HOA SƠN TIÊN MÔN

Lục Nguyên và Hoa pháp Thánh đội mũ đi trên một con đường tinh cầu.

Trên tinh cầu khắp nơi bàn việc Lục Nguyên có được văn minh chi thể và mọi nơi truy lùng.

Xem ra rất nhiều người muốn truy bắt mình, hy vọng có nhiều cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng chút, để mình hoàn thành văn minh chi bàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lục Nguyên sôi trào máu nóng, có lòng muốn khiêu chiến.

Trên không trung một thanh y thanh niên nhanh chóng bay đi, sau lưng có một thiếu nữ thanh lên như tiên. Hiển nhiên dù là thanh y thanh niên hay thiếu nữ áo trắng thanh lệ như tiên đang làm chỉ có một việc đó là bỏ trốn, chạy trốn chết.

Lục Nguyên phát hiện hắn sai rồi.

Sai mười phần mười.

Sai đến không thể sai hơn.

Vốn cho rằng dù tin văn minh chi thể tản ra, dù đưa đến cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thì sao chứ, thực lực hiện tại của mình không tệ lắm, có thể giết một vài cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng bổ sung văn minh chi bàn của mình. Sau khi giết chết Cao Tiến thì văn minh chi bàn đã tới bảy phần.

Nhưng mình sai rồi.

Sức hấp dẫn của văn minh chi thể thật sự quá lớn.

Vậy nên hấp dẫn rất nhiều người đến, cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng so với mình tưởng tượng cũng nhiều vô cùng.

Lục Nguyên đếm sơ phát hiện có ít nhất mười cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng truy sát, mạnh hơn ba người Uông Huyết Trạch, Chu Thiên Nhân, Cao Tiến nhiều lắm. Dù sao ba người đó xếp hạng hơn bốn mươi trong Thiên Bảng, người ở mấy hàng trước đương nhiên càng mạnh. Trong đó có nhân vật hạng mười mấy, Lục Nguyên liếc sơ liền phát hiện không là đối thủ của người đó.

Mười cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng từ mỗi hướng đuổi theo.

Hơn nữa số lượng nửa bước văn minh cảnh cũng nhiều quá đi.

Mấy trăm cao thủ nửa bước văn minh cảnh truy bắt mình, cái này khiến người không biết nói gì hơn. Một nửa bước văn minh cảnh thì không thành vấn đề, nhưng mấy chục nửa bước văn minh cảnh hơi khoa trương chứ đừng nói là mấy trăm, một đống nhào ra vô cùng khao trương.

Lục Nguyên có thể đối phó một kẻ địch nhưng bây giờ có nhiều người đem mình thành vật săn, đối phó một tên kéo dài chút thời gian lập tức bị đuổi theo ngay.

Lục Nguyên đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của văn minh chi thể.

Cho nên bây giờ chỉ có thể chạy bỏ mạng.

Lục Nguyên rống to:

- Sư Phi Tiên, bây giờ ngươi hãy vào tiểu thiên thế giới của ta, tốc độ của ngươi quá chậm!

Sư Phi Tiên gật đầu, nàng biết giờ không phải là lúc khách sáo. Pháp lực của Lục Nguyên xoay chuyển đã hút Sư Phi Tiên vào trong tiểu thiên thế giới của mình. Sau khi Sư Phi Tiên bị hút vào trong tiểu thiên thế giới mới nghĩ đến, lần này Lục Nguyên cứu mình nên làm sao đáp trả lại đây? Sư Phi Tiên là cô gái không bao giờ thích thiếu nhân tình, tích cách nàng khá là tự cường.

Tiếp theo bắt đầu chạy trối chết, tốc độ nhanh hơn nhiều.

Nhưng người đến dường như là cao thủ truy bắt, xếp thứ ba mươi chín Huyết Liệp Nhân Phương Đồ, xếp thứ mười chín Thần Tiễn Phi Vệ ai mà không là cao thủ truy tinh chứ? Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng khác mặc dù thuật truy tung không bằng hai người này nhưng cao hơn Lục Nguyên, khiến bây giờ hắn muốn trốn cũng khó, bị mỗi hướng truy sát.

Thật là chật vật a!

Lục Nguyên nghĩ rằng.

Cứ tiếp tục chơi như vậy thì không bao lâu sau sẽ bị mấy cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng và vài trăm nửa bước văn minh cảnh bao vây, một khi bị bao vây thì mình chết chắc rồi. Lục Nguyên có thể khẳng định điều đó.

Mà khoan!

Không sai, mình không là cao thủ truy tung cùng phản truy tung, điều này là chắc chắn.

Nhưng lúc mình ở văn minh thánh địa Phong Minh Ý có tặng cho một phong chi tinh linh, mình gọi nó là Cô Cô, có thể bắt được tất cả dấu vết gió trong phạm vi. Bản thân Cô Cô là vô thượng cao thủ truy tung cùng phản truy tung. Lục Nguyên chuyển pháp lực lấy ra Cô Cô.

Cô Cô lần thứ hai tới thế giới bên ngoài, đó là con chim nhỏ trắng mềm tròn xoe. Nó tò mò nhìn thế giới bên ngoài, rồi thân thiết dựa vào Lục Nguyên, dùng thân thể nhỏ xíu trắng bóc dụi vào người hắn. Nó rất là thân thiết với Lục Nguyên, dù sao hắn là người nó quen thuộc nhất.

Con chim nhỏ kêu lên:

- Cô cô, cô cô!

Lục Nguyên nói:

- Bây giờ giúp ta điều tra dấu vết gió khắp nơi, để cho ta chạy trốn.

Cô Cô gật đầu, nó hiểu ý của Lục Nguyên, bất cứ ai trải qua đều sẽ có gió di chuyển dù có thuấn di thì cũng như vậy, vì sẽ có dấu vết gió chẳng qua rất khó nắm bắt mà thôi, dù là người phong chi văn minh cũng không ngoại lệ. Nhưng phong chi tinh linh Cô Cô sở trường về mặt này.

Lập tức có từng tấm bản đồ về quân địch truyền vào óc Lục Nguyên, địa điểm nào hướng nào có kẻ địch cường đại, tất cả đều chiếu rõ trong não hắn. Đương nhiên vì muốn trinh sát các nơi cần có đủ các loại tình báo, Lục Nguyên phải không ngừng di chuyển thì Cô Cô mới biết càng rõ ràng.

Qua một lát sau bản đồ địch quân phân bố ngày càng rõ ràng, Lục Nguyên mới phát hiện thì ra cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng truy đuổi hắn có đến mười ba tên, so với trong tưởng tượng càng nhiều, không ngờ tới mười ba kẻ, khủng khiếp quá. Lục Nguyên không biết là nếu không phải một văn minh chi thể khác cùng xuất thế thì bên này không chỉ là mười ba tên mà sẽ càng nhiều nữa.

Chỗ văn minh chi thể khác xuất thế có một cao thủ đang tranh đoạt tên là Hoang Chi Tử.

Lần này nếu như không có Cô Cô thì mình sẽ thê thảm lắm.

Lục Nguyên có thể chắc chắn về điều này.

- Cô Cô, không sai, làm tốt lắm.

Lục Nguyên lấy ra thiên cấp linh thạch đút cho Cô Cô, lần này con phong chi tinh linh Cô Cô lập công lớn. Cô Cô ăn thiên cấp linh thạch Lục Nguyên mớm cho không ngừng đập đôi cánh trắng, thân thể mập mạp lăn trong tay hắn, rất là vui vẻ.

Có Cô Cô giúp đỡ rồi thì mình sẽ không đến nỗi khốn khổ, phải giết ngược lại mới đowjc.

Huyết Liệp Nhân Phương Đồ đang truy sát Lục Nguyên. Nếu gã đã bị gọi là liệp nhân thì tất nhiên là có bản lĩnh săn người rồi. Tục ngữ nói rất hay, tên có thể nhầm nhưng ngoại hiệu thì ít khi sai.

Phương Đồ am hiểu truy sát người, kẻ chết trong tay gã đếm không hết. Hơn nữa Phương Đồ không phải một hơi giết ngay mà dùng các loại hù kẻ bị truy sát, mãi đến người bị truy sát bị gã buộc tinh thần thác loạn. Phương Đồ thong dong lên sân, đồ đao động, chặt rớt đầu người, đây là phong cách hành động của Phương Đồ, phong cách giết người, gã đặt tên nó là nghệ thuật giết người.

Nhưng lần này truy sát Lục Nguyên có chuyện quái lạ.

Mới bắt đầu là hoàn toàn bình thường, khi Phương Đồ tủy sát Lục Nguyên đã phát hiện ra hắn chỉ là người thường trong suy sát môn đạo thôi. Hắn không chỉ là tay mơ mà là siêu non, người như vậy có mấy phần sức chiến đấu sẽ bị mình đùa chết, Phương Đồ cười lạnh.

Lần này gã không định dùng nghệ thuật truy sát, cái đó quá tốn thời gian, mặc dù có thể buộc đối phương tan vỡ tâm lý nhưng bây giờ không phải là lúc mất thời gian. e rằng mấy cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng sẽ cướp Lục Nguyên trước, chuyện này liên quan đến văn minh chi thể.

Kết quả lúc truy đuổi Phương Đồ phát hiện có điều lạ, Lục Nguyên biến mất.

Đại tông sư truy tung như gã mà phát hiện không ra, có rất nhiều tin tức sai lầm.

Điều này biểu thị có một đại tông sư truy tung đang giúp đỡ Lục Nguyên, nếu không thì hắn làm sao mà thoát được chứ.

Rót cuộc là kẻ nào giúp đỡ Lục Nguyên? Phương Đồ suy nghĩ thân phận người này nhưng trong thoáng chốc không nghĩ ra được.

Nhưng Phương Đồ không sợ hãi, gã không tin thân phận đại tông sư truy tung như gã sẽ không truy kịp Lục Nguyên bình thường, dù là có người giúp đỡ cũng thế thôi.

Đạo truy tung quan trọng là dấu vết.

Dù là ai đi qua đâu liền có dấu vết, thuấn di cũng giống vậy.

Muốn phát hiện dấu vết không phải chuyện dễ, dù sao cao thủ giỏi về che giấu.

Ủa! Chỗ này có một số dấu vết không đúng!

Khi Phương Đồ truy tìm thì phát hiện dấu vết hơi loạn, dường như, không lẽ là phía đông nam? Đúng rồi, chính là đông nam. Phương Đồ rất hưng phấn, gã rốt cuộc xác định Lục Nguyên ở đâu, tìm ra hắn là có được văn minh chi thể. Đang lúc Phương Đồ cực kỳ hưng phấn thì một luồng kiếm quang lóe lên.

Luồng kiếm quang đó mới bắt đầu không có một chút dấu vết.

Nhưng khi lóe lên thì là kiếm quang tuyệt đến cực điểm.

Hơn nữa không cho Phương Đồ chỗ để chạy trốn. Phương Đồ cũng là người dũng mãnh, gã chớp mắt biết chiêu này không cách nào tránh thoát, không có cách nào cả. Nhưng Phương Đồ không phải loại người yếu ớt, gã không hề né tránh mà xoay người xuất đao, nghênh hướng người đó. Một kiếm này không tránh được thì liều mạng với đối phương, đây chính là cách nghĩ của Phương Đồ.

Nếu như đối phương sợ liều mạng, một kiếm này đương nhiên không cần tránh rồi.

Phương Đồ không tin đối phương không sợ liều mạng!

Nhưng mà, Phương Đồ sai rồi, kiếm của đối phương chẳng có ý định lùi mà bộ dạng như muốn liều cùng gã. Hơn nữa Phương Đồ phát hiện kiếm của đối phương nhanh hơn đao của gã một chút. Lúc này Phương Đồ không thể tránh né, kiếm quang mạnh cắm phập vào người gã tạo thành vết thương rất nặng. Kiếm khí sắc bén điên cuồng đâm vào, đao của Phương Đồ cũng chém vào người đối phương nhưng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.

Trong khoảnh khắc hai người bị thương, chẳng qua đối phương bị nhẹ còn Phương Đồ thì nặng.

Người đến không ngừng bước, vẫn là một kiếm giống y đúc vừa rồi, tuyệt tới cực điểm độc đáo cực điểm cô tới cực điểm cổ tới cực điểm quái tới cực điểm Phương Đồ bị trọng thương những có tuyệt kỹ vô tận giờ thì thi triển ra hết. Nhưng gã vốn là bị thương, đối mặt kiếm thủ đó không có bao nhiêu sức đánh lại, hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Chỉ thấy trên người gã vết thương ngày càng nhiều.

Phương Đồ giật nảy mình! Kiếm pháp của kiếm giả này thật là thiên địa huyền diệu!

- Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi chính là Lục Nguyên?

Cao thủ dùng kiếm quá ít, có thể tổn thương đến Phương Đồ căn bản không tồn tại nhưng bây giờ phải thừa nhận là có.

Kiếm giả không để ý đến Phương Đồ la hét, tiếp tục dùng kiếm, liên tục đâm ra vài kiếm, cuối cùng cắt vỡ cổ họng gã, đâm thủng trái tim gã, kiếm khí điên cuồng bộc phát ra.

- Người thứ nhất bị săn giết ngược lại, Huyết Liệp Nhân Phương Đồ, chết.

Kiếm giả lạnh lùng nói.

Sau khi giết chết Huyết Liệp Nhân Phương Đồ thì kiếm giả cũng lộ mặt ra.

Đó là một khuôn mặt thanh niên hơi thanh tú, áo xanh theo gió tung bay.

Trên thân kiếm truyền đến một hơi thở tên gọi là chính khí khiến Huyết Liệp Nhân Phương Đồ rất là chán ghét.

Huyết Liệp Nhân Phương Đồ nặng nề thở dốc, muốn thốt ra hai chữ Lục Nguyên nhưng không còn sức lực.

Gã chết trong tay Lục Nguyên, tầm mắt tối đen, Huyết Liệp Nhân Phương Đồ đã bị xóa tên trong Thiên Bảng.

Giết cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thứ nhất Huyết Liệp Nhân Phương Đồ, hoàn thành.

Thật phải cảm ơn Cô Cô, nếu không có nó thì mình không thể biến rõ đối thủ ở đâu. Nhờ có Cô Cô giúp mà về mặt truy tung và phản truy tung mình như có thần giúp.

Lục Nguyên giơ tay lên đã lấy văn minh chi bàn của Huyết Liệp Nhân Phương Đồ, vận tế luyện văn minh quyết, cuồn cuộn thần hỏa thiêu đốt trứ văn minh chi bàn, cuối cùng xuất hiện văn minh mảnh vỡ nhỏ hơn văn minh chi bàn nguyên bản của Lục Nguyên rất nhiều. Không có thời gian suy nghĩ, Lục Nguyên đã bỏ văn minh mảnh vỡ vào trong văn minh chi bàn của bản thân.

Văn minh chi bàn của mình đã đầy tám phần chỉ còn thiếu hai phần nữa thôi.

Phương Đồ là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng, di vật tất nhiên là phong phú, thiên cấp linh thạch không tính theo khối mà theo con, một con thiên cấp linh thạch.

Thật ra thì lúc trước Lục Nguyên giết chết Uông Huyết Trạch, Chu Thiên Nhân, và Cao Tiến đều có một con thiên cấp linh thạch, bây giờ hắn có tổng cộng bốn con thiên cấp linh thạch.

Từ chỗ Phương Đồ còn lấy được một bản bí tịch, khá là có ích.

Bí tịch này chính 'truy tung thuật'. Nghe thì không tính huyền ảo gì lắm, lật sơ thì Lục Nguyên được lợi khá nhiều, đây là có liên quan về truy tung thuật. Phương Đồ về mặt này có trình độ rất sâu, nếu không đã chẳng tự xưng là thợ săn.

Cô Cô có thể truy tung và phản truy tung bất cứ dấu vết gió nhưng không hiểu làm sao tiêu trừ dấu vết bản thân. Cô Cô đã không hiểu thì Lục Nguyên càng mù tịt, lần này hắn có thể giết chết Phương Đồ là do làm rối loạn nguyên khí chốn này che giấu dấu vết bản thân. Bây giờ có bản 'truy tung thuật' là có thể học cách làm sao che giấu dấu vết bản thân vân vân.

Truy tung chính là một môn học vấn thâm sâu.

Trừ điều đó ra Lục Nguyên còn được một thanh tiên kiếm.

Không ngờ trong tay Phương Đồ có một tiên kiếm.

Thanh tiên kiếm này khá mỏng, hẹp và dài, dài khoảng bảy thước, mỏng như lá cây, đặt ở đó không chút bắt mắt. Thanh kiếm sẽ biến sắc, tùy theo hoàn cảnh xung quanh mà thay đổi màu sắc. Nhẹ búng tay, kiếm khẽ động phát ra tiếng ong ong rất êm tai.

Kiếm tốt!

Đây là một thanh kiếm rất tốt cho ám sát!

Lục Nguyên nhìn chuôi kiếm, nó không thô bằng chuôi Dưỡng Ngô tiên kiếm nhưng nắm trong tay cảm giác rất tốt, ở ngực kiếm có hai chữ 'lưu tinh'. Là Lưu Tinh tiên kiếm ư? Sao thấy quen mắt quá, Lục Nguyên lục tìm tư liệu trong óc, qua thật lâu mới từ sâu trong trí nhớ mò ra tên thanh kiếm.

Chẳng phải Kiếm Linh Đế Cơ có một thanh tên gọi Bạch Hồng tiên kiếm đó sao? Được xếp vào trong chín mươi chín tiên kiếm. Lúc ấy cho rằng chín mươi chín tiên kiếm rất ghê gớm nên tra xét chút tư liệu. Trong chín mươi chín tiên kiếm có cái tên Lưu Tinh, mình có được Lưu Tinh tiên kiếm, một trong chín mươi chín tiên kiếm tiên kiếm?

Chín mươi chín tiên kiếm, nghe nói cái nào cũng rất mạnh!

Tốt lắm!

Lục Nguyên thầm khen, lúc trước dùng tuyệt sát nhất kiếm đối phó Ngọc Hoàng Đại Đế thì cảm thấy Dưỡng Ngô tiên kiếm không thuận tay, không phải nói nó không tốt nhưng tuyệt sát nhất kiếm hoàn toàn là kiếm pháp ám sát, Dưỡng Ngô tiên kiếm thì là tiên kiếm loại hình chính khí. Tức là nói hai bên có xung đột, vậy nên tuyệt sát nhất kiếm vẫn là có đường phá.

Vậy nên có được Lưu Tinh tiên kiếm là chuyện tốt với mình.

Lục Nguyên nhẹ vuốt Lưu Tinh tiên kiếm, kiếm rất dài, bảy thước hai phân mốt. Lục Nguyên nhẹ vuốt ve Lưu Tinh tiên kiếm, chợt xuất kiếm. Một kiếm này chỉ là một thức bình thường nhưng Lục Nguyên mượn một kiếm này múa để hàn toàn hiểu đặc tính của Lưu Tinh tiên kiếm, có thể bảo đảm rằng sơ hở cuối cùng của tuyệt sát nhất kiếm đã biến mất.

Không ngờ sơ hở cuối cùng của tuyệt sát nhất kiếm đã biến mất, Lục Nguyên nhẹ nhõm, rất vui sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi