HOA SƠN TIÊN MÔN

Cửu Thiên Huyền Nữ cười khẽ nói:

- Bản thân Lục Nguyên có biết cửu thiên cuồng phong thuật.

- Vậy là có thể đuổi kịp Hoang Chi Tử ư? Thế thì tốt.

Lục Nguyên lập tức vận cửu thiên cuồng phong thuật, Phong Thương phó chủ văn minh ở cửu thiên cuồng phong thuật thêm vào phong tốc tuyệt luân. Chớp mắt Lục Nguyên cảm nhận được gió, dường như hắn là gió không nơi nào không thổi. Không gian vốn do khoảng cách cấu thành, nhưng hiện tại cảm giác dường như không gian đã đánh mất khoảng cách vậy.

Chớp mắt Lục Nguyên động, đuổi theo Hoang Chi Tử.

Lần này tốc độ rất nhanh, gió dấy lên khiến vô số người hai bên bị gió cuốn văng sang bên.

Phong! Song phong hợp nhất!

Phong Thương phó chủ văn minh chắp tay sau lưng nói:

- Thật mong chờ.

Cửu Thiên Huyền Nữ gật gù nói:

- Lục Nguyên đúng là nhân vật có tiềm lực vô cùng, có lẽ Hoang Chi Tử sẽ chết thật.

Chu Thanh Huyền nhìn bóng dáng bão tố đằng trước, gã là người nhìn Lục Nguyên từng chút một trưởng thành, giờ tràn đầy cảm xúc.

Lục Nguyên đuổi theo sát Hoang Chi Tử, tốc độ còn nhanh hơn cả thiên mệnh chiến luân của gã.

Càng ngày càng tới gần, Lục Nguyên cười dài nói:

- Hoang Chi Tử, ngươi muốn trốn đi đâu? Thiên mệnh thần kích của ngươi ta sẽ lấy, sao có thể để ngươi nhẹ nhàng chạy thoát, nạp mạng đi!

Cảm giác truy sát Hoang Chi Tử thật là sảng khoái.

Hoang Chi Tử vốn là dùng đỉnh trung ương kéo dài thời gian lại sử dụng thiên mệnh chiến luân chạy trốn, cho rằng bằng vào tốc đọ của thiên mệnh chiến luân chắc chắn thoát được. Kết quả không ngờ tốc độ của Lục Nguyên tăng vọt như vậy. Chết tiệt, đây là lần đầu tiên Hoang Chi Tử có cảm giác trên tời không lối dưới đất không cửa, nếu đánh thì gã cảm thấy không khả năng thắng được Lục Nguyên, mới rồi đã thất bại một lần. Không lẽ ta đường đường là Hoang Chi Tử sẽ chết tại đây sao? Đây là lần đầu tiên Hoang Chi Tử cách cái chết gần như vậy.

Chiến cuộc của Lục Nguyên và Hoang Chi Tử hấp dẫn càng nhiều sự chú ý, không bao giờ ngờ được người như Hoang Chi Tử sẽ bị Lục Nguyên giết đến đông chạy tây trốn, ha ha ha! Trước chiến đấu thì Hoang Chi Tử ở liên minh Hoang Tiên Phật bay ra vũ lực cao đến tột đỉnh, lúc đó liên minh Hoang Tiên Phật đều cho rằng có gã ở sẽ giết chết nhiều người, kết quả bây giờ thì...

Đương nhiên người liên minh Pháp Võ cũng không ngờ tới kết quả như vậy, giờ thấy rất vui, quá sung sướng. Giết Hoang Chi Tử thành như vậy, trước giờ không sướng đến thế.

Lục Nguyên một đường truy sát, liên minh Hoang Tiên Phật không có ai muốn viện trự. Hoang Chi Tử luôn độc đoán bá đạo, mặt trong mặt ngoài đặc tội người không đếm hết, bình thường không ai dám cãi lại gã, bây giờ có ai ngu lắm mới đi cứu Hoang Chi Tử, tất cả đều nghĩ như vậy.

Liên minh Hoang Tiên Phật có mười mấy chủ văn minh muốn cưới Hoang Chi Tử, nhưng lúc này chủ văn minh liên minh Pháp Võ cũng nổi điên lên, nếu để chủ văn minh liên minh Hoang Tiên Phật ra tay thì còn lăn lộn làm gì. Phút chốc những chủ văn minh đều bị vây khốn không thể tiến lên cứu viện.

Lúc này thì Hoang Chi Tử thật sự rơi và tình trạng không ai cứu được.

Lục Nguyên một kiếm như trời, Dưỡng Ngô thần kiếm kèm pháp lực khắc hang chém xuống.

- Hoang Chi Tử, ta lấy mạng ngươi!

Một kiếm cực kỳ sảng khoái.

- Lục Nguyên, hãy để ta đấu với ngươi!

Đột nhiên vang lên tiếng hét, một người hình tượng rừng rú xuất hiện.

Người rừng này toàn thân đen thui, thân trên vạm vỡ, thân dưới bọc vải thô, trong tay cầm một trường côn đen nhánh.

Trường côn đen chớp lóe ánh sáng đen nhiếp hồn người.

Người này chính là Hoang Dã phó chủ văn minh, chín kỷ nguyên.

Người này không sinh ra theo kiểu bình thường, gã là sau khi khai thiên tích địa thì kỷ nguyên này sinh ra nhân loại thứ nhất, tất nhiên cũng là người rừng.

Vì xuất thân như vậy nên trời sinh gã có khí vận cực lớn, cộng thêm chủ thái cổ văn minh bồi dưỡng, bây giờ có thành tựu phi thường.

Người này có chỗ đặc biệt là gã có công pháp luyện thể cực kỳ quái lạ, lực lượng vô địch! Lực lượng của tuyệt đối không thua gì lực chi văn minh, phủ chi văn minh, thậm chí còn hơn nữa. Côn của gã xưng là nhất khí phong hỏa tịch địa côn. Người văn minh khác có thể không nhìn Hoang Chi Tử, mặc kệ gã chết hoặc không nhưng người thái cổ văn minh thì không được. Hoang Dã phó chủ văn minh giết ra chắn ngay trước mặt Hoang Chi Tử.

Lục Nguyên mặc kệ, một kiếm chém thẳng xuống, toàn bộ pháp lực rót vào.

*Ầm!*

Một tiếng vang, Hoang Dã phó chủ văn minh bị chấn văng ra ngoài. Tại sao có thể? Rõ ràng gã cảm giác sức mạnh của Lục Nguyên không lớn bằng gã, tại sao bị văng ra chứ? Nhưng ngẫm nghĩ lại, chắc vì trong pháp lực của Lục Nguyên có vĩnh hằng pháp lực, đó là vĩnh hằng chi kình, Hoang Chi Tử cũng có nhưng không đáng sợ bằng của Lục Nguyên.

Lục Nguyên một kích đánh bay Hoang Dã phó chủ văn minh xong lập tức xông lên, không giải quyết Hoang Dã phó chủ văn minh thì không tiện giết chết Hoang Chi Tử được. Giờ đây Lục Nguyên không dừng lại thêm, chớp mắt thúc đẩy mười chiêu thức cực hạn thuận tiện lấy ra khắc tự phân thân, kiếm khắc hoang. Chín phần khắc tự phân thân có uy lực to lớn.

Pháp lực của Hoang Dã phó chủ văn minh vốn ngang bằng với Lục Nguyên nhưng bởi vì hắn có không phẩy tmas phần vĩnh hằng chi kình, chất lượng pháp lực thắng gã.

Lúc này mười chiêu thức cực hạn đều xuất hiện, Hoang Dã phó chủ văn minh đâu có năng lực ứng biến chiêu thức hay như vậy, liền bị đánh lộ rõ sơ hở. Hoang Dã phó chủ văn minh muốn dùng lực phòng ngự mình sở trường nhất, gã là người rừng thứ nhất từ thuở hoang sơ, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, liền dựng lên phòng ngự cứng rắn chắn. Nhưng mà kiếm khắc hoang nhẹ nhàng cắt vỡ phòng ngự của gã, Hoang Dã phó chủ văn minh bị hù giật nảy mình, trong một chiêu đã bị Lục Nguyên đánh trọng thương.

Hoang Dã phó chủ văn minh đến bây giờ thì không còn dám cản Lục Nguyên nữa, gã mà còn bả vệ Hoang Chi Tử là chết chung luôn.

Hoang Dã phó chủ văn minh bị trọng thương nặng chớp mắt thi triển dã hành chi pháp bỏ chạy.

Nếu bây giờ Lục Nguyên muốn đủi theo Hoang Dã phó chủ văn minh thì tin tưởng chỉ hai mươi chiêu là lấy mạng gã ngay.

Đừng tưởng rằng hai mươi chiêu thì nhiều lắm, nó rất ít.

Hai mươi chiêu có thể giết một người chín kỷ nguyên đã là khó được.

Đến chín kỷ nguyên rồi thì chính là đỉnh cao thiên địa, muốn giết người đó đâu có dễ như vậy.

Cho nên Lục Nguyên rất là ghê gứm.

Hoang Dã phó chủ văn minh mớ đỡ hai, ba chiêu đã trọng thương bỏ chạy khiến phó chủ văn minh thái cổ văn minh khác định cứu giúp Hoang Chi Tử dừng bước. Hiện tại Lục Nguyên quá hung mãnh, họ chưa muốn đi chết.

Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử, nói:

- Hiện tại không ai cứu được ngươi, đi chết cho ta!

Bây giờ Hoang Chi Tử đánh không lại, trốn không thoát, cũng đã tuyệt vọng.

Gã gầm lên:

- Lục Nguyên, ta liều mạng với ngươi!

Chớp mắt Hoang Chi Tử biến mất, loại cảm giác này rất quen thuộc, tiên vô tung! Kỳ công xếp thứ năm của tiên cổ văn minh. Vì là lần thứ hai Lục Nguyên gặp lại kỳ công này nên có chuẩn bị.

Tâm ở đâu thì kiếm ở đó.

Tâm kiếm, trảm!

Lục Nguyên cầm kiếm không chút do dự chém xuống.

Xẹt một tiếng Hoang Chi Tử bị kiếm đâm trúng, trường kiếm xuyên qua vai.

Mặt Hoang Chi Tử trắng bệch, nói:

- Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể nhanh chóng phá tiên vô tung của ta như vậy?

Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:

- Bởi vì tiên vô tung của ngươi có sơ hở, không phải hoàn toàn là tiên vô tung.

Cái này thật ra là nói xạo. Không sai, tiên vô tung của Hoang Chi Tử đúng là không hoàn toàn, nhưng nếu không phải Lục Nguyên học tâm kiếm của Yến Thương Thiên thì sẽ không phá được nó. Người xung đều ngạc nhiên, không nghĩ tới tiên vô tung kỳ công xếp thứ năm dễ dàng bị phá như vậy.

Lục Nguyên lại vung Dưỡng Ngô thần kiếm, tuyệt đối không thể cho Hoang Chi Tử một chút cơ hội thở dốc. Lục Nguyên sử dụng mười chiêu thức cực hạn không ngừng luuw lưu tấn công Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử không có cách nào, chỉ đành ngự sáu chiêu thức cực hạn đánh trả. Thập phương câu diệt hỏa đụng độ lục hợp vô địch!

Nhưng chiêu thức cực hạn vốn là loại càng nhiều càng chiếm ưu thế.

*Ầm!*

Kiếm của Lục Nguyên xuyên qua ngực Hoang Chi Tử, cộng thêm vết thương cũ, hoang kỷ thế giới của Hoang Chi Tử bị hủy bốn phần.

kiếm quang của Lục Nguyên lần thứ hai xuyên qua ngực trái Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới hủy diệt năm phần. Nhưng lúc này Hoang Chi Tử chưa mất hết hy vọng, gã là khí vận đệ nhất tử, khí vận vô địch, vô số lần đụng tới cường địch đều nhờ vào khí vận trở ngược thế cờ. Gã sẽ có cơ hội lật ngược tình thế, chắc chắn có người cứu gã.

Tia chớp xẹt nhanh, kiếm quang của Lục Nguyên lại đánh trúng Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới bị hủy bảy phần. Hoang Chi Tử vẫn đang chờ người đến cứu, chắc chắn sẽ có người đến. Bởi vì gã là khí vận đệ nhất tử, có khí vận mạnh nhất sau khi kiếm cổ đấu thiên, được đến vô số khí vận của vĩnh hằng môn.

Kiếm quang của Lục Nguyên lại đánh trúng Hoang Chi Tử, hoang kỷ thế giới bị hủy chín phần. Vì cái gì còn chưa có người đến cứu mình chứ? Chết tiệt, mau tới đi!

Một kiếm cuối cùng!

Kiếm quang cuối cùng lạnh lẽo đánh trúng Hoang Chi Tử, đôi mắt gã tràn đầy ngạc nhiên. Lúc này thì hoang kỷ thế giới hoàn toàn hủy diệt, tiểu thiên thế giới bị hủy người cũng sẽ diệt.

Hoang Chi Tử hét to:

- Tại sao? Tại sao không có ai đến cứu ta? Ta là đại biểu thiên mệnh, ta nhất định sẽ trở thành chủ văn minh, xông lên chủ vĩnh hằng, tại sao? Tại sao?

Gã không cam lòng, gã còn có vận mệnh cực tốt đẹp chờ đợi mình.

Đã từng cho rằng mình nhất định sẽ trở thành người đứng nhất trên đời.

Đã từng đạp trên vô số thiên tài.

Đã từng khiến cái gọi là tuyệt thế đại thiên tài Pháp Chi Tử, Tiên Chi Tử không là địch thủ mấy chiêu của mình.

Đã từng khiến vô số lão tiền bối bỗng biến sắc mặt.

Đã từng, đã từng, đã từng, rất nhiều chớp lóe trên đỉnh đầu Hoang Chi Tử.

Bây giờ thì sắp chết sao? Chết trong tay người áo xanh mặt mày bình thường này sao?

Trong mắt Hoang Chi Tử dần tắt mất tia sáng.

- Ta không phục!

Hét to ta không phục xong sinh mệnh Hoang Chi Tử nhanh chóng trôi qua, rốt cuộc chết hẳn.

Cuối cùng đã giết chết Hoang Chi Tử, Lục Nguyên thở phào một hơi. Lúc ở Tấn quốc nghe danh tiếng Khí Vận Thất Tử, sau đó đến trung ương thiên triều thì càng hiểu Khí Vận Thất Tử cao cao tại thượng. Sau khi đánh bại Kiếm Chi Tử nghe nói Kiếm Chi Tử là xếp chót trong Khí Vận Thất Tử, Hoang Chi Tử mới là đỉnh cao. Thì thì Tiên Chi Tử cảnh cáo, Hoang Chi Tử đến giết mình, nếu như không có Nho Chi phó chủ văn minh ra tay thì khi đó mình đã chết. Sau này vài phen tranh phong với Hoang Chi Tử, khó khăn giành ưu thế, lần trước cũng vì gã bị thương lại bị mình tập kích mới lấn lướt được, nếu thật sự đấu chưa chắc thắng gã.

Bây giờ thì rốt cuộc thắng, giết Hoang Chi Tử.

Sáng khoái!

Sướng!

Một loại áp lực nặng nề trong lòng bị buông xuống.

Xung quanh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Hoang Chi Tử, khí vận đệ nhất tử, trung ương thiên triều hàng ức vạn năm mới ra một, không đúng, chưa chắc ức vạn năm đã có nhân vật xuất sắc như vậy thế mà, chết rồi! Mặc dù lúc trước Lục Nguyên truy sát Hoang Chi Tử rất là kinh khủng nhưng không ai nghĩ rằng gã chết thật, dù Hoang Chi Tử không có gì vũ khí để phản kích nhưng chắc sẽ có ai cứu viện Hoang Chi Tử mới đúng.

Nhưng bây giờ, không có ai!

Thật sự không một ai cả!

Vô số người đều trợn tròn mắt!

Đây là tình huống gì vậy?

Việc vui lớn rồi đây!

Khí vận đệ nhất tử chết trong tay Lục Nguyên, tức là nói sau này chắc hắn chính là khí vận đệ nhất tử. Kỷ nguyên trước là kiếm kỷ nguyên, kỷ nguyên này Lục Nguyên dùng kiếm là khí vận đệ nhất tử, nói sao cũng thấy kỳ lạ. Thế giới cảnh cảm thấy lạ lùng, văn minh cảnh thì cảm giác trận này quái dị, không lẽ...

- Ha ha ha ha, Hoang Chi Tử chết rồi!

Chủ pháp cổ văn minh cười dài, hiện tại gã đang đối phó chủ tiên cổ văn minh, cất tiếng cười vô cùng sung sướng.

- Lục Nguyên, thật thú vị.

Thường Nga đang đối phó chủ thái cổ văn minh. Chủ thái cổ văn minh thực lực thấp hơn pháp cổ, tiên cổ một chút. Thực lực của Thường Nga chưa hồi phục trạng thái đỉnh cao cho nên nàng đối phó chủ thái cổ văn minh chứ không phải Chủ Hồng tiên cổ văn minh.

Pháp Biến chủ văn minh một bên đấu cùng đối thù vừa đặt bách phương chiến kỳ, trầm ngâm một lát bỗng cười dài nói:

- Không sai, Mệnh Lý phó chủ văn minh, mệnh lý của ngươi sai mười phần mười.

Mệnh Lý phó chủ văn minh biến sắc mặt, mệnh của lão nên là Hoang Chi Tử xông lên chủ văn minh chứ! Điều này đả kích lão lão tự gọi là vô mệnh không tính vô lý không cứu.

Pháp Nhất Đế Tử trợn tròn mắt, muội phu này hùng hổ quá chứ.

Chu Thanh Huyền mỉm cười nói:

- Làm không sai, Lục Nguyên.

Phong Thương phó chủ văn minh sờ cằm nói:

- Hắn thật sự làm được?

Thiên Công phó chủ văn minh của pháp bảo văn minh thầm nghĩ, tìm Lục Nguyên làm núi dựa là đúng rồi, tiềm lực hắn tăng vọt, khí vận đệ nhất tử.

Sư Phi Tiên ngẩn ngơ, Lục Sư huynh thật giỏi quá.

Quán Quán nghĩ rằng, mình dựa vào Lục Nguyên là đúng.

Kiếm Hùng cảm thán, năm đó Lục Nguyên còn đứng ngang hàng với mình.

Tiêu Phong Hùng cười to đánh gục kẻ địch, giờ gã càng bị thương càng đấu mạnh mẽ, Lục Nguyên biểu hiện quá xuất sắc.

Mộ Dung Hoàng Phục cảm thấy chênh lệch không thể kéo gần.

Đám người hàng đầu dưới tay chủ thái cổ văn minh cảm thấy trời sụp! Đầu tư hoàn toàn thất bại!

Bởi vì Hoang Chi Tử chết, vô số người, vô số suy nghĩ, hai phe chính phái đều có suy tính riêng, không ai giống nhau.

Hoang Chi Tử chết rồi!

Đây tuyệt đói là tin tức bạ tạc trong lòng vô số người.

Cho dù hiện tại Hoang Chi Tử đã chết nhưng có vô số người không thể tin được.

Không khí dường như ngưng cố.

Những người chiến đấu xung quanh cũng khựng lại.

Lục Nguyên vung tay, bắt đầu cướp đi di vật của Hoang Chi Tử. Hoang Chi Tử là khí vận đệ nhất tử, di vật của gã kếch sù.

Trước tiên Lục Nguyên cầm thiên mệnh thần kích, cảm giác có vẻ quen thuộc, đó là hơi thở vận mệnh. Lúc trước hắn đã có hai hơi thở vận mệnh định lý cùng chân lý, bây giờ dung luyện một phen, đem thiên mệnh thần kích hòa thành một phần vận mệnh.

Ba phần vận mệnh thiết tắt.

Hiện tại về mặt vận mệnh thiết tắt Lục Nguyên rất mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi