HOA SƠN TIÊN MÔN

Một lát sau, Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ xuất hiện, Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ là một người khá kỳ quái, dáng người tựa hồ như càng lúc càng gầy, tựa hồ như mập mạp, không ngừng biến hóatrong chớp mắt, hư hư thực thực..

Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ và Lục Nguyên cùng thi lễ, đều là thi bình bối chi lễ, mặc dù tuổi của ông lớn hơn rất rất nhiều so với Lục Nguyên nhưng thực lực của Lục Nguyên đạt tới bước này đều là Văn Minh Chi Chủ, bởi vậy nên xưng hô ngang hàng nhau. Đây không phải là đối xử đặc biệt với Lục Nguyên, trong Vĩnh Hằng Tinh Vực, những người trên Thập Kỷ Nguyên đều có, nếu nói đến cách xếp bậc thì đêì là bình bối luận giáo.

Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ mỉm cười:

-Thì ra là Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ tìm vị đạo hữu thứ tư là Lục Nguyên, quả là vinh hạnh. Vậy lần này chúng ta đợi sự thể hiện của vị đạo hữu Lục Nguyên thôi.

Ông ta nói những lời hay ho như vậy với Lục Nguyên nhưng thực chất trong lòng không ưa gì Lục Nguyên, chính là vì khi ở trong Chiêu Thức Các thấy Lục Nguyên không học được chiêu thức cực hạn nào nên mới có cảm giác như vậy đối với Lục Nguyên. Nhưng ông ta là kẻ đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể ngu ngốc đến mức thể hiện chuyện đó ra mặt.

Lục Nguyên cũng không biết trong lòng Nhất Chi VĂn Minh Chi Chủ nghĩ những gì, nhưng thấy ông ta nói chuyện khách khí thì mình cũng trả lời một cách khách khí:

-Thực lực của vãn bối còn kém cỏi, đến lúc đó mong được tiền bối chiếu cố hơn.

Tất nhiên đây chỉ là những lời khách sáo mà thôi.

Trong lúc ba người đang hàn huyên thì trên không trung xuất hiện một khí thế cực kỳ cường đại, khí thế cường đại này vừa đáp xuống thì lập tức trên mặt đất bắt đầu rạn nứt từng tấc, từng tấc một, thực lực quả là mạnh, trước đó Lục Nguyên cũng từng thử rồi, phát hiện thấy Sát Na Chi Thành rất kiên cố, không biết do loại chất liệu gì tạo nên, Lục Nguyên tuyệt đối không thể dễ dàng khiến cho mặt đất rạn nứt như thế này, vậy mà người vừa từ trong không trung đáp xuống kia lại dễ dàng làm được. Người này dáng người gầy gò, đầu tóc bạc phơ, hai hàng lông mày trắng bạc, lông mày của Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ bạc có chút kì dị mà phong lưu, còn của người này lại có chút sát khí.

Đây là Võng Chi Văn Minh Chi Chủ sao? Xem ra không phải là nhân vật đơn giản.

Người này vừa đáp xuống, Lục Nguyên chỉ cảm thấy mình tựa như một con côn trùng đang bị rơi vào lưới của một con nhện đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác đó vô cùng khó chịu, Lục Nguyên liền liên tiếp chuyển biến thân hình, thậm chí dùng kiếm chém mà vẫn không thoát được khỏi cảm giác đó.

Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ gọi lớn:

-Võng Chi Văn Minh Chi Chủ, thu lưới vô hình vô tuyến của ông lại đi, quấn trên người thật khó chịu.

Người đó lặng lẽ cười, đột nhiên thu lại, lúc này Lục Nguyên mới cảm thấy cảm giác dị dạng trên thân mình đã biến mất.

Võng Chi Văn Minh Chi Chủ nhìn ba người đang đứng đó, ánh mắt dừng lại nơi Lục Nguyên:

-Người thứ tư là Lục Nguyên sao? Lục Nguyên, ngươi công phá được Tinh Vực Chi Môn, là Vĩnh Hằng Chi Thiên Tài, ta sớm đã nghe nói đến, nhưng ngươi cũng chỉ là Vĩnh Hằng Chi Thiên Tài mà thôi, khi tài năng còn chưa được phát huy thì trong Vĩnh Hằng Tinh Vực ngươi cũng vẫn chỉ là một con chim mới ra ràng thôi.

Ông ta quay snag nói với Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ:

-Pháp Biến, tìm người thứ tư là Lục Nguyên không có vấn đề gì chứ? Hắn chỉ là loại Thập Kỷ Nguyên non nớt, trong Vĩnh Hằng Tinh Vực hắn còn chưa đánh lại được ai thì gọi hắn đến làm gì?

Võng Chi Văn Minh Chi Chủ nói rất thẳng thắn, ông ta đang xem thường thực lực của Lục Nguyên.

Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ cũng hiểu ý của ông ta, ông ta cũng ngại giải thích, bởi cũng chẳng giải thích được, người yếu nhất trong Vĩnh Hằng Tinh Vực chắc chắn là Lục Nguyên, những người khác ít nhất cũng có Thập Nhất Kỷ Nguyên, pháp lực Thập Kỷ Nguyên cũng chỉ có mình Lục Nguyên mà thôi. Pháp Biến Văn Minh nói:

-Nhưng hiện giờ ông có tìm được ai thích hợp không?

Võng Chi Văn Minh Chi Chủ im lặng một lúc, thấy rằng không có người nào thích hợp nữa, đành bất đắc dĩ gật đầu:

-Vậy cứ thế này đi.

Vô cùng nhục nhã!

Vô cùng nhục nhã!

Lục Nguyên chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng lên!

Bao nhiêu năm nay ta chưa từng bị coi là kẻ bám đuôi, vậy mà giờ đây bị Võng Chi Văn Minh Chi Chủ gọi là kẻ bám đuôi, hôm nay bất kể thế nào ta cũng phải oai hùng một lần, không hùng khởi một lần là có lỗi với chính bản thân mình, người cần có mặt mũi, giống như cái cây càn phải có vỏ.

Hiện tại, trong số Văn Minh Chi Chủ của phái này quả thực là chỉ có pháp lực Thập Kỷ Nguyên của Lục Nguyên là yếu nhất.

Ba người còn lại theo thứ tự thực lực như sau.

Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ pháp lực Thập Tam Kỷ Nguyên.

Võng Chi Văn Minh Chi Chủ pháp lực Thập Tam Kỷ Nguyên.

Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ pháp lực Thập Nhị Kỷ Nguyên.

-Chúng ta đi thôi.

Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ nói to, ông bay lên dẫn đầu, một bước như vậy mà nhanh đến cực hạn, Võng Chi Văn Minh Chi Chủ và Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ cũng đi liền theo sau, Lục Nguyên cũng bay theo họ, nhưng ngay lập tức chàng phát hiện không theo được họ, liền dùng pháp lực Súc Địa Thành Trần, tốc độ của chàng vẫn không đuổi kịp được ba người đó.

Ôi? Có chuyện gì thế này?

Văn Minh Chi Chủ khẽ hừ một tiếng thật thấp.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ không dừng bước, quay đầu lại hỏi:

- Ngươi học bộ pháp của Văn Minh Chi Chủ ư?

- Oái, đó là cái gì?

Lục Nguyên kinh ngạc hỏi.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ bực mình nói:

- Theo lí đây do người chỉ đạo cho ngươi dạy bảo, Hằng Nga không dạy ngươi sao?

- Hình như không.

Lục Nguyên nhún vai.

Thực ra chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, bình thường Hằng Nga muốn dạy cho tôi nhưng lúc ấy Hằng Nga bị Lục Nguyên tam liên chấn, trận đầu tiên Lục Nguyên đã học xong trọn vẹn chiêu thức 222 loại, Văn Minh Chi Chủ khác bình thường cũng là hai, chỉ có ba mươi hoặc bốn mươi chiêu thức cực hạn mà thôi. Lục Nguyên đã học xong 222 loại, làm thế nào để cho cơ thể nàng có thể mềm mại. Sau này Lục Nguyên chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn nhất để cho thân thể mềm mại của Hằng Nga lại chấn động, cuối cùng, Lục Nguyên đã phá vỡ được tiểu cảnh giới của Văn Minh Chi Chủ, khiến cho thân thể mềm mại của Hằng Nga tam chấn.

Thân thể mềm mại của Hằng Nga liên tiếp tam chấn, tam chấn đương nhiên không được thoải mái như vậy.

Kết quả khiến cho nàng kinh hãi một trận, trong lúc nhất thời đã quên đi bộ pháp của Văn Minh Chi Chủ, thực sự không phải là cố ý.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ nói:

- Ta có một bộ bộ pháp Văn Minh Chi Chủ, ngươi có thể lấy mà học.

Ông ta cầm ra một bộ pháp Văn Minh Chi Chủ, bộ pháp này thân pháp thần hành vạn biến, bộ pháp thân pháp thần hành vạn biến này thực ra không phải là quá nhanh, hơn nữa biến hóa nhiều, chỉ là để thăm dò vị trí của đối phương.

Đương nhiên, tuy không nhanh nhưng nó thực sự là một thân pháp Văn Minh Chi Chủ hữu dụng.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ sở dĩ hào phóng như thế vì, thứ nhất Pháp Cổ Văn Minh và Kiếm Chi Văn Minh hiện tại là quan hệ rất tốt, hai là Lục Nguyên cuối cùng cũng đã có tác dụng trong trận quyết chiến, ba là ông ta nhìn thấy tiền đồ tốt đẹp phía trước của Lục Nguyên, bởi vậy mới đầu tư sớm và hào phóng như thế, Lục Nguyên lập tức bắt đầu học bộ thần pháp thân hành vạn thân này.

Bộ pháp thực ra chỉ là một chiêu thức, nhưng là chiêu thức trên đùi, Lục Nguyên học được rất nhanh.

Nhanh như thế đã học được biến pháp Văn Minh Chi Chủ, một trong những loại Văn Minh Chi Chủ, kinh ngạc hệt như võng chi văn minh, học được rất nhanh. Nhưng võng chi Văn Minh Chi Chủ trong lòng thầm nghĩ: học công pháp nhanh hơn một chút thì có tác dụng rắm gì, mười kỷ nguyên là mười kỷ nguyên, trận chiến này cơ bản là không cần sử dụng đến, chỉ là ngáng chân mà thôi.

Bốn vị Văn Minh Chi Chủ bước nhanh như điện, ngay từ đầu bay nhanh đã không có gì bất đồng, chỉ là bay càng ngày càng gần mặt trời, thời gian dần trôi có thể thấy một vật thể không phải hình tròn mà là hình dáng như một cánh cửa, cảm giác áp lực gia tăng, ở cùng một chỗ thực lực của Lục Nguyên không thể giữ được trong nháy mắt, cho nên chỉ có thể không ngừng sải bước phi thẳng tới.

Lúc này vẫn là pháp biến Văn Minh Chi Chủ dẫn đầu, rất nhanh đã tìm được đường.

Giữa một màn hư không này chẳng có một cái gì cả.

Nhưng bỗng nhiên phát hiện ở phía trước có một mảnh đất hoang bằng phẳng, cái sân đó không được đỡ, cứ lơ lửng lơ lửng trên hư không, mặt đất có những vết tích màu đen. Pháp biến Văn Minh Chi Chủ là người đầu tiên đáp xuống mảnh đất đó, dừng ngay trên mặt mảnh đất này, Lục Nguyên cũng nhanh chóng đáp xuống bề mặt vùng đất hoang vu này:

- Đây là nhất phẩm ngộ đạo chi địa?

- Đúng, chính là ở đây.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ gật đầu.

Lục Nguyên đánh giá mảnh đất này, phát hiện mảnh đất này không có gì đặc biệt, nhưng có thể thấy một vài cánh cửa vĩnh hằng, xuất hiện mờ ảo ở đây. Lục Nguyên đang định hỏi sự ảo diệu của mảnh đất nhất phẩm ngộ đạo, nhưng lúc này bốn khối khí mạnh mẽ lập tức rơi xuống.

Trong lúc này cũng có bốn cái Văn Minh Chi Chủ rơi xuống, bốn Văn Minh Chi Chủ này mỗi cái có hình dáng khác nhau, điều duy nhất Lục Nguyên không nhận ra được là một vị trong đó có tiên phong đạo cốt, cực gầy, tóc trắng bồng bềnh, sắc bạc bay trong gió, vị này gọi là Hồng Quân Văn Minh Chi Chủ, còn gọi là Hồng Quân đạo tôn. Tiên cổ Văn Minh Chi Chủ họ Hồng, có người gọi ông ta là Hồng Mông. Mà Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ này nghe nói là sư đệ của Hồng Quân, cũng là một Văn Minh Chi Chủ có thực lực. Lúc này cuộc quyết chiến cuối cùng, theo lý mà nói Hoang Tiên Phật liên minh chắc thắng, không thể ngờ rằng Lục Nguyên, cuối cùng lại có thể giành được thế pháp võ liên minh cuối cùng. Lúc rời đi, Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ lợi dụng sát chiêu tâm linh mạnh mẽ để đối phó Lục Nguyên, khi đó Lục Nguyên tung hoành vô địch, đối diện với sát chiêu tâm linh mạnh mẽ rất khó khăn, cũng manh một Võ thần Văn Minh Chi Chủ giúp đỡ một tay, mới có thể khiến cho sát chiêu của Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ không có kết quả.

Cho nên Lục Nguyên có ấn tượng sâu sắc với Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ, chỉ là không thể ngờ lại gặp ở đây.

Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ liếc nhìn Lục Nguyên, ánh mắt mang theo một tia sát khí lạnh lùng.

Lục Nguyên cười lạnh lùng một tiếng, căn bản không để ý gì đến Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ này.

Ba vị Văn Minh Chi Chủ của môn phái bất tử khác Lục Nguyên đều không quen, nhưng trong đó có một vị rõ ràng là Phật cổ Văn Minh Chi Chủ, sắc mặt khô héo, khí xuất tăng cao, dường như có cảm giác phật pháp độ thiên hạ. Ông ta vừa xuất hiện thì bên cạnh có những cuồn cuộn sáng bóng có xu thế phật hóa, có thể nói, ông ta chỉ cần niệm kinh thì bảo đảo cấp Thiên Tôn đều bị ông ta đòi cho nhập phật môn, là văn minh phó chủ đau đầu vô cùng, độ hóa của phật môn vốn dĩ là chuyện khiến người ta đau đầu, nhưng đến cả Văn Minh Chi Chủ còn có thể độ hóa thì thật nực cười, Phật cổ Văn Minh Chi Chủ đích thân ra tay thì cũng không có được sự uy năng như vậy.

Ở đây mới xuất hiện mảnh đất nhất phẩm ngộ đạo, bốn vị Văn Minh Chi Chủ bất tử trong nháy mắt đều phái bốn Văn Minh Chi Chủ.

Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ cười ha hả, phất trần ông ta khẽ động:

- Không thể tưởng tượng được các ngươi lại buồn cười như vậy, rõ ràng là còn dẫn theo Lục Nguyên một người mười kỉ nguyên đến để tranh đoạt vùng đất văn minh, người như thế thì có tác dụng gì, đến đây để cản trở sao?

Ông ta vốn rất hận Lục Nguyên, bây giờ còn cái giọng điệu trào phúng.

Lục Nguyên cười nhạt:

- Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ, ông cũng ở trung ương thiên triều lâu như thế, tôi nói cho ông nghe Lục Nguyên tôi từ khi xuất đạo tới giờ bước chân sau, Tôi cản trở ư? Thật là quá nực cười.

Tiên cổ văn minh đương nhiên nghiên cứu qua về tính cách của Lục Nguyên, hết lần này tới lần khác nghiên cứu về tài liệu của Lục Nguyên đều phát hiện một chuyện, những trận xuất chiến từ trước tới giờ của Lục Nguyên có thắng có hòa có bại, nhưng tính kỹ lại thì không hề có cản trở, Hồng Minh chi chủ văn minh nghẹn lời, lập tức vừa vùng mạnh vừa quát:

- Vậy sao, hôm nay ta phải cho ngươi gãy cánh ở đây, cho ngươi nếm thử mùi vị của việc đi chân sau, để cho ngươi biết, những trận chiến trước đây của ngươi chẳng qua chỉ là của một đứa trả, nhưng những trận đấu như bây giờ mới thực sự là trận đấu của Văn Minh Chi Chủ.

Tuy thực lực của Lục Nguyên bây giờ đã yếu đi nhưng khí thế thì không hề yếu đi:

- Đợi ngươi làm được rồi hãy nói, chứ đừng có nói miệng như thế.

Câu nói này khiến cho Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ tức giận.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ cười ha hả:

- Bây giờ bắt đầu nói tới chuyện chính rồi, lần này phẩm nhất phẩm ngộ đạo chi đạo tranh đoạt như thế nào.

Vị cao tăng tăng y đối diện nói:

- Cứ theo quy luật cũ, một đấu một, người thắng nhiều thì thắng, thế nào?

Vị hòa thượng này mặc dù là bộ dạng cao tăng nhưng rất cẩn thận, thoáng một cái đã phát hiện Lục Nguyên có khả năng đột phá, một một quyết đấu thì Lục Nguyên có thể dễ dàng mà giành được.

Võng chi Văn Minh Chi Chủ lập tức phản bác:

- Như thế sao được.

Ông ta cũng chú ý tới sơ hở của Lục Nguyên, cho nên lập tức phản bác.

Vị cao tăng nói:

- Theo Võng chi Văn Minh Chi Chủ thì nên làm thế nào? Nếu không chúng ta bốn đấu bốn hỗn chiến, cuối cùng người thắng thì sẽ giành được nhất phẩm ngộ đạo chi đạo, thế này có được không?

Ý kiến này Võng chi Văn Minh Chi Chủ càng không cân ngắc, bởi vì sơ hở của Lục Nguyên ở đây càng được khuếch đại lên, cho nên Võng chi Văn Minh Chi Chủ suy nghĩ và quyết định:

- Thì một đấu một, người thắng nhiều lần sẽ là người thắng cuộc.

Dùng cách này thì sự cản trở của Lục Nguyên sẽ không quá nghiêm trọng, còn ông ta thua ở trận này thì có thể thắng ở trận khác để kéo lại.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ nói:

- Đây là bốn đấu bốn, đánh bốn trận, trận nào người thắng nhiều thì sẽ là người chiến thắng.

Vị cao tăng nói:

- Vậy thì theo ý kiến của Pháp biến Văn Minh Chi Chủ.

Pháp biến Văn Minh Chi Chủ nói:

- Theo ý ta, bắt đầu một đấu một đánh bốn trận, sau đó người mạnh nhất sẽ đánh một đấu một, cuối cùng trận của ai có đánh nhiều nhất ba trận thì người đó thắng, ý kiến thế nào?

Chủ ý của ông ta nói ra xong, bốn vị Văn Minh Chi Chủ bất tử nghe xong lập tức đồng ý, bởi vì cách này khá công bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi