HOA SƠN TIÊN MÔN

Đây là Nhân Quả Đại Kiếp! Có Nhân, tất có Quả, trên con đường tu hành chứa rất nhiều Nhân, lúc này Nhân Quả Đại Kiếp đạ hạ Quả, những sợi tơ vô cùng mảnh kia chính là Nhân Quả Chi Tuyến, nếu như bị Nhân Quả Chi Tuyến dính vào bản tâm liền vạn kiếp bất phục, hơn nữa lần này còn phải dựa vào chính mình để giữ vững, bởi vì có Vạn Thiện Chi Nguyên, nên ngay cả Thủ Hộ Thần Hồn cũng không dám sử dụng.

Bầu trời, lại giáng xuống một đạo Nghiệp Lực Chi Hỏa, Nghiệp Lực Chi Hỏa này không hề kém Văn Minh Chi Hỏa, có thể đốt cháy hết thảy, siêu thoát vạn vật, Văn Minh Chi Hỏa bao vây thiêu đốt Lục Nguyên.

Lúc này Lục Nguyên đang tiếp nhận vô số Văn Minh Đại Kiếp.

Thiện Ác, Mệnh Lý, Phong Thủy, Nhân Quả, Nghiệp Lực, … những thứ này đều ở trong vũ trụ, mỗi người từ khi mới ra đời liền mang theo, luôn luôn sống trong đó, vô luận là ai cũng không chạy được, mà một khi muốn trùng kích vào Văn Minh Cảnh, thì phải siêu thoát tất cả những thức mang theo bên người từ khi mới chào đời.

Mà muốn siêu thoát những đại kiếp này, vô cùng khó khăn, đây là khảo nghiệm tất cả các phương diện, giống như tâm, trong lịch sử không biết bao nhiêu người đều thất bại khi muốn trùng kích, đó là vô số thiên tài, lúc ấy thiên tài coi là gì, Văn Minh Đại Kiếp đãhủy diệt đi không biết bao nhiêu thiên tài, giống như Cổ Thủy sớm đã đạt tới một bước này, lúc ấy cứng rắn không dám cất bước về phía trước, sợ Văn Minh Thiên Kiếp này, cho nên gần đây mới thành công trùng kích vào Văn Minh Cảnh.

-Thiện Ác, không vây được ta.

Lục Nguyên tiến lên trước một bước, Vạn Thiện Chi Nguyên cùng Vạn Ác Chi Nguyên dưới một bước này hoàn toàn tách ra, mà Lục Nguyên ở trong đó, Thiện Ác bất nhiễm, thiên tâm là lòng ta.

-Mệnh Lý, không bó buộc được ta. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lục Nguyên quát lớn một tiếng, Mệnh Lý Đại Kiếp triệt để bị đánh văng ra.

-Phong thủy, không làm khó được ta.

Phong Thủy Đại Kiếp trong tiếng hú dài của Lục Nguyên, bay ngược trở về, bên trong bầu trời tạo thành Phong Thủy Chi Hà.

-Nhân quả, không trói buộc được ta.

Nhân Quả ở trong hư không rất nhanh bị đánh bay ra ngoài, rời khỏi thân thể Lục Nguyên.

-Nghiệp Lực, đổ cho ta.

Nghiệp Lực Chi Hỏa trong tiếng hú dài của Lục Nguyên, bị ép thẳng xuống mặt đất, căn bản là lạc không tới được người Lục Nguyên, nhiều tiếng hú dài xuất hiện trong miệng Lục Nguyên, mỗi một âm thanh đại biểu một loại tự do, tinh thần, khí phách, vạn vật tự do, không bó buộc, thiên tâm không bị ràng buộc.

Lục Nguyên quát một tiếng:

-Ta là văn minh, vạn kiếp bất phôi.

Trong vô số kiếp số, thân thể Lục Nguyên hiện ra một màu trắng, đó là màu trắng của mây trắng, lúc này Lục Nguyên tựa hồ hóa thành một đám mây trắng trong thiên địa, mà vô luận là Thiện Ác, Mệnh Lý, Phong Thủy, Nhân Quả, Nghiệp Lực, … thật sự không có quan hệ gì tới Lục Nguyên, trong thân thể Lục Nguyên, một đạo gông xiềng trói buộc từ khi mới chào đời bắt đầu gãy.

Đây chính là chân chính thoát khỏi Ngũ Hành, không ở trong tam giới.

Cũng chỉ có Văn Minh Cảnh, mới có thể thoát khỏi Ngũ Hành, không còn ở trong tam giới. Con Thạch Hầu có được nhiều kỷ nguyên lúc trước, bằng vào thực lực đó cũng dám nói không ở trong ngũ hành, thoát khỏi tam giới, bất quá chỉ là lời nói của người ngu ngốc.

Hình dạng sinh mệnh của Lục Nguyên bắt đầu trở nên càng ngày càng thuần túy, tản mát ra một loại khí tức áp đảo vạn vật.

Lúc ấy, Văn Minh Thiên Kiếp không phải vì vậy mà trôi qua vẫn đang ở bên trong.

Trên bầu trời lộ ra một cây xiềng xích trói Lục Nguyên lại, một cây xiềng xích này, không phải là Thiện Ác, không phải là Mệnh Lý, không phải là Phong Thủy, không phải là Nhân Quả, không phải là Nghiệp Lực, chỉ là khí tức làm chủ thuần túy.

Cái gọi là chủ, là chỉ Văn Minh Chi Chủ.

Năm đó Văn Minh Phó Chủ Nho Chi sử dụng Chủ Chi Lao để vây khốn Văn Minh Phó Chủ Thiên Lý. Mà hiện tại Văn Minh Thiên Kiếp lại xuất hiện Chủ Chi Tỏa Liên. Bình thường Văn Minh Thiên Kiếp căn bản sẽ không xuất hiện loại Chủ Chi Tỏa Liên này, chỉ bởi vì Lục Nguyên là Kiếm Giả, mà Kiếm Giả thiên địa không tha, cộng thêm tích lũy quá mức thâm hậu, cho nên Văn Minh Thiên Kiếp mới xuất hiện Chủ Chi Tỏa Liên.

Mà Chủ Chi Tỏa Liên sau khi xuất hiện trong hư không liền trói Lục Nguyên lại

-Chủ Chi Tỏa Liên, phong tỏa vạn vật!

-Chủ Chi Tỏa Liên, thiên địa diệt tẫn.

-Chủ Chi Tỏa Liên, ta làm chủ tất cả.

-Chủ Chi Tỏa Liên, phong tỏa văn minh.

- Chủ Chi Tỏa Liên, văn minh dừng lại.

Trong bầu trời tựa hồ vang lên thi thiên chủ, tán ca chủ.

Từng cái từng cái Chủ Chi Tỏa Liên từ nơi nào đó trong hư không xuất hiện, đem Lục Nguyên gắt gao khóa lại, Lục Nguyên căn bản là vô lực hoàn thủ, mà loại Chủ Chi Tỏa Liên không chỉ khóa thân thể của Lục Nguyên, mà còn khóa cả pháp lực, thần hồn của Lục Nguyên, vô số lôi đình Thiên kiếp sau khi Lục Nguyên bị khóa điên cuồng đánh xuống, không ngừng phá hủy thân thể của Lục Nguyên.

Đáng chết! Cư nhiên lại dẫn tới Chủ Chi Tỏa Liên, Chủ Chi Tỏa Liên bình thường dùng để đối phó Văn Minh Phó Chủ, hiện tại chính mình căn bản chưa tới Văn Minh Cảnh, căn bản không đối phó được Chủ Chi Tỏa Liên, không nghĩ tới Văn Minh Thiên Kiếp lại xuất hiện vật này, trời cao căn bản chưa từng cho mình một cơ hội để trùng kích vào Văn Minh Cảnh..

Lúc ấy, trời cao không cho mình cơ hội, chính mình sẽ sáng tạo cơ hội.

Chủ Chi Tỏa Liên, là cửa ải khó khăn nhất trong Văn Minh Thiên Kiếp lần này, chỉ cần qua cửa ải này, chính mình là có thể thoát khỏi Văn Minh Thiên Kiếp, nhưng làm thế nào mới có thể giải khai Chủ Chi Tỏa Liên? Lục Nguyên lâm vào trầm tư, trong nhất thời không tìm được được bất kỳ phương pháp nào để phá vỡ Chủ Chi Tỏa Liên.

Cảm giác bị một cái một cái xiềng xích trói chặt thật sự không tốt!

Lúc ấy mình có thể sử dụng tất cả thủ pháp, vô luận là Kiếm Đạo Chi Môn hay là kiếm thuật của mình, hay là Khắc Hoang Chi Kiếm, bất kỳ thủ pháp nào cũng không thể phá vỡ Chủ Chi Tỏa Liên, trong đạo tự có rất nhiều hàm nghĩa sâu xa, chẳng qua là phân thân ở chỗ này nên không khắc chế được Chủ Chi Tỏa Liên.

Chủ Chi Tỏa Liên càng lui càng chặt, nếu để cho Chủ Chi Tỏa Liên cứ như vậy, rõ ràng có thể khóa kín Lục Nguyên ở bên trong.

Không thể!

Mình không thể chết như vậy! Nhất định không thể! Lúc ấy có biện pháp gì có thể thoát khỏi Chủ Chi Tỏa Liên đây? Cái này bình thường căn bản sẽ không xuất hiện ở Văn Minh Thiên Kiếp, mà là dùng để đối phó Văn Minh Phó Chủ …, dường như có một biện pháp.

Ở trên thế giới này thứ khó trói buộc nhất là hình gì?

Tròn!

Không sai, bất luận là hình dáng gì, cũng có thể tốt trói được, mà hình tròn khó trói buộc nhất, cho dù là Chủ Chi Tỏa Liên cũng vậy, tròn, nhất định là đồ vật trơn tuột không nắm được, mà trong tay mình vừa vặn có Viên Tự, hơn nữa còn có Kiếm Viên Chi Đạo của Văn Minh Phó Chủ Kiếm Viên, đồng thời còn có Viên Cực Thần Kiếm của Văn Minh Phó Chủ Kiếm Viên.

Trong sâu xa, tự có chân ý, năm đó Văn Minh Phó Chủ Kiếm Viên không nghĩ tới kẻ trùng kích vào Văn Minh Cảnh, sẽ bị Chủ Chi Tỏa Liên vây khốn, hắn để lại Viên Tự, cùng với Kiếm Viên Chi Đạo, còn có Viên Cực Thần Kiếm, thật ra thì cũng chỉ là để lưu lại truyền thừa của mình thôi, vừa vặn có thể trợ giúp Lục Nguyên.

Lục Nguyên trong lòng bình tĩnh lại, bất kể từng cái từng cái Chủ Chi Tỏa Liên khóa mình lại, bắt đầu tu luyện Kiếm Viên Chi Đạo của mình.

Biện pháp như thế này có trên bảy phần là thành công!

Lục Nguyên lấy thần thức mở Kiếm Viên Chi Đạo bên trong Tân Kiếm Thế Giới của mình.

- Thiên Viên Địa Phương, Thiên Chi Đạo, Viên Dã.

Đây là câu nói đầu tiên trong phần mở đầu.

-Nhân tình luyện đạt tức văn chương, nhân tình luyện giả giả, viên vu sự cố, nhi nhân chi đạo, viên dã.

Đây là câu nói thứ hai trong phần mở đầu.

-Cố nhi thiên chi đạo, viên.

-Nhân chi đạo, viên.

-Thiên nhân chi đạo, câu thị vi viên.

-Còn đây là, Kiếm Viên Chi Đạo.

Đây là tất cả những gì kể ra ở phần mở đầu, ghi lại tất cả Thiên Nhân Chi Viên, Thiên Nhân Chi Viên này tựa hồ đều ở trong lòng mình.

Lục Nguyên rất chăm chú xem Kiếm Viên chi đạo mà Kiếm Viên văn minh phó chủ để lại.

Kiếm Viên chi đạo này âm thầm dung hợp Thiên chi đạo, Nhân chi đạo.

Thiên chi đạo, tổn có thừa mà bổ không đủ.

Nhân chi đạo, tổn không đủ mà bổ có thừa.

Thiên Nhân chi đạo, vừa lúc lặp lại.

Nhưng bất kể thế nào, đều liên quan đến "Viên".

Thiên Kiếm Viên chi đạo kia phân tích đến cuối cùng, hóa thành một bộ kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này tổng cộng có ba mươi mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mươi mốt chiêu, âm thầm hòa hợp với Viên chi đạo.

Muốn nắm giữ thứ này, trước đó phải hiểu một số điều đã.

Mà muốn hiểu một điều, thì phải hoàn toàn phân tích tường tận nó ra.

Mà một bộ Kiếm Viên chi đạo này, kỳ thật nói thẳng ra đó là trước đó đem "Viên" cắt thành ba mươi mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt phần, mà sau đó, đem mỗi phần này hóa thành một kiếm chiêu, cuối cùng luyện thành ba mươi mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt kiếm chiêu. Mà luyện thành như vậy còn xa xa không đủ, còn phải đem số lượng kiếm chiêu lớn như vậy gộp thành một chiêu. Nếu có thể đem ba mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt kiếm chiêu hóa thành một chiêu, vậy sẽ chân chính nắm giữ Viên chi đạo.

Hiện tại Lục Nguyên muốn học tập ba mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt kiếm này, nhưng vấn đề cũng tới rồi. Chính hắn đang trùng kích vào Văn Minh cảnh, làm sao có nhiều thời gian mà chậm rãi nắm giữ số lượng kiếm chiêu khổng lồ như vậy chứ, thời gian hoàn toàn không kịp a.

Bằng trí nhớ bình thường là tuyệt đối không được.

Như vậy thì không cần dùng cách nhớ bình thường nữa, dùng bản năng của thân thể đi.

Lục Nguyên tạm thời không suy nghĩ nữa, mà là nhân kiếm hợp nhất, tiến nhập vào trạng thái kiếm nhân! Lục Nguyên vẫn có một trạng thái kiếm nhân, ở trạng thái này, khả năng suy nghĩ của hắn cơ bản sẽ đình trệ, mà chỉ còn lại bản năng của kiếm. Xưa nay Lục Nguyên rất ít dùng trạng thái kiếm nhân, chỉ dùng qua một lần mà thôi, mà hiện giờ lại phải bất đắc dĩ dùng một lần nữa.

Đồng thời đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, dùng cực hạn luyện chiêu.

Hai người Sư Phi Huyên và Loan Loan vốn đều tu luyện trong Tân Kiếm thế giới, thực lực tăng lên cực nhanh. Có Thiên Giai linh mạch ở đây, lại còn nhiều bộ sách nói về kiếm đạo, hai người Sư Phi Huyên và Loan Loan cảm giác mình tiến bộ cực nhanh. Xem bộ dáng hiện tại, hai người đều nhanh đạt tới Thế Giới cảnh, gần như muốn nghênh đón Thế Giới Thiên Kiếp.

Xưa nay hai người Sư Phi Huyên và Loan Loan tu luyện ở Tân Kiếm thế giới, vốn địch thị lẫn nhau. Mà Lục Nguyên lại rất ít tiến vào, các nàng cũng quen rồi.

Mà hiện giờ Lục Nguyên lại tiến vào trong đó, hơn nữa bắt đầu luyện kiếm.

Vừa lúc đầu, Sư Phi Huyên và Loan Loan đều rất có hứng thú, các nàng chưa từng thấy Lục Nguyên luyện kiếm, đối với một kiếm đạo tuyệt đại vô thượng tông sư như Lục Nguyên luyện kiếm, các nàng đều cảm thấy hứng thú. Khi Lục Nguyên ra kiếm đầu tiên, Sư Phi Huyên và Loan Loan đều nhìn ra một ít môn đạo, có cảm giác về Viên. Rồi sau đó, là càng ngày càng nhiều Viên chi kiếm chiêu, mỗi một chiêu lại vẽ ra một vòng tròn giữa hư không, chiêu chiêu nối tiếp nhau, nhưng những vòng tròn này lại không trọn vẹn, không đầy đủ.

Nhưng lập tức, hai người Sư Phi Huyên và Loan Loan chỉ thấy tốc độ luyện kiếm của Lục Nguyên càng lúc càng nhanh.

Giống như người ta sử dụng khoái kiếm vậy.

Nhưng lúc luyện kiếm mà nhanh như vậy liền không bình thường. Bởi vì với những kiếm chiêu chưa từng luyện tập, không chân chính nắm giữ thì càng nhanh sẽ càng dễ bị loạn.

Kết quả Lục Nguyên bây giờ đang loạn như vậy, cư nhiên dùng tốc độ cực nhanh để luyện kiếm.

Hơn nữa, tốc độ vẫn càng lúc càng nhanh, hai người Sư Phi Huyên và Loan Loan đều rõ ràng phát hiện, bọn họ đã hoàn toàn không nhìn thấy Lục Nguyên, tốc độ luyện kiếm quá nhanh vượt qua cực hạn của ánh mắt, cho nên ngay cả nhìn cũng không nhìn được.

Trời ạ!

Nhanh như vậy!

Luyện kiếm nhanh như vậy, thật sự có thể luyện thành sao?

Lục Nguyên lấy tốc độ nhanh nhất luyện kiếm, ba mươi mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt chiêu đã xong hết, đương nhiên trong đó cũng không thiếu sai sót. Mà Lục Nguyên vẫn tiếp tục luyện kiếm, lần này vẫn lấy tốc độ nhanh nhất và bản năng của thân thể để luyện, nhưng số lượng thì đã giảm bớt.

Đầu tiên thu lại thành ba vạn một ngàn bốn trăm mười lăm chiêu, giảm bớt lần đầu cũng không tính là quá khó.

Nhưng sau đó giảm thành ba ngàn một trăm bốn mốt chiêu thì đã khá là khó.

Rồi sau đó nữa, giảm thành ba trăm mười bốn chiêu lại càng khó.

Lục Nguyên gần như là luyện kiếm theo bản năng của mình.

Vô kiếm vô ngã! Nhân kiếm lưỡng vong.

Ba mươi mốt chiêu!

Ba chiêu!

Tới ba chiêu thì đã không thể tiếp tục tiến bộ nữa.

Lúc này Lục Nguyên vẫn vô thức, trong lòng không có tạp niệm, lặp lại luyện tập ba chiêu đó. Mà lúc này, một đạo tinh quang từ Kiếm Đạo Hồ Lô bắn vào trên người Lục Nguyên, trên Kiếm Đạo chi môn cũng có một đạo minh quang bắn vào người hắn. Rất nhiều kiếm quang đều bắn trên người Lục Nguyên, lúc này hắn hoàn toàn thông suốt, ngộ ra một kiếm.

Một kiếm này cực kỳ quái dị, nếu muốn dùng một chữ để hình dung nó, thì chính là: Viên!

Rõ ràng kiếm có lưỡi kiếm, nhưng dưới một chiêu này, lại giống như không có lưỡi vậy.

Lục Nguyên đột nhiên bừng tỉnh, rốt cuộc hắn đã luyện thành, đem ba mốt vạn bốn ngàn một trăm năm mốt chiêu hợp lại thành một, đây mới là ý nghĩa của Viên, tinh hoa của Viên. Lục Nguyên thở một hơi dài, vừa rồi làm như vậy khiến cho tinh lực của hắn tiêu hao rất nhiều.



- Tiêu tương dạ vũ sầu đoạn trường, hàn thiền bi minh nhân lưu lệ.

Tên của chiêu này là một câu thơ, đây là một đại tuyệt chiêu danh chấn nhiều địa vực ở kỷ nguyên trước, một trong những tuyệt học mạnh nhất của Kiếm Khổ văn minh. Mà một kiếm này thình lình đâm ra, mang theo vô tận đoạn trường đau thương, nhị hồ* vào giờ khắc này cũng kéo đến cực hạn.

(*Nhị hồ: Một loại đàn)

Kiếm động, nhị hồ đánh.

Kiếm thương tâm, nhị hồ đoạn trường.

- Phá cho ta!

Bàn Thiên thần phủ của Lực Thánh văn minh phó chủ, Ưng Sát thần vũ của Hoang Ưng văn minh phó chủ, Bát Binh thần giản của Bát Lăng văn minh phó chủ, cùng với Tiên chi Phong Thần Đài của Tiên chi tử đánh mạnh lên thân kiếm, Trường Thán thần kiếm bị đánh bay ra, mà dây nhị hồ cũng đứt.

Kiếm Khổ văn minh phó chủ Chu Thanh Huyền cũng phun ra một ngụm máu bay ra ngoài, mà như vậy, lối đi vào thượng cổ kiếm giả mộ cũng đã hoàn toàn mở ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi