều không dám đồng tình với vẻ mặt của Vương Thành.
"Anh ta chỉ là một tên nghèo nhà quê, không tiền không quyền, lấy đâu ra mặt mũi còn dám mơ mộng gia hạn được phòng VIP số một, anh ta nghĩ anh ta là ai chứ?"
"Tên nghèo này không thân phận, không bối cảnh mà cũng muốn gia hạn phòng VIP số một, lá gan đúng là quá lớn."
"Có thể là muốn ra vẻ trước mặt Hà Hiểu Nghiên đó! Chỉ có điều e là tên nghèo này không biết là phòng VIP khu số một không phải người bình thường muốn đặt là có thể đặt được, chỉ có tiền thôi cũng không được, còn phải có thân phận!"
...
Những người ở đây đều không coi Vương Thành ra gì, nhưng lại không ngờ Lý Thành vậy mà gật đầu đồng ý.
"Không thành vấn đề, cậu Vương, tôi lập tức đi làm thủ tục gia hạn phòng cho ngài." Lời nói này của Lý Hằng khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh động, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Bọn họ lộ ra vẻ mặt khó tin, trong lòng bị tên nghèo này làm cho kinh động.
Mà Lâm Diệp thì bị kinh ngạc đến nghẹn lời.
"Chuyện này, chuyện này làm sao có thể....!Nó chỉ là một thằng nghèo, sao có thể đặt được phòng VIP số một, chuyện này chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu rồi!"
Mà Liễu Bội Bội cũng chưng ra vẻ mặt không dám tin, há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.

Người phụ trách này vậy mà lại thật sự nể mặt thằng nghèo nhà quê này, chuyện này là sao chứ? Đây hoàn toàn nằm ngoài sự liệu của cô ta.
Ở đây chỉ có Lâm Tĩnh Nhã là bình tĩnh nhất, từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì, chỉ là khi nhìn về phía Lâm Diệp thì không nhịn được mà lắc đầu một cái.

Nói anh ta không cần chịu chết, mà vẫn còn muốn đâm đầu vào họng súng, thật đúng là có một không hai!
"Vương Thành, anh đúng là lợi hại, sao anh làm được thế?" Hà Hiểu Nghiên vui vẻ đi đến trước mặt Vương Thành, nhìn mấy bạn học vừa re vẻ trước mặt cô lúc trước, từng người đều bị Vương Thành làm cho kinh ngạc không thốt lên lời, khỏi phải nói cô vui vẻ đến mức nào.
"Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi, em cứ thong thả xem đi." Vương Thành nở nụ cười nhạt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi