HÓA RA TÔI MỚI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ẢNH ĐẾ

Cảnh diễn đêm nay là một cảnh võ thuật, một đám người đuổi giết nam chính Ân Diệp, nam chính ngã xuống vách núi, từ đây chính tà đối lập với nhau.

Cảnh diễn của Nguyễn Thanh hôm nay cũng rất quan trọng, là một cảnh tình cảm rất khó khống chế.

Đợi mọi người ăn cơm xong, Tào Vĩnh Lượng lại gọi mọi người đi chuẩn bị, sau đó bắt đầu giúp Ân Diệp nhập diễn.

Tào Vĩnh Lượng kéo Mạc Trọng Đan tới một bên để giảng diễn, một bên chỉ vị trí đứng cho anh.

Nguyễn Thanh lật xem kịch bản, cảnh diễn này rất quan trọng với cô, vì vậy trong lòng cô phải nắm chắc.

Mọi người nhanh chóng chuẩn bị xong bắt đầu quay, Nguyễn Thanh mang kiếm của mình đi theo diễn viên quần chúng, Mạc Trọng Đan đứng ở đối diện, ánh mắt anh lướt qua đám người nhìn về phía Nguyễn Thanh.

“Action.” Bảng phân cảnh gõ xuống, mang theo một tiếng vang thanh thúy.

Vẻ mặt mọi người nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nam chính Ân Diệp đứng một bên, đám binh sĩ chính nghĩa đứng ở bên kia, ranh rới thực rõ ràng.

“Ân Diệp, ngươi đừng chống cự nữa! Xét thấy người là đệ tử của Bành lão, Tuyên Lăng ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Giọng nói của chưởng môn cực kỳ uy nghiêm.

Mà “Ân Diệp” lại phảng phất như chưa nghe thấy, tầm mắt hắn dừng lại trên người “Vương Phỉ Nhi” đứng sau mấy chưởng môn, ánh mắt vừa thâm tình lại bi thương.

“Tà không thắng được chính, ngươi tu luyện tà thuật, không sợ sẽ làm Bành lão thất vọng vì đã cưu mang ngươi sao?”

“Ân Diệp” ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha ha ha… Nếu không phải ta tu luyện thứ mà các ngươi gọi là ‘tà thuật’, thì hiện giờ nhi tử của Bành lão đã sớm bị các ngươi phanh thây rồi. Những chuyện dơ bẩn mà các ngươi đã làm, trong lòng các ngươi còn không rõ sao?”

Một lão nhân trong đó vội la lên: “Nói hươu nói vượn, mọi người xông lên hết đi, ta không tin không bắt được hắn.”

Đám người tự coi là phe chính nghĩa giơ kiếm trong tay lên hô lớn: “Giết hắn, trừ ma vệ đạo, trừ ma vệ đạo, trừ ma vệ đạo.”

Tiếng hô càng lúc càng lớn, tiếng vang phiêu đãng giữa sơn cốc.

Cho dù là người không biết sự tình như thế nào, lúc này nếu đứng ở đây, họ đều coi việc giết chết Ân Diệp là nhiệm vụ của mình.

Cảm xúc là thứ dễ phát tán, huống chi còn là một đám người đi chặn giết người tu luyện tà thuật?

Ân Diệp khẽ cười, tiếng cười thê lương: “Nếu đã như thế, các người cứ xông lên đi! Nếu hôm nay ta chết tại đây thì coi như vận mệnh của ta đã an bài như vậy.”

Một đám người cùng nhau vọt lên, ngay lập tức ra tay.

Cảnh này cũng không dễ dàng gì, máy quay còn phải quay theo nhiều góc độ, huống chi đây còn là cảnh quan trọng của bộ phim. Tào Vĩnh Lượng cắt rồi lại quay, quay hỏng, thời gian lại mất thêm càng lâu.

Cuối cùng khi trời gần tối, bắt đầu diễn đến cảnh tình cảm của nam chính Ân Diệp.

Vương Phỉ Nhi là mối tình đầu của Ân Diệp, là cảnh diễn có tính cực kỳ quan trọng trong cả bộ phim.

Khi tất cả mọi người đang bao vây Ân Diệp, Vương Phỉ Nhi chuẩn bị trốn đi. Nhưng mà chưởng môn phái đã sớm biết quan hệ giữa nàng và Ân Diệp không đơn giản, vì thế lợi dụng địa vị của Vương Phỉ Nhi trong lòng Ân Diệp đánh lén hắn.

Cuối cùng, nhát kiếm trí mạng trên người Ân Diệp là của Vương Phỉ Nhi, cũng chính vì là Vương Phỉ Nhi nên Ân Diệp không thể nào đánh trả được.

Nhát kiếm này làm thân thể hắn bị thương, cũng chặt đứt tình nghĩa của hắn.

Ai cũng có thể ra tay với hắn, nhưng Vương Phỉ Nhi thì không được. Nàng đã cứu mạng của hắn vài lần, hơn nữa bây giờ Vương Phỉ Nhi còn là vị hôn thê của hắn.

Nhát kiếm này, đã chặt đứt sự chờ mong về tình người của hắn.

“Cắt.” Tào Vĩnh Lượng hô lên, sau đó kéo Mạc Trọng Đan lại gần: “Tôi tin cậu có thể diễn tốt, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút, trước kia cậu yêu Vương Phỉ Nhi. Nhưng sau khi cô ấy đâm cậu, cậu biến thành hận cô ấy. Nhưng cũng không được chỉ có hận, con người không phải máy móc, tình cảm không thể nói thu hồi là thu hồi ngay được. Cậu hiểu ý tôi không?”

Mạc Trọng Đan nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu, tôi không phải người mới, tôi hiểu mà.”

Tào Vĩnh Lượng liền mỉm cười gật đầu, thực vừa lòng nói: “Vậy thì đi thôi! Chuẩn bị một lần là qua nhé.”

Lại bắt đầu một lần nữa, Mạc Trọng Đan đứng bên vách núi. Thật ra nói nó là vách núi nhưng chỉ là một sườn núi cao hai mét mà thôi, nhưng hậu kỳ sẽ chỉnh sửa để làm nó trông giống vách núi thật.

Trận chiến này làm “Ân Diệp” bị thương nghiêm trọng, khi hắn đứng bên vách núi đã có vô số vết thương, máu nhuốm đỏ y phục. Nhưng chưởng môn ở đối diện cũng không khá hơn là bao, thậm chí còn có người hộc máu ngất xỉu bên cạnh.

Đúng lúc này, chưởng môn Tuyên Lăng kéo “Vương Phỉ Nhi” qua ném về phía “Ân Diệp”.

Chưởng môn cười to: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy mang theo vị hôn thê của ngươi cùng chết đi!”

Đồng tử của Ân Diệp co lại, đứng dậy đỡ lấy Vương Phỉ Nhi.

Khi rơi xuống, Ân Diệp thậm chí còn không kịp hỏi Vương Phỉ Nhi có bị thương hay không, cơ thể hắn đã bị đâm một nhát.

Cúi đầu nhìn, hóa ra chính Vương Phỉ Nhi đã cắm lưỡi dao sắc bén vào ngực hắn.

Tuyên Lăng hét lên: “Chính là lúc này, xông lên!”

Một đám binh sĩ hét lên “Trừ ma vệ đạo”, sau đó chạy tới chỗ anh.

Mạc Trọng Đan ôm Nguyễn Thanh lui về phía sau một bước, anh duỗi tay muốn rút kiếm nhưng cảm thấy phía dưới chân hụt hẫng. Mạc Trọng Đan liền cảm thấy không ổn, vừa rồi người kéo dây thép đáp xuống vị trí không đúng lắm, anh vừa lui một bước đã trực tiếp dẫm vào khoảng không.

Khi rơi xuống, Mạc Trọng Đan ôm chặt lấy Nguyễn Thanh, sau đó hai người cùng biến mất trên vách núi dưới tiếng kinh hô của mọi người.

Lúc ấy Tào Vĩnh Lượng nhìn trong màn ảnh thì chính là như vậy, hình ảnh rất chân thật, không khí rất khẩn trương, biểu cảm của ảnh đế rất tốt, ngay cả Nguyễn Thanh cũng nhập diễn theo.

Sau đó ông nhíu mày nhìn về phía đối diện, lúc này không thấy nam nữ chính đâu cả.

Tào Vĩnh Lượng: “Ủa?”

Mà Nguyễn Thanh không kịp phản ứng gì hết, cô chỉ cảm thấy mình không có trọng tâm, sau đó rơi phịch xuống.

May mắn vốn dĩ chính Ân Diệp có cảnh rơi xuống vách núi nên phía dưới đã được sẵn lót túi khí. Hai người rơi xuống đều không có chuyện gì xảy ra.

Mạc Trọng Đan vừa chạm đất đã ngồi dậy hỏi: “Có sao không?”

Nguyễn Thanh lập tức liền sửng sốt: “Anh không giận tôi?”

Mạc Trọng Đan cũng sửng sốt: “Tôi giận cô lúc nào?”

“Ngày đó sau khi ăn sủi cảo xong, anh không hề vui vẻ. Tôi cũng không dám mời anh ăn cơm nữa….”

Mạc Trọng Đan kinh ngạc, anh chỉ chỉ bản thân, sau đó lại chỉ vào Nguyễn Thanh, cuối cùng vô lực nằm xuống đệm: “Về sau có việc gì thì từ từ bàn, ăn cơm vẫn phải mời.”

Nguyễn Thanh gật đầu, bò dậy từ trên người anh. Mạc Trọng Đan kêu khẽ một tiếng, Nguyễn Thanh liền quay đầu hỏi anh: “Làm sao vậy?”

Mạc Trọng Đan: “…. Xuống khỏi người tôi đi.” Em ngồi thêm một lúc không được sao?

Nguyễn Thanh à một tiếng, sau đó ngoan ngoãn từ trên người anh bò xuống.

Sắc mặt Mạc Trọng Đan ngay lúc đó liền rất có ý tứ, quả thực không khác nào bị Nguyễn Thanh đâm một đao.

Tất cả người trong đoàn phim đều chạy vọt xuống đây, thấy Nguyễn Thanh đang ngoan ngoãn ngồi quỳ bên cạnh Mạc Trọng Đan.

(Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng cảnh nay thật sự mình nghĩ ngay đến con chó đang quẫy đuôi thè lưỡi ngồi ngay bên cạnh chủ ạ =))

Tào Vĩnh Lượng thấy Mạc Trọng Đan vẫn nằm yên thì hoảng sợ chạy nhanh tới hỏi: “Không sao chứ?”

Mạc Trọng Đan ngồi dậy nói: “Không sao.”

Vì thế, đám người lại hỏi han ân cần xem có bị thương chỗ nào không, đây rõ ràng là đãi ngộ nên có của ảnh đế, nhưng tại sao không có ai quan tâm xem Nguyễn Thanh như thế nào?

Mạc Trọng Đan lướt qua đám người nhìn về phía Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh bị một đám người đẩy ra phía ngoài, cô đang mỉm cười gật đầu với anh.

Mạc Trọng Đan liếc nhìn Tào Vĩnh Lượng một cái, lạnh mặt đẩy đám người ra đi đến trước mặt Nguyễn Thanh: “Đi lên thôi!”

Gương mặt già của Tào Vĩnh Lượng lập tức đỏ ửng. Đồ cổ sứ Thanh Hoa cùng bình hoa thủy tinh đồng thời rơi xuống đất, là ai đều cũng sẽ đi xem đồ sứ Thanh Hoa trước.

Cũng giống vậy, địa vị của Mạc Trọng Đan trong đoàn phim này Nguyễn Thanh không thể bì được, cho dù cô có bị thương thì cũng không bằng Mạc Trọng Đan bị xầy xát.

Tào Vĩnh Lượng biết không phải là ông không quan tâm Nguyễn Thanh, ông chỉ là càng quan tâm Mạc Trọng Đan hơn thôi. Không nói đến sự ảnh hưởng của anh tới đoàn phim, nếu fans của anh mà biết chuyện này thì đoàn phim sẽ bị cắn xé.

Mặc dù là vậy, nhưng thấy ảnh đế không quá vui vẻ thì Tào Vĩnh Lượng cũng rất đuối lý.

Sau khi kiểm tra thấy hai người không có chuyện gì thì tiếp tục quay phim.

***

Trong màn ảnh, sau khi Mạc Trọng Đan bị đâm một nhát, anh cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh.

Tào Vĩnh Lượng phất tay với nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia lập tức đến gần màn ảnh, ảnh chụp làm Tào Vĩnh Lượng phải nhíu mày.

Ông nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn hô: “Cắt, Mạc Trọng Đan, cậu tới đây, tôi với cậu nói chuyện một lát!”

Mạc Trọng Đan nhíu mày nhìn ông, nhưng vẫn đi qua.

Tào Vĩnh Lượng kéo anh trốn sang một bên, sau đó cạn lời hỏi: “Mạc ảnh đế, quá thâm tình rồi, hận ý của cậu đâu?”

Mạc Trọng Đan cũng rất cạn lời: “Ánh mắt của tôi chính là ánh mắt hận ý!”

Tào Vĩnh Lượng: “…. Ánh mắt hận ý?”

Tào Vĩnh Lượng nói rồi quay đầu nhìn về phía màn hình, chỉ thấy trêи màn hình, Mạc Trọng Đan bị Nguyễn Thanh đâm một nhát đang cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, trong đôi mắt thâm tình còn có hai phần ý cười.

Ánh mắt anh phảng phất như đang nói: Tiếp tục đi! Cho dù đâm thêm nhát nữa tôi cũng yêu em.

Mạc Trọng Đan: “…..”

Tào Vĩnh Lượng không dám chắc chắn hỏi: “Cậu xem lại cảnh đầu của cậu và Nguyễn Thanh đi, lần đó ánh mắt cậu không tồi, nếu không… Hay là…. Lại một lần nữa?”

Mạc Trọng Đan trầm mặc gật đầu, trước khi đi còn mạnh miệng nói với Tào Vĩnh Lượng: “Vì ôm công chúa cho nên ánh mắt không nắm bắt tốt lắm.”

Tào Vĩnh Lượng: “…. Dù sao nhát đao này cũng vô cùng bất ngờ, vì thế cậu đừng buông người ta ra vội đấy nhé.”

Mạc Trọng Đan: “… Lại một lần đi!”

Vì thế, sau lần thứ hai, Tào Vĩnh Lượng lại lôi kéo Mạc Trọng Đan đến một góc nói với anh: “Lần này ánh mắt có tiến bộ.”

Vẻ mặt Mạc Trọng Đan uể oải: “…. Nói đi! Có vấn đề gì?”

Tào Vĩnh Lượng sau một hồi lâu mới nói: “Giống như là không phải cô ấy dùng dao đâm cậu, mà là dùng một nắm đấm đấm cậu, cậu dùng ánh mắt bất đắc dĩ lại trách cứ nhìn cô ấy.”

Mạc Trọng Đan: “Nói đơn giản.”

Tào Vĩnh Lượng: “Ánh mắt quá mức sủng nịnh, có thể thêm chút hận vào không?”

Mạc Trọng Đan: “…. Lại thêm một lần đi!”

Vì thế, lần thứ ba lại hỏng.

Tào Vĩnh Lượng kéo Mạc Trọng Đan đến chỗ xa hơn, lần này ông trực tiếp hỏi: “Ảnh đế, cậu có ý kiến với Nguyễn Thanh phải không?”

Mạc Trọng Đan lắc đầu, Tào Vĩnh Lượng thở dài: “Vậy nên, cậu thích Nguyễn Thanh hả?”

Mạc Trọng Đan nhìn ông, thật lâu sau cũng chưa có phản ứng.

Tào Vĩnh Lượng biết vấn đề mình hỏi đã quá phận, đang muốn xin lỗi thì lại nghe thấy Mạc Trọng Đan nói: “Thích, rất thích.”

Trong lòng Tào Vĩnh Lượng ầm ầm cuộn sóng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ mặt đã trải qua sóng to gió lớn.

Ông thở dài, sau đó nói: “Thì ra là thế, tôi hiểu, tôi hiểu rồi, vì nên đối với cậu…. Cảnh này diễn rất khó sao?”

Mạc Trọng Đan bình thản nói: “Cảnh diễn nào với cô ấy đều rất khó.”

Tào Vĩnh Lượng: “…..” Vậy nên cậu đồng ý nhận bộ phim này là vì tình yêu?

Mạc Trọng Đan lại nói: “Xin lỗi, tôi sẽ tiến vào trạng thái nhanh thôi.”

Tào Vĩnh Lượng nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, không sao đâu, tôi sẽ không đi nói lung tung. Trạng thái này nếu cậu không nắm bắt được thì có thể tưởng tượng một chút. Chẳng hạn như khi Nguyễn Thanh đâm cậu, cậu hãy tưởng tượng cậu đã bị cô ấy từ chối, như vậy cậu có hận cô ấy không?”

Mạc Trọng Đan: “….” Ánh mắt anh sắc bén lạnh lùng, đem Tào Vĩnh Lượng đâm 3600 nhát đao, sau đó nói với ông: “Tôi có thể nhập diễn, đi thôi!”

Tào Vĩnh Lượng: “Hả?” Có phải trong lúc vô tình ông đã đắc tội ảnh đế rồi không? Ông có cảm giác dường như Mạc Trọng Đan đang hận ông!

Hai người một lần nữa đi tới trước cameras, Nguyễn Thanh đứng một bên uống nước. Lúc này, máy quay một lần nữa bắt đầu, mở đầu vẫn là lúc đám binh sĩ hét lên “Trừ ma vệ đạo”, đánh Vương Phỉ Nhi một chưởng, sau đó Ân Diệp đỡ được Vương Phỉ Nhi.

Đôi uyên ương số khổ, vì mẫu thân, nàng đành phải rút dao đâm hắn.

Xin lỗi, đừng hận muội. Muội cũng không còn cách nào khác, mẫu thân của muội đang ở trong tay Tuyên Lăng, nếu muội và huynh thông đồng cấu kết với nhau, mẫu thân của muội sẽ gặp nguy hiểm.

Xin lỗi, muỗi cũng chỉ là bất đắc dĩ.

“Vương Phỉ Nhi” cố nén nước mắt, gắt gao cắn chặt môi.

Bàn tay nắm chuôi dao run rẩy, nàng sợ hãi ngẩng đầu.

Lúc này nam nhân đang cúi đầu nhìn nàng mang theo ánh mắt vô cùng khϊế͙p͙ sợ, hắn bi thương nhìn nàng một cái, sau đó chính là không cam lòng. Một tia hận ý dưới ánh mắt thâm tình tiết ra, nhóm chưởng môn ở đối diện xông lên, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là che chở cho nàng.

Sau khi nàng bị ném sang một bên, nàng trơ mắt nhìn “Ân Diệp” rơi xuống vách núi.

Vào thời khắc cuối cùng, Vương Phỉ Nhi không nhịn được bổ nhào đến bên vách núi….

“Cắt.” Tào Vĩnh Lượng hô: “Qua.”

Mạc Trọng Đan ở phía dưới thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy từ trên túi khí, ngẩng đầu lên phía trên, chỉ thấy Nguyễn Thanh đang ghé vào bên vách núi dùng ánh mắt trông mong nhìn anh.

Mạc Trọng Đan đột nhiên cười với cô, nụ cười dưới ánh mắt trời xán lạn như hoa. Nguyễn Thanh cảm thấy lòng mình nhảy dựng, sau đó vội vàng đứng dậy chạy đi.

Mạc Trọng Đan: “???”

***

Hôm sau, Tình ý sâu xa tung bức ảnh này lên.

Nguyễn Thanh mặc một thân y phục màu xanh cổ trang đang nằm trêи cỏ, gương mặt kinh diễm toát lên vẻ mờ mịt, Mạc Trọng Đan ở phía dưới ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười dịu dàng trêи mặt như mang theo ánh sáng.

Hình ảnh quá đẹp, vậy nên Tình ý sâu xa…. Điên luôn rồi.

“Vậy mà Mạc ca lại cười với một người phụ nữ, còn cười đến dịu dàng như vậy, thật cưng chiều.”

“Tôi không tin, tôi không tin tôi không tin, nụ cười này chỉ thuộc về mình Nhụy Nhụy.”

“Tại sao lại bắt đầu xào cô ta rồi?”

Nhóm fan CP khóc suy sụp trên Super chat, hơn nữa còn chuẩn bị tấn công.

Nguyễn Thanh nhìn ảnh chụp trên Super chat, cô biết chắc chắn có người trong đoàn phim chụp lén, nhưng bây giờ những thứ đó chỉ là râu ria.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm là fan CP của cô, Nguyễn Thanh nhanh chóng tắt tính năng bình luận trên Weibo của mình. Sau khi các chị em hùng hổ tiến vào Weibo của cô, phát hiện vậy mà không thể để lại bình luận?

Fan CP Tình ý sâu xa: “….”

Nguyễn Thanh cầm điệm thoại tươi cười: “Lão nương nhiều năm làm fan CP cũng không phải là vô ích, hi hi!”

Đương nhiên, nếu không tấn công được trên Weibo, nhóm fan CP liền đi tạo hot search!

Vì thế, hot search bây giờ thảm không nỡ nhìn.

Ngay lúc này, một quần thể fans tự xưng là “Cây non” đột nhiên xông ra đánh trả.

“Tự do yêu đương, thế kỷ 21 rồi mà còn cấm người ta yêu đương được à.”

“Đám fan này thật đáng xấu hổ, tấn công nữ nghệ sĩ, thật không biết xấu hổ.”

“Khi tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội, mấy người đều là phế tuyết hết.”

“Chúng tôi là Cây non, chuyên môn thay trời hành đạo.”

Vì thế, fans hai bên giao chiến, mặc dù số lượng Cây non quá ít, bị Tình ý sâu xa đè đầu cưỡi cổ, nhưng bất ngờ là nó lại làm di dời sự chú ý của fan CP, hơn nữa còn để lại ấn tượng của đám fan CP trêи Super chat.

Mạc Trọng Đan cất điện thoại, giấu công lao của mình đi.

Nguyễn Thanh: “Chị Miêu, em lên hot search rồi, chị thấy chưa?”

Miêu Sầm lạnh giọng: “Em có vẻ hưng phấn nhỉ!”

Nguyễn Thanh cười hì hì: “Chẳng phải chị nói hot search rất quý sao? Chị xem gần đây fan của em tăng lên 300 vạn, cũng coi như là tiểu lưu lượng rồi.”

Miêu Sầm: “…. Chị nói hot vì scandal cũng không tệ, em thật sự muốn hot vì scandal luôn sao?”

Nguyễn Thanh trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Bằng không thì sao?”

Miêu Sầm: “….. Em…. Thôi được, cứ tạm như vậy đi!”

Nguyễn Thanh tắt máy, cô nhìn Super chat của Tình ý sâu xa trêи màn hình, cuối cùng đành cắn răng thoát ra.

Hiện giờ cô là đối tượng đuổi cùng giết tận trêи Super chat, cô đã mất đi tư cách làm fans CP rồi.

Càng không cần phải nói, cô vô cùng hoang mang. Khoảng thời gian này Mạc Trọng Đan toàn dùng mặt lạnh với Tân Văn Nhụy, điều này khiến cô đã không còn lý do nào để bảo vệ suy nghĩ của mình nữa rồi.

Trước kia, khi cô làm fans của bộ phim chính là việc làm dễ chịu nhất trong cuộc đời khô kiệt của cô. Khi tới đây làm fans của người thật, cô không cẩn thật thực hiện mộng tưởng lúc trước mà thôi.

Mặc dù CP này có ý nghĩa đặc thù đối với Nguyễn Thanh, cô thật sự là fan của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy, khi cô mới ra nhập hàng ngũ fan CP cũng rất tin tưởng Mạc Trọng Đan sẽ thích Tân Văn Nhụy, nhưng…. Cô vẫn lựa chọn tin lời Mạc Trọng Đan nói.

Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt dò theo đám Cây non tìm được Super chat của CP Thanh Sơn, sau khi xem một vòng còn có tâm tình trêu đùa nói: “Không tồi đấy! Ảnh chụp trong này đều khá đẹp.”

“Có gì đẹp chứ? Xem tới xem lui cũng chỉ có ba bức ảnh.” Ảnh chụp chung của Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan tới nay chỉ có ba tấm được lưu truyền trêи mạng. Một tấm là khi Mạc Trọng Đan đưa coca cho cô trong phòng Vip, một tấm là khi hai người nhìn nhau trước cửa phòng khách sạn, còn một tấm chính là cảnh Mạc Trọng Đan cười với cô hôm qua.

Nhưng ba tấm ảnh này lại gãi đúng chỗ ngứa, hiện ra hai phần ái muội, làm người ta cảm giác như chính mình đang nói chuyện yêu đương.

Điền Nguyệt Nguyệt nói: “Sau này có nhiều là tốt thôi mà?”

Nguyễn Thanh híp mắt nhìn cô ấy, sau đó nói: “Em biết Tình ý sâu xa của ảnh hậu và ảnh đế có bao nhiêu ảnh chụp không? Kết quả chỉ là giả.”

Điền Nguyệt Nguyệt cười to: “Chị vẫn còn để ý cái này sao? Xào CP ở giới giải trí là quá bình thường, là giả mới bình thường ấy!”

“Không, em không hiểu đâu.” Chị thật lòng cảm thấy tiếc nuối.

Điền Nguyệt Nguyệt an ủi cô: “Em hiểu, em hiểu rồi. Mà chị Miêu nói gì với chị vậy?”

Nguyễn Thanh ủ rũ cúi đầu nói: “Có người muốn cướp tổng nghệ của chị.”

Điền Nguyệt Nguyệt sửng sốt, kinh hãi: “Cái gì!!! Ai?”

Nguyễn Thanh: “Lâm Giai Tư.”

Điền Nguyệt Nguyệt: “…. Á?”

Nguyễn Thanh sâu kín mà nói: “Mặc dù chị không có chứng cứ, nhưng trực giác mách bảo ảnh chụp ở khách sạn và ngày hôm qua đều là do cô ta làm.”

Điền Nguyệt Nguyệt: “….”

Yên tĩnh trong giây lát, Điền Nguyệt Nguyệt hỏi: “Có đi tìm Nhạc tổng không?”

Nguyễn Thanh lắc đầu: “Không tìm, nhưng chúng ta không thể bị động được.”

Điền Nguyệt Nguyệt liền mang tâm tư nhỏ hỏi: “Chị Nguyễn chuẩn bị làm gì?”

Nguyễn Thanh cười: “Cô ta không chụp một người, CP Thanh Sơn là CP hai người. Ảnh đế từng nói, anh ấy ghét nhất là bị người ta lăng xê xào CP.”

Điền Nguyệt Nguyệt kinh ngạc, cô ấy trợn to mắt nhìn Nguyễn Thanh hỏi: “Mượn đao giết người?”

Vẻ mặt Nguyễn Thanh nghiêm túc: “Nói bậy, làm sao chị mượn đao giết người được? Người cô ta đắc tội chính là ảnh đế!” Nói tới đây, thanh âm cô nhỏ đi vài phần: “Vốn dĩ cô ta chụp ảnh đế mà!”

Điền Nguyệt Nguyệt nói: “Nhưng mà ảnh đế có bị ảnh hưởng gì đâu!”

Nguyễn Thanh hơi dừng lại, sau đó làm như không có chuyện gì mà chuyển chủ đề: “Đi điều tra xem tối hôm đó Lâm Giai Tư ở đâu! Hoặc trợ lý của cô ta ở đâu.”

Điền Nguyệt Nguyệt thấy cô trốn tránh thì khinh bỉ nhìn cô một cái, nhưng vẫn gật đầu đi ra cửa.

Đến chiều tối, Điền Nguyệt Nguyệt lén lút quay về phòng: “Em đã hối lộ khách sạn, nói muốn xem máy theo dõi, quả nhiên trợ lý của Lâm Giai Tư tối đó có ra khỏi phòng. 10 giờ cô ta ra khỏi phòng, vì tránh góc máy quay nên không thấy được là cô ta đã đi đâu, chỉ thấy là đi về phía thang máy. Suốt hai tiếng cô ta không quay về phòng nhưng cũng không ra khỏi khách sạn, người bình thường sao có thể đứng ở cửa thang máy lâu như vậy được?”

Nguyễn Thanh nhíu mày nói: “Chứng cứ này không đủ rõ ràng! Không quy được tội, nếu người ta có sở thích khác người thì mình cũng không quản được!”

Điền Nguyệt Nguyệt mắng: “Quan tâm rõ ràng hay không làm gì! Dù sao chắc chắn cô ta cũng không thoát tội.”

Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu không thì tra ID? Bức ảnh đó là do ai đăng lên. Tra địa chỉ của người đó đi. Trong khoảng thời gian này mọi người đều ở khách sạn, không dùng điện thoại thì cũng dùng máy tính, trừ khi cô ta nhờ người khác đăng hộ. Nhưng sáng hôm ấy xảy ra chuyện chắc là do nhất thời nổi lòng tham, cô ta chưa tìm được người đâu đúng không?”

Điền Nguyệt Nguyệt thấy cũng đúng: “Được, vậy em nhờ bạn tra thử.”

Chỉ trong chốc lát, bạn của Điền Nguyệt Nguyệt đã phản hồi lại. Anh ta đã tra được địa chỉ ID của người đăng bức ảnh lên. Đương nhiên, tài khoản Weibo đó chỉ là một tài khoản nhỏ, nhưng địa chỉ là ở khách sạn này.

Nguyễn Thanh đắc ý cười: “Ngày mai chắc chắn cô ta sẽ tới tìm chị, xem ngày mai chị sẽ giáo huấn cô ta như thế nào.”

Điền Nguyệt Nguyệt nhấc tay hô to: “Chị Nguyễn uy vũ, chị Nguyễn vạn tuế, chị Nguyễn giỏi nhất!”

Nguyễn Thanh hai tay chống nạnh: “Ha ha ha ha ha ha ha ha……”

Không ngờ ngay buổi tối hôm đó Miêu Sầm đã gọi điện thoại tới.

Giọng cô ấy vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hiếm khi tỏ ra hưng phấn: “Chị không ngờ em còn rất lợi hại, xem ra scandal không hẳn là xấu nhỉ?”

Nguyễn Thanh: “???”

Miêu Sầm: “Ha ha, sao lại không nói gì?”

Nguyễn Thanh càng khó hiểu: “Nói gì cơ? Đã xảy ra chuyện gì?”

Miêu Sầm liền cười to: “Không cần giấu chị, chỉ có em với Lâm Giai Tư xung đột tài nguyên với nhau. Bây giờ hai đứa đang tranh nhau một bộ tổng nghệ, xảy ra chuyện này còn có thể là người khác ra tay sao? Giấu giếm cái gì? Mà cũng không sao, phải có khí phách như vậy chứ, cô ta tranh tài nguyên, bôi đen em, em cũng phải đáp lễ lại, là do cô ta xứng đáng. Vừa rồi Nhạc tổng gọi bảo chị nói với em như thế.”

Nguyễn Thanh ha ha cười, xấu hổ đáp: “Khụ, hừm, cũng thường thôi! Em ra tay như thế là còn nhẹ đấy.”

Miêu Sầm sao lại không hiểu Nguyễn Thanh, vì vậy nghe xong câu này liền cười ha ha: “Em còn kiêu ngạo? Nhưng không sao, lần này thật ra em có cốt khí, làm tốt lắm.”

Nguyễn Thanh mơ mơ hồ hồ vâng dạ một tiếng, chờ khi tắt điện thoại mới nhảy dựng trêи giường, nhanh chóng lên mạng.

Điền Nguyệt Nguyệt xoa đôi mắt còn mơ ngủ: “Chị Nguyễn làm sao vậy?”

“Ý của chị Miêu Sầm là… Lâm Giai Tư bị bôi đen rồi.” Nguyễn Thanh không thèm ngẩng đầu lên.

Điền Nguyệt Nguyệt ngây người: “A? Em… Em còn chưa tìm được account marketing bôi đen cô ta mà?” Tin tức kiểu này Nguyễn Thanh không thể trực tiếp tìm người đăng lên được, tốt nhất cần phải thương lượng qua với Miêu Sầm, để tránh tình huống bị lộ.

Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp nhưng Nguyễn Thanh biết việc này là do Lâm Giai Tư làm, tựa như cô biết lần phát sóng ngày đó, scandal bay đầy trời của cô là do Tào Tuyết San làm.

Có lợi ích xung đột thì mới có thương tổn.

Lúc ấy Điền Nguyệt Nguyệt nói có khả năng người chụp ảnh là Nguyên Nhã, Nguyễn Thanh đã không tin. Nói thẳng ra là Nguyên Nhã không có lý do gì để làm như vậy. Cô kém Nguyên Nhã quá xa, nói Nguyên Nhã ghen ghét cô, có thể sao?

Nói có xung đột tài nguyên thì càng không thể, vì Nguyên Nhã tốt hơn cô quá nhiều, hoàn toàn toàn không có điểm giao nhau.

Trừ phi Nguyên Nhã là người điên, gặp ai cắn người nấy, nếu không cô ấy thật sự không có lý do gì.

Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt hai người cùng nhau dựa vào đầu giường, dùng điện thoại của mình lên Weibo, ấn vào phần đang hot “Tình yêu của Lâm Giai Tư”, bình luận quả nhiên đã nháo nhào hết cả lên rồi.

Tên tuổi của Lâm Giai Tư cứ treo ở nơi đó, trần trụi.

Mở đầu cuộc náo nhiệt chính là video ngắn do một account marketing đăng lên. Video chỉ vỏn vẹn có 1 phút 20 giây, bắt đầu là cảnh Lâm Giai Tư bị một người đàn ông bụng bia ôm vào chung cư.

Sau đó là cảnh 5 giờ sáng hôm sau, Lâm Giai Tư từ chung cư này đi ra.

Khi cô ta đi ra còn đeo khẩu trang màu trắng, đội chiếc mũ màu đen và khoác chiếc áo lông vũ bao bọc mình.

Cô ta nhìn bốn phía, sau đó lén lên xe rời đi.

Video đến đây là kết thúc, nhưng ý tứ đã thực rõ ràng.

Nguyễn Thanh: “… Cô ta bị bao dưỡng.”

Lúc này biểu tình trêи mặt cô thực khϊế͙p͙ sợ, ôi trời ơi! Bằng chứng này! Video đã có cả rồi, kiểu này thì khó lòng mà tẩy trắng.

Mấu chốt là Điền Nguyệt Nguyệt và Nguyễn Thanh vốn chỉ định mua một account marketing ám chỉ một chút, dù sao bọn họ cũng không có chứng cứ. Có máy theo dõi của khách sạn nhưng tác dụng không hiệu quả, fans của Lâm Giai Tư tẩy trắng một phát là hết.

Hơn nữa, rất có thể fans của cô ta cũng tra ra được là Nguyễn Thanh làm ngay.

Người bị hại không có quyền lên tiếng, đây cũng không phải lần đầu tiên Nguyễn Thanh gặp chuyện này.

Cô và Điền Nguyệt Nguyệt vẫn rất thiện lương nha! Lực sát thương của video này không phải dạng vừa đâu, video này được đăng lên thì sẽ có bao nhiêu người thoát fans chứ? Hơn nữa, cô ta mới ra mắt được bao lâu? Đã bị kim chủ bao dưỡng thì những thành tích trước đó liệu có bị hoài nghi không?

Điền Nguyệt Nguyệt cảm thán: “Đây là do ai làm nhỉ? Video có từ hai tháng trước mà bây giờ mới tung lên, chắc chắc là có người mua lại rồi.”

Phản ứng đầu tiên trong đầu Nguyễn Thanh là nghĩ đến Mạc Trọng Đan, giống như cô đã nói từ trước, người bị chụp ảnh đăng lên không chỉ có mình cô. Bức ảnh đó mặc dù tạo ra CP Thanh Sơn nhưng cô vẫn muốn biết Mạc Trọng Đan nghĩ thế nào.

Nếu chuyện này làm anh không vui thì coi như Lâm Giai Tư đã đắc tội Mạc Trọng Đan.

Nhưng mà…. Tại sao Mạc Trọng Đan lại biết Lâm Giai Tư là người bày trò? Lẽ ra cô mới là người đáng hoài nghi nhất chứ.

Mặc dù cô và Lâm Giai Tư có xích mích tài nguyên nên cô mới nghi ngờ Lâm Giai Tư, nhưng sao ảnh đế lại biết chuyện này?

Nghĩ mãi vẫn không ra, Nguyễn Thanh quyết định đi ngủ. Dù sao đối với nữ minh tinh, nhan sắc mới là điều quan trọng.

Hôm sau tới đoàn phim, sau khi Nguyễn Thanh trang điểm thay trang phục xong, quả nhiên Lâm Giai Tư đã tìm đến.

Nguyễn Thanh đã sớm đoán trước được điều này, vì vậy cô bảo Điền Nguyệt Nguyền ra mở cửa.

Lần này, Lâm Giai Tư mang theo đôi mắt thâm quầng đi vào, ánh mắt vô cùng dọa người. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Thanh thấy cô ta bày ra hình tượng trái ngược với cô gái đáng yêu vui vẻ ngay cả miệng cũng mím thành một đường thẳng.

“Tiền bối không khỏi cũng khinh người quá đáng.” Lâm Giai Tư vừa đi vào đã chất vấn.

Nguyễn Thanh cười nói: “Người khinh người quá đáng là ai? Tôi và cô không thù không oán, cô mua account marketing để lăng xê CP của tôi và Mạc Trọng Đan, nếu Mạc ảnh đế không phải người tốt thì lần này tôi đã đắc tội ảnh đế, lại đắc tội luôn cả fans của anh ấy. Như vậy chẳng phải tôi chết thảm quá sao? Vì thế, là cô tự hại cô.”

“Tiền bối nói chuyện phải có chứng cứ, chị nói là tôi làm, vậy chứng cứ đâu?” Lâm Giai Tư duỗi tay ra trước mặt Nguyễn Thanh: “Tôi biết chị ra mắt sớm hơn tôi, là tiền bối của tôi, tôi cũng rất cung kính với chị. Mặc dù tôi là người mới mới xuất đạo năm ngoái, nhưng từ trước đến nay tôi đều không dám đắc tội ai. Bây giờ tiền bối hắt một thùng nước bẩn lên người tôi như vậy thì cũng nên cho tôi biết lý do chứ?”

Nguyễn Thanh nghĩ ngợi rồi nói: “Có đạo lý! Vậy…. Cô nói tin bôi đen cô là do tôi làm, vậy thì chứng cứ đâu?”

Lâm Giai Tư: “….”

Nguyễn Thanh cười: “Hơn nữa, tôi còn chưa nói ảnh chụp là do cô làm mà!” Chưa đánh đã khai.

Lâm Giai Tư cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nói: “Tôi dính scandal thì chị được lợi. Đây chính là chứng cứ!”

Nguyễn Thanh gật đầu, nở nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như vậy nên mới cảm thấy scandal của tôi là do cô làm.”

Lâm Giai Tư: “….”

Lâm Giai Tư nhất thời không còn lời nào để nói. Cô ta đột nhiên nhớ tới kim chủ của mình, ông ta nói Nguyễn Thanh là người của Nhạc tổng, là người có tính tình rất dễ bắt nạt.

Mặc dù Nhạc tổng muốn nâng đỡ Nguyễn Thanh nhưng lại không có cách nào bảo vệ cô. Chẳng hạn như chuyện của Tào Tuyết San, thật ra chuyện này có rất nhiều người trong giới biết, bao gồm cả kim chủ của cô ta cũng biết.

Khi nói đến chuyện này, ông ta còn cười ha ha: “Em tin được không? Có người chung công ty bôi đen cô ta, cô ta cứ vậy ngoan ngoãn đội cái tội danh đó, kết quả mới có cục diện như thế này. Thật buồn cười, vậy nên nếu em muốn có tài nguyên trong tay cô ta thì có thể cho cô ta một ít scandal.”

Kim chủ ôm Lâm Giai Tư, cười lớn nói chuyện. Cũng vì như vậy nên trong đầu Lâm Giai Tư đã nghĩ Nguyễn Thanh là một người mềm yếu dễ bắt nạt.

Trêи thực tế, cô ta sớm đã nghe nói ngày đầu tiên tới đoàn phim Tân Văn Nhụy đã thấy Nguyễn Thanh không vừa mắt, không cho xe ô tô đợi cô.

Kết quả thế nào? Vậy mà Nguyễn Thanh lại không truy cứu.

Thế nên Lâm Giai Tư đã mặc định Nguyễn Thanh là một người mềm yếu dễ bắt nạt. Cô ta ra tay chính là vì ghen ghét. Địa vị của Nguyễn Thanh trong giới rất thần kỳ, ai cũng biết kỹ thuật diễn của cô bình thường, fans trêи Weibo còn chưa đến 100 vạn, nhưng lại có tài nguyên tốt.

Chỉ điểm này thôi cũng đã làm Lâm Giai Tư hâm mộ rồi.

Tài nguyên của Thiên Ngu tốt thế nào cũng sẽ xem xét để ưu tiên cho Nguyễn Thanh. Như vậy ai mà không đỏ mắt?

Ngay cả tuy chỉ là một bộ phim thần tượng nhỏ, nhưng nó sẽ quảng bá cho công chúng! Cho dù không hút được fans thì cũng có thể mở rộng mức độ nổi tiếng, hơn nữa còn có nam minh tinh Nghiêm Hoán sẵn sàng xào CP với cô!

còn chưa được phát sóng mà Nguyễn Thanh đã ký hợp đồng với, tài nguyên này Lâm Giai Tư dù có nằm mơ cũng không với tới được.

Nguyễn Thanh không cần đi bồi rượu, Nhạc tổng của Thiên Ngu sẽ tự đưa tài nguyên tới.

Lâm Giai Tư đố kị không cam lòng, trong giới giải trí, nữ minh tinh nào cũng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn Nguyễn Thanh. Nhưng có được tài nguyên hay không chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay.

Ngay cả nhân vật Vương Phỉ Nhi này thật ra vốn là của cô ta, nhưng Nhạc tổng lại là nhà làm phim…

Lâm Giai Tư bồi rượu mà không giành được, tức đến hộc máu.

Mặc dù không oán không thù, nhưng hai người đi trêи con đường tương tự nhau, tài nguyên chạm mặt.

Kim chủ của Lâm Giai Tư không cướp được nhân vật Vương Phỉ Nhi cho cô ta, miễn cưỡng mới có thể lấy được nhân vật “Linh nhi”, mặc dù không có nhiều suất diễn nhưng là nhân vật chính diện.

Cơ mà Lâm Giai Tư vẫn không cam lòng, mất đi nhân vật này làm cô ta không thể tiếp thu. Cô ta đẹp hơn Nguyễn Thanh, diễn xuất tốt hơn Nguyễn Thanh, nhân khí còn cao hơn cả Nguyễn Thanh.

Nhưng mà, Nhạc tổng lại là nhà làm phim, chỉ như vậy thôi đã đủ.

Tiếp đó chính là việc Nguyễn Thanh có tham gia một chương trình, nhà sản xuất không ai khác chính là Nhạc tổng.

Lâm Giai Tư: “….”

Chương trình này mới vừa ra mắt vào quý một cách đây không lâu, độ nổi tiếng cũng tương đối cao. Các minh tinh tham gia chương trình tự do thoải mái bóc phốt nhau, rất hấp dẫn người qua đường đến theo dõi.

Gần đây độ thảo luận của nó trêи mạng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa fans của từng nhà lại sôi nổi vào bình luận, vì thế chương trình này có rất nhiều người coi trọng, Lâm Giai Tư là một trong số đó.

Nhưng Nguyễn Thanh cũng tham gia chương trình này, cũng là do Nhạc tổng giới thiệu, nghe nói còn sắp ký hợp đồng luôn rồi. Vì thế Lâm Giai Tư mới làm ra những chuyện này.

Đi tìm tin bôi đen cũng tốn biết bao công sức của Lâm Giai Tư, dù sao cô ta cũng không thân với Nguyễn Thanh, tin xấu cũng không dễ tìm.

Ngoại trừ việc để cô bị fans nhà khác cắn xé thì không còn cách nào khác. Thật ra ban đầu Lâm Giai Tư định tung tin đồn giữa Nguyễn Thanh và Hạ Thanh Hải, fans của người này cũng rất nóng nảy. Nhưng người ta lại không thân cận tiếp xúc với Nguyễn Thanh, vì thế cô ta không tìm được cơ hội.

Tình cờ cô ta lại thấy ảnh đế đi vào phòng của Nguyễn Thanh, sau khi trở về phòng, cô ta tự hỏi, sức chiến đấu của fans nhà ảnh đế cũng không kém nha!

Bởi vậy, cô ta sai trợ lý đi rình mò, chụp hai bức ảnh đăng lên rồi dẫn đường cho đám fans đi cắn xé Nguyễn Thanh.

Hết thảy đều rất thành công, chỉ là không ngờ ảnh đế sẽ đích thân đứng ra làm sáng tỏ.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu rối loạn từ lúc đó.

Thậm chí đêm qua cô ta còn bị lộ việc bị kim chủ bao dưỡng. Người đứng sau là ai không cần dùng đầu ngón chân cũng biết, chắc chắc là Nguyễn Thanh rồi!

Chắc chắn Nguyễn Thanh đã nghe nói việc tổng nghệ sắp bị mất nên mới có thể đê tiện vô sỉ như vậy.

Lâm Giai Tư suy nghĩ kỹ xong rồi kết luận tất cả là do Nguyễn Thanh.

Kết quả, cô ta hung hăng lườm Nguyễn Thanh, cười lạnh nói: “Trong tay tôi có rất nhiều ảnh chụp của chị và Mạc Trọng Đan, chị biết Mạc Trọng Đan có bao nhiêu fans bạn gái không? Bọn họ sẽ cắn chết chị.”

Nguyễn Thanh kinh ngạc: “Cô bị biến thái sao? Ngày nào cũng chụp lén chúng tôi? Mau nói đi, cô có phải Trạm tỷ của CP Thanh Sơn không?”

Lâm Giai Tư: “…..” Ha? Tôi bóp chết chị giờ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi