Phi Vệ lặp lại một lần:
- Loan Loan.
- Cái tên lạ thật.
Lục Nguyên che giấu trong lòng dậy sóng, trong ký ức của hắn Loan Loan là một ma nữ. Không sai, chính là trong thử thách trung ương thiên triều thiếu nữ như không cốc u lan lại có vài phần khí chất quỷ mị, là tử địch với Sư Phi Tiên. Không ngừ rằng văn minh chi thể khác chính là Loan Loan. Chắc Sư Phi Tiên cũng biết tin tức này, Lục Nguyên dùng thần thức tản vào tân kiếm thế giới của mình phat ra thanh âm.
- Một văn minh chi thể khác là Loan Loan.
Nghe nói vậy Sư Phi Tiên vốn khoanh chân tĩnh tọa tu hành tăng thực lực ngây ra. Thiêu nữ thanh lệ như tiên qua một lúc mới thở hắt ra.
- Ta sớm đoán được văn minh chi thể khác sẽ là Loan Loan.
Đối với kẻ thù truyền kiếp Đại Dịch quốc này Sư Phi Tiên có cảm tình khó chia rõ, ân oán năm đó chuyển tới bối cảnh trung ương thiên triều cực kỳ khổng lồ dường như biến rất nhỏ hẹp.
Sư Phi Tiên hỏi:
- Nàng sống hay đã chết rồi?
Lục Nguyên đáp:
- Nghe nói dường như chưa chết.
Sư Phi Tiên thở ra một hơi, không biết nghĩ cái gì.
Lục Nguyên thu lại thần thức, hỏi:
- Hoang Chi Tử không giết văn minh chi thể khác tên gọi Loan Loan?
- Đúng vậy, không giết. Hắn là tên gian xảo, dùng đồng mệnh tỏa liên tiếp với Loan Loan. Chỉ cần hắn chết thì Loan Loan chết, hắn sống thì Loan Loan sống. Cho nên mặc dù bắt được hắn lại không thể giết, giết hắn rồi là không có văn minh chi thể, văn minh thần hoa cũng mất. Giết Hoang Chi Tử không có văn minh thần hoa lại đắc tội với văn minh cảnh, chuyện này không ai muốn làm, cho nên Côn Bằng Vương giam cầm hắn, giờ đang định buộc hắn dùng văn minh chi thể.
Phi Vệ muốn kết giao với Lý Thái Sử, nho chi văn minh nên sảng khoái nói ra những điều này.
Thì ra là vậy, Lục Nguyên coi như hiểu, trong lòng cũng tò mò về pháp thuật đồng mệnh tỏa.
Mình đi đâu tìm pháp thuật đồng mệnh tỏa nhỉ? Lục Nguyên bắt đầu tìm kho tư liệu pháp thuật của mình nhưng không phát hiện ra pháp thuật đồng mệnh tỏa, tuy nhiên lúc sưu tầm di vật của Thiên Hồn Pháp Sư thì có thấy thứ này, cũng phát hiện cách khống chế pháp thuật đồng mệnh tỏa. Thiên Hồn Pháp Sư thích nhất chươi đủ loại sinh mệnh nên có pháp thuật này không lấy làm kỳ.
Pháp thuật đồng mệnh tỏa khó khăn không quá lớn, sau khi học xong Lục Nguyên rất nhanh sử dụng với Sư Phi Tiên.
- Sư Phi Tiên, ta lập tức cùng ngươi dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa, trong thời gian nhất định sinh mệnh chúng ta sẽ liên kết để tránh cho lỡ mà ta không địch lại đối thủ thì có thể mượn ngươi giữ mạng sống.
Hoang Chi Tử làm như vậy thì tất nhiên mình cũng bắt chước theo, con người cẩn thận chút không có sai.
Sư Phi Tiên không phản đối, nàng vốn thiếu ân tình Lục Nguyên rất nhiều, nếu không có hắn giúp đỡ thì nàng sớm bị người tế luyện, rút đi văn minh thần hoa, chết lâu rồi.
Nàng hỏi:
- Có thể giải trừ pháp thuật đồng mệnh tỏa không?
Lục Nguyên nói:
- Tất nhiên là có thể nhưng quyền chủ động nằm ở ta.
Hắn lập tức thi triẻn pháp thuật đồng mệnh tỏa, chớp mắt liên kết mạng của mình và Sư Phi Tiên. Khi sinh mệnh hai người liền nhau thì có cảm giác là lạ.
Tửu Tiên Nhân chợt thắc mắc hỏi:
- Không biết Lục Nguyên đi nơi nào nữa?
Phi Vệ nói:
- Đúng vậy, Lục Nguyên đó núp kỹ thật.
- Nhưng tất cả chúng ta đều ở trong thế giới côn bằng tìm hắn, chắc là hắn sẽ không trốn bao lâu đâu. Hơn nữa vu trớ tông sư Âu Dương Lạc có được một ít máu của Lục Nguyên.
Phi Vệ nói:
- Âu Dương Lạc giỏi nhất là dùng máu nguyền rủa, Lục Nguyên không trốn thoát được bao lâu đâu.
Lục Nguyên nghe bọn họ nói vậy không có bao nhiêu phản ứng.
Là lúc đi luyện chữ lười rồi, hắn giơ tay lên nói:
- Các vị, ta còn có một số việc, trước tiên cáo từ.
Phi Vệ muốn kết giao với người nho chi văn minh sắp lên cao nên cười nói:
- Lý huynh không cùng chúng ta đi bắt giữ Lục Nguyên sao?
Mình đi bắt bản thân hả? Lục Nguyên toát mồ hôi, nói:
- Không được, ta còn có chuyện khác.
Chớp mắt Lục Nguyên đi mất, Mộ Dung Hồng Lệ thấy hắn đi mặt không biểu tình thật sự trong lòng rất giận. Tại sao nàng thua người nho chi văn minh này được chứ, dựa theo cổ huấn của cầm chi văn minh thì mình làm sao cũng không thể thua người nho chi văn minh được, Mộ Dung Hồng Lệ thầm siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch.
Lại nói Lục Nguyên từ biệt năm người cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xong đi dạo khắp nơi.
Thực lực của mình khoảng hạng năm Thiên Bảng.
Tiếp theo là chữ lười.
Chữ lười, nên luyện làm sao đây.
Thôi kệ, trước tiên nhớ lại đoạn ngày đầu Hoa Sơn đi, khi đó là thời gian mình lười biếng nhất. Sư phụ Lý Nguyên Bạch yêu cầu nghiêm khắc với mình thì không tính vào trong, mình rảnh rỗi sẽ đi dạo khắp nơi, chơi đùa, sống an nhàn. Khi đó mình rảnh rỗi ngủ nướng, không thì cùng Diệp Phương, Diệp Viên đi khắp Hoa Sơn tìm các món dân dã. Đoạn thời gian kia thú rừng trong Hoa Sơn rất tội nghiệp.
Giờ nhớ lại đột nhiên sâu trong lòng truyền đến rung động.
Rung động không ngừng bùng nổ, máu trôi nhanh chóng.
Có chuyện gì vậy?
Lục Nguyên lập tức vận đại nhân quả thiết tắc, trước mặt xuất hiện một hư không nhân quả chi bàn. Lục Nguyên đối với nhân quả thiết tắc ngày càng sâu sắc, lấy ra nhân quả chi bàn cảm giác cái bóng vu thuật, dường như có ai đang nguyền rủa mình. Hắn chợt nhớ lúc trước Phi Vệ nói là Âu Dương Lạc có được máu của mình, sẽ dùng máu đó để nguyền rủa, xem ra là thật rồi.
Đây là hạng bốn Thiên Bảng, vu trớ tông sư Âu Dương Lạc.
Gã quả nhiên có được máu của mình, nếu gã đã được gọi là vu trớ tông sư thì chắc dùng máu của mình để truy tìm bản thân.
Lục Nguyên giật mình, nếu là vậy thì ngụy trang Lý Thái Sử mất hết tác dụng rồi.
Cái này nên làm sao đây?
Tay Lục Nguyên đánh ra trong không trung, nói:
- Nhân quả đảo ngược, điên đảo càn khôn.
Nhân quả thiết tắc đánh ra muốn ngăn cản vu chú của vu trớ tông sư Âu Dương Lạc. Vu trớ tông sư nguyền rủa đang kích động máu của mình nhưng chắc chưa thấy giả trang hiện nay, tức là không phát hiện thân phận Lý Thái Sử.
Nhưng gã xếp hạng bốn Thiên Bảng, nổi tiếng về vu thuật nguyền rủa, muốn dựa vào nhân quả thiết tắc ngăn cản một lúc thì được nhưng lâu dời là không thể.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLTại sao máu của mình rơi vào tay Âu Dương Lạc? Phải rồi, ở đại chiến xếp hạng môn phái mình hộc ra nhiều máu, chắc là chuyện khi đó.
Bây giờ phải trước tiên đổi lại thân phận Lý Thái Sử mới được, nếu không thì mọi chuyện sẽ lộ ra hết.
Lục Nguyên lập tức bắn ra nhiều nguyên khí thiên địa rối loạn xung quanh, qua chốc lát làm Lý Thái Sử giả bay đi. Lục Nguyên thì thong dong xuất hiện, rốt cuộc đổi lại thân phận của mình. Hắn mởi đổi lại không bao lâu thì tấy một con chim xám to lớn che trời bay đến, tốc độ nhanh như tia chớp.
Chim xám to đáp xuống liền biến thành một người, người đàn ông trung niên khuôn mặt anh tuấn, khí thế bất phàm, uyên đình nhạc trì. Ở bên cạnh người đàn ông trung niên chính là Âu Dương Lạc mới rồi thông qua nhân quả chi bàn trông thấy gã, còn có một người đàn ông trung niên ngồi trên mu rùa bói mệnh sư.
- Ta là Côn Bằng Vương.
Người đàn ông trung niên khí thế mạnh nhất nói, thanh âm hùng hồn mạnh mẽ.
Âu Dương Lạc khùng khục cười nói:
- Ta là Âu Dương Lạc.
Người đàn ông trung niên ngồi trên mu rùa bói mệnh sư tự giới thiệu:
- Ta là Phương Chu.
Thiên Bảng xếp hạng hai Côn Bằng Vương, hạng bốn Âu Dương Lạc, hạng bảy Phương Chu.
Trận thế này thật là hoa lệ.
Đụng phải tình huống này Lục Nguyên phải kêu một tiếng xui xẻo, bây giờ thực lực của hắn hơi kém Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc, thắng Phương Chu.
Âu Dương Lạc nhìn Lục Nguyên, cười khùng khục nói:
- Ngươi núp rất giỏi, đáng tiếc có lọt ra máu, nó nằm trong tay ta cho nên ngươi không trốn thoát được quá lâu.
Côn Bằng Vương nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, tiếp một chiêu của ta đi!
Gã đánh ra một chưởng, chưởng như muốn che trời lấp đất, chính là trong côn bằng chưởng pháp tuyệt học của gã khởi thủ chi chưởng. Lục Nguyên lấy ra Dưỡng Ngô tiên kiếm địch lại. Một kiếm va nhau Lục Nguyên bỗng lùi lại chút.
Côn Bằng Vương giật mình nói:
- Ủa, ngươi ở trong Thiên Bảng chẳng phải xếp hạng hơn hai mươi à? Không ngờ có thực lực như vậy!
Lúc trước thân phận Lục Nguyên giết đối thủ mạnh nhất là Thiên Hồn Pháp Sư, cho nên hắn ở hạng hai mươi mấy. Côn Bằng Vương vốn định một chiêu bắt lấy Lục Nguyên kết quả ra tay mới phát hiện thực lực của hắn khá cao minh.
Âu Dương Lạc và Phương Chu cũng kinh ngạc, không thể ngờ được Lục Nguyên có lực lonwjg như vậy. Nhưng rồi Âu Dương Lạc cười âm hiểm, máu của Lục Nguyên ở trong tay gã nên có thể làm rất nhiều trò.
Gã đọc một chuỗi dài:
- Lấy vu chi lực, vu chi tổ thần, vạn vu sùng bái, lấy máu hiến tế!
Theo Âu Dương Lạc đọc, Lục Nguyên phát hiện máu xảy ra biến đổi, một loại biến ododir không thể tự khống chế. Thực lực không cách nàophát huy hết ra, cố tình lúc này đang đấu với cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng hai Côn Bằng Vương. Vốn thực lực của hắn đã không bằng Côn Bằng Vương rồi bây giờ bị Âu Dương Lạc nguyền rủa thì sức mạnh càng giảm, không phải đối thủ của Côn Bằng Vương. Chưởng pháp của Côn Bằng Vương từng chưởng đánh ra, Phương Chu cũng tham gia cuộc chiến. Có Phương Chu tham gia khiến Lục Nguyên tăng lớn áp lực, chỉ chốc lát đã túng một chưởng của Côn Bằng Vương, không đợi Lục Nguyên kịp phản ứng thì vô số lông chim trói lấy hắn.
Côn Bằng Vương giam cầm Lục Nguyên xong đôi tay chộp hướng hắn, giây sau buồn bực nói:
- Ngươi cũng dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa.
Chết tiệt, lúc trước Côn Bằng Vương bắt Hoang Chi Tử kết quả gã dùng pháp thuật đồng mệnh tỏa, bây giờ Lục Nguyên cũng dùng thứ này.
Phương Chu hỏi:
- Làm sao đây?
Côn Bằng Vương nói:
- Còn làm gì được? Lục Nguyên là nữ tế của chủ pháp cổ văn minh, chúng ta không tiện đắc tội, dù sao chỉ muốn có được văn minh thần hoa thôi. Nếu như bây giờ giết chết Lục Nguyên thì có pháp thuật đồng mệnh tỏa, không lấy được văn minh thần hoa, vậy nên chỉ đành giam giữ trước đã.
Lý do giống như Hoang Chi Tử, lần này tranh đấu bởi vì gom tài nguyên, có cơ hội được văn minh thần hoa nếu mà giết chết hắn thì sẽ tan thành mây khói. Một kỷ nguyên tối đa một lần xuất hiện hai văn minh chi thể, giết người không được ích lợi gì rồi còn đắc tội một đống chủ văn minh, chuyện này Côn Bằng Vương không là đồ ngu sao mà làm được?
Âu Dương Lạc âm trầm cười tới gần nói:
- Thật ra cũng không sao, ta biết thi triển vu tùng chi thuật. Vu tùng chi thuật mặc dù tón thời gian chút nhưng chỉ cần hoàn thành nó thì Hoang Chi Tử, Lục Nguyên sẽ ngoan ngoãn giao ra văn minh chi thể thôi.
Đây là lý do đám Côn Bằng Vương không có giết người, bởi vì Âu Dương Lạc còn có chiêu thức đó.
Âu Dương Lạc nói:
- Chúng ta còn cần hai người hạng ba, năm, cho nên phải tìm một nơi yên lặng không ai biết để thi triển vu tùng chi thuật của ta.
Côn Bằng Vương nói:
- Chuyện này thì dễ.
Đúng là đơn giản thật, vì nó là tiểu thiên thế giới của Côn Bằng Vương, địa bàn của ta thì ta làm chủ, thế giới của ta thì ta xưng vương, có chỗ hẻo lánh không ai biết, ví dụ như Cực Hải Chi Quốc. Cực Hải Chi Quốc là quốc gia tận cùng của thế giới côn bằng, phải qua rất nhiều ngư quốc mới đi vào được, còn có tầng tầng phòng vệ, nhiều tướng lĩnh thuộc hạ của Côn Bằng Vương, mê cung từng tầng. Dù là hạng ba, hạng sáu Thiên Bảng muốn vào Cực Hải Chi Quốc cũng không dễ dàng.
Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc, Phương Chu bay xuống dưới, lúc lặn vào mặt sông thì Côn Bằng Vương đánh ra thủy chi kết giới, chỉ chốc lát sau ba người biến mất không còn bóng dáng.
Lúc này trong thủy chi thế giới đi ra một người.
Người đó rất là gầy tẻo tèo teo, đứng đó như gió thổi sẽ bay đi luôn, không có cảm giác tồn tại gì cả. Người này chính là xếp hạng năm trong Thiên Bảng, Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ.
Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ nhíu mày nói:
- Côn Bằng Vương ở trong thế giới ucar hắn đúng là vô địch, ngay cả ta cũng đuổi theo không kịp. Nếu không phải trong thế giới côn bằng thì Côn Bằng Vương không thể làm được điều này.
Thật ra lúc đám Côn Bằng Vương đấu với Hoang Chi Tử thì Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ đang tìm cơ hội, nhưng Hoang Chi Tử suy yếu bị bắt mà gã vẫn chưa tìm ra chỗ hở.
Nhưng Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ vẫn đuổi theo, muốn sau này tìm cơ hội khác, ai ngờ Âu Dương Lạc lấy ra máu của Lục Nguyên tìm kiếm hắn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, chờ bắt được Hoang Chi Tử thì sẽ dùng. Lúc bắt giữ Lục Nguyên thì Phương Truy Thủ thì gã vẫn không tìm ra cơ hội.
Phương Truy Thủ không cam lòng, không lẽ để hai văn minh chi thể đều rơi vào tay ba người Côn Bằng Vương ư? Nếu là vậy thì khó chịu lắm nha.
Xem ra mình phải tìm một minh chủ, Mộ Dung Hồng Lệ không tệ, còn có một người xếp hạng ba.
Lục Nguyên phát hiện gặp người quen, Hoang Chi Tử, mà trạng thái cũng rất kỳ diệu!
Lục Nguyên có nghĩ tới ở trong tình huống nào gặp lại Hoang Chi Tử.
Nhưng nói thật tình là Lục Nguyên chưa từng nghĩ hai người sẽ gặp mặt như thế này.
Lúc ấy mình còn nghĩ sẽ ở tuyệt địa nào đó cùng Hoang Chi Tử cao thủ quyết đấu, có phong độ tuyệt thế cao thủ cái gì.
Kết quả giờ thì hai người đều là đối tượng bị bắt giữ.
Cho nên, lúc Hoang Chi Tử ra khỉo ống tay áo Côn Bằng Vương thì Lục Nguyên giật nảy mình.
Tất nhiên hiện tại Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đều là bị lông chim trói, chỗ bấu chốt bị lông chim quấn chặt, pháp lực không thể di chuyển.
Khi Hoang Chi Tử trông thấy Lục Nguyên thì cũng bị rung động.
Lục Nguyên cười cười nói:
- Hoang Chi Tử, không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc này.
Hoang Chi Tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Có Côn Bằng Vương dẫn dắt, trải qua rất nhiều ngư quốc, rốt cuộc tới Cực Hải Chi Quốc trong truyền thuyết. Cực Hải Chi Quốc ở dưới nước qua nhiều nơi, chính giữa cong cong quấn quấn. Âu Dương Lạc thầm nghĩ nơi này không uổng là cực kỳ bí ẩn, dù là hạng năm Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ có đuổi theo e rằng không bám sát được.
Họ vào trong Cực Hải Chi Quốc, đi tới một góc hẻo lánh, đó là thâm cốc không có tên.
Côn Bằng Vương đáp xuống nói:
- Chính là chỗ này, bây giờ nhờ vào ngươi, Âu Dương Lạc.
Gã quăng Hoang Chi Tử, Lục Nguyên đập xuống đất.
Âu Dương Lạc gật đầu, chỉ thấy gã lật tay ở không trung hiện ra một tòa tế đàn, tòa tế đàn vừa xuất hiện thì chỉ to cỡ bàn tay nhưng đón gió biến lớn, cỡ một gian phòng, cao một trượng. Gã giơ tay lên bỏ Hoang Chi Tử, Lục Nguyên vào tế đàn.