HOA SƠN TIÊN MÔN

Đúng là so với người mười bốn kỷ nguyên khác thì lực công kích của gã hơi yếu, đó là yếu điểm lớn nhất. Đáng tiếc đối mặt người mười hai kỷ nguyên bình thường như Lục Nguyên thì yếu điểm không còn là yếu nữa, nếu ngay cả người mười hai kỷ nguyên cũng không trấn áp được thì chủ tốc chi văn minh gã còn lăn lộn làm gì?

Lục Nguyên không ngờ chủ tốc chi văn minh đột nhiên ra tay, dốc sức tránh né.

Hắn nhìn chủ tốc chi văn minh, nói:

- Chủ tốc chi văn minh, nếu ngươi thật sự ra tay thì ta nhường ngươi ba chiêu. Nếu trong vòng ba chiêu ngươi còn chưa làm gì được thì ta sẽ phản kích.

Đây là lời thật lòng của Lục Nguyên, thiếu nhân tình luôn phải trả xong, kiếm bộ thoát khuôn từ tốc thần bộ pháp của đối thủ rất nhiều, cho nên nhường ba chiêu là đủ trả tình người.

Chủ tốc chi văn minh khuôn mặt tái nhợt vặn vẹ, nói:

- Ngươi nhường ta ba chiêu hả? Người mười hai kỷ nguyên như ngươi dựa vào cái gì nhường tay?

Hiển nhiên chủ tốc chi văn minh xem ý tốt của Lục Nguyên thành trào phúng, chớp mắt tấn công hắn. Tê Phong Thần Trảo của gã dùng chiêu toái lưu tinh. Toái lưu tinh cực kỳ nhanh, gần như là chiêu thức nhanh nhất của gã. Đối mặt chiêu thức như vậy, Lục Nguyên vận kiếm bộ nhẹ nhàng né qua.

Chủ tốc chi văn minh nhìn thấy Lục Nguyên vận kiếm bộ né tránh thì càng tức giận, gã ghét nhất bất cứ ai có tốc độ như vậy, bây giờ hắn sử dụng tốc độ siêu nhanh thoát khỏi toái lưu tinh của gã, trong lòng gã sắp phát hiện.

- Lục Nguyên tiểu bối, có bản lĩnh thì đừng dùng tốc độ trốn tránh!

Đúng vậy, tốc độ hiện tại của Lục Nguyên nếu sử dụng thì gã không cách nào đánh trúng. Thường thì chủ tốc chi văn minh toàn làm như vậy tránh kẻ địch tấn công, bây giờ đến lượt Lục Nguyên sử dụng chiêu này tránh công kích của gã, cho nên gã mới càng giận dữ.

Lục Nguyên cười cười, nói:

- Không dùng tốc độ tránh hả? Được thôi. Còn có hai chiêu, ta đỡ vậy.

Xem thường, đây hoàn tàn là xem thường.

Giờ phút này chủ tốc chi văn minh thật sự giận dữ rồi, gã chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị xem thường như vậy. Một hậu bối nhường gã một chiêu xong đòi nhường thêm hai chiêu nữa.

- Tiểu bối, tiếp chiêu đi!

Lần này chủ tốc chi văn minh không dùng toái lưu tinh nữa mà dùng cực hạn chiêu thức của gã. Gã tổng cộng biết ba mươi ba loại chiêu thức cực hạn, hiện tại đem ba mươi ba loại ẩn chứa lại một điểm kích phát ra. Đối mặt chiêu thức cực hạn của gã thì Lục Nguyên cũng ngự vỏ kiếm Dưỡng Ngô thần kiếm, không rút ra khỏi vỏ, tùy tiện cản lại chiêu thức của gã. Chỉ là ba mươi ba loại chiêu thức cực hạn mà thôi, đối với Lục Nguyên rất dễ dàng phá, khi chắn thì còn dùng chút xảo kịch trừ đi nhiều pháp lực của đối phương.

- Chiêu thứ hai, ta còn nhường người một chiêu. Lại lần nữa nhắc một tiếng, nếu ngươi lại ra chiêu nữa thì ta nhường xong chiêu này sẽ phản kích đấy.

Lục Nguyên nghiêm túc nhắc lại, ba chiêu đã là cực hạn trả nhân tình.

Bị nhẹ nhàng cản lại! Chủ tốc chi văn minh càng điên tiết, gã là một người cực đoạn, thật ra thì người cực đoan càng dễ thành công tu hành. Bây giờ gã bị một tiểu bối nhường cho hai chiêu, còn nói sẽ nhường tiếp một chiêu nữa, điều này đối với gã là cực kỳ sỉ nhục.

Chủ tốc chi văn minh hét to:

- Lục Nguyên, ngươi đi chết đi!

Chủ tốc chi văn minh giơ tay đánh ra, không còn là thủ đoạn bình thường mà là toái lưu tinh thủ đonạ nhanh nhất. Vẫn là chiêu toái lưu tinh nhưng lúc trước Lục Nguyên đồng ý sẽ không dùng tốc độ tránh né, hơn nữa bây giờ gã dùng thí thần thương. Mũi thương mang theo hơi thở tử vng tuyệt đối, được gọi là trừ vĩnh hằng chi môn không có gì không bị thương được. Tiên thiên linh bảo này một khi đánh trúng sẽ hao tổn nguyên thần của người, vân vân và vân vân, một tiên thiên linh bảo khá là rắc rối, cho dù là chủ văn minh cũng không muốn chống lại tiên thiên linh bảo này. Thí thần thương bởi vì một vụ án mạng nên chủ tốc chi văn minh thường không dùng nó, bây giờ ngoài ức vạn dặm là gã có thể sử dụng, phối hợp toái lưu tinh, có uy lực kinh người, một khi bị đâm trúng thì rắc rối.

Chiêu thứ ba của chủ tốc chi văn minh đánh thẳng hướng Lục Nguyên, muốn đánh chết hắn tại chỗ, hắn mà cũng xứng có tốc độ ngang với mình? Đi chết đi!

Lục nguyên chắn!

Chắn!

Lại chắn!

Tiếp tục chắn!

Liên tục ngăn chặn bảy trăm tám mươi chín lần!

Hoàn toàn ngăn chặn hết tinh diệu của toái lưu tinh.

Sát thần thương không thể chạm được cả vạt áo Lục Nguyên.

Chủ tốc chi văn minh giật nảy mình nói:

- Không ngờ ngươi cản được toái lưu tinh của ta!

Chiêu toái lưu tinh là nhanh như sao băng rồi lại phát tán như trời sao, trong phút chốc mấy ngàn lưu tinh tấn công bất ngờ ngươi không thể chia rõ nên chắn cái nào. Thật ra thì chắn một cái là sai, mà chắn hết cũng sai luôn, chiêu toái lưu tinh chính là nhanh chóng quái dị như vậy đấy.

Chủ tốc chi văn minh ra thức này không phải gã tự mình sáng tạo ra mà trả cái giá rất lớn mời người, chủ thác bất tử văn minh sáng tạo ra. Chủ bất tử văn minh chính là một trong mấy ca thủ lớn nhất trong trời đất, so với chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn minh còn mạnh hơn, gã sáng tạo ra chiêu thức đương nhiên là không tầm thường rồi.

Chủ tốc chi văn minh dựa vào một chiêu toái lưu tinh chiến thắng rất nhiều người.

Nhưng bây giờ quái dị là một thức cực nhanh lại bị Lục Nguyên nhẹ nhàng đón đỡ.

Lục Nguyên nhướng mày nói:

- Cùng một chiêu thức đừng dùng lần thứ hai ở trước mặt ta.

Thật tình thì chiêu toái lưu tinh đúng là rất mạnh, nhưng tiếc rằng nó xuất hiện lần thứ hai trước mặt Lục Nguyên. Ở trước mặt Lục Nguyên mà dùng chiêu thức là đang xem thường hắn sao?

Lục Nguyên đỡ xong chiêu toái lưu tinh của chủ tốc chi văn minh rồi mà kiếm vẫn nằm trong vỏ, nói:

- Lúc trước ta đã nói rồi, nhường ngươi ba chiêu, nếu ngươi còn không biết điều thì sẽ không chút do dự đánh chết ngươi. Ta nói được thì làm được.

Trả xong nhân tình chủ tốc chi văn minh rồi giờ là lúc mạnh đánh trả, nếu không thì không giống phong cách của hắn.

Lục Nguyên hú dài, kiếm rốt cuộc ra khỏi vỏ.

Vừa ra khỏi vỏ liền là một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn.

Kiếm động sơn hà!

Kiếm động tinh thần!

Kiếm động vũ trụ!

Kiếm pháp của Lục Nguyên cho chủ tốc chi văn minh cảm giác như vậy đấy.

Chủ tốc chi văn minh thầm kinh hoảng, không ngờ Lục Nguyên có kiếm pháp mạnh như vậy. Nhưng chủ tốc chi văn minh lập tức vững bụng vì đã nhớ ra Lục Nguyên yếu nhất là pháp lực, pháp lực mười hai kỷ nguyên bình thường của hắn dù cho sử dụng kiếm pháp tuyệt diệu thì sao chứ? Chỉ cần gã dùng pháp lực đánh tan là được.

Chủ tốc chi văn minh giơ lên thí thần thương cứng đối cứng với Lục Nguyên.

*Bùm!*

Thương và kiếm đan vào cùng một chỗ, hóa thành vô số mưa năng lượng tinh thần.

Trên thí thần thương có ý vị thí sát vạn vật, nhưng trên Dưỡng Ngô thần kiếm lại có cảm giác dưỡng thiên địa chính khí vào thân.

*Bùm!*

Trên thí thần thương rót và pháp lực rõ ràng hơi chiếm ưu thế, nhưng chỉ là hơi mà thôi, không thật sự trên cơ gì nhiều.

Về mặt chiêu thức thì gã hoàn toàn yếu thế, vậy nên trong hợp lại thì lần va chạm này Lục Nguyên trên cơ, chủ tốc chi văn minh yếu thế.

Chủ tốc chi văn minh rút lui nói:

- Ngươi là mười ba kỷ nguyên? Không phải là mười hai kỷ nguyên?

- Thật đáng tiếc ta chính là mười ba kỷ nguyên.

Lục Nguyên vuốt thân kiếm, lạnh nhạt nói:

- Còn ngươi là mười bốn kỷ nguyên mà pháp lực yếu hơn tưởng tượng.

Đây là tử huyệt của chủ tốc chi văn minh, pháp lực vốn là yếu hơn mười bốn kỷ nguyên bình thường.

Lục Nguyên nhìn hướng chủ tốc chi văn minh, nói:

- Tiếc rằng ngươi nhiều lần vung thương chĩa vào ta, cho nên ngươi phải chết. Ba chiêu đã qua, kẻ giết ta liền chết.

Lục Nguyên lần thứ hai rút kiếm khỏi vỏ, lần này lại là một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn, hiện tại còn đang dùng một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn, để lại hơn tám mươi loại tạm thời không chơi. Hắn chỉ dựa vào một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn đủ đùa chết đối phương rồi. Tất nhiên một mình Lục Nguyên mới dám dùng chữ 'chỉ' một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn chứ người khác thì không, quá khoa trương khí phách rồi, một trăm bốn mươi loại vốn là phá kỷ lục mà.

Kiếm pháp của Lục Nguyên cuồn cuộn như biển sao cuốn hướng chủ tốc chi văn minh. Mặc dù chủ tốc chi văn minh có được tiên thiên linh bảo thí thần thương khá xuất sắc nhưng bản thân thì không giỏi gì mấy, gã chỉ có thể dùng toái lưu tinh mà thôi. Nhưng toái lưu tinh đã bị Lục Nguyên chặn một lần, vậy thì lại phá lần nữa.

Lục Nguyên thở dài nói:

- Cùng một chiêu thức liên tục dùng ba lần với ta, thật là cực kỳ ngu xuẩn.

Hắn tiện tay phá vỡ toái lưu tinh của chủ tốc chi văn minh, cũng đâm trường kiếm xuyên vai gã. Một kích kia bắn máu tung tóe.

Chủ tốc chi văn minh không dám đánh tiếp, lập tức vận tốc thần bộ pháp bỏ đi, bình thường gã dùng chiêu này rất có ích, pháp lực ngang bằng hoặc cao hơn gã không một ai đuổi kịp được gã cả.

Chủ tốc chi văn minh một bước đã ra xa không biết bao nhiêu lần, lúc này bên tai vang giọng nói của Lục Nguyên:

- Ngươi thật chậm chạp đó.

Không biết từ khi nà Lục Nguyên đã nhàn nhã đứng bên cạnh chủ tốc chi văn minh, vào tay hắn đang loay hoay hai cái cao đẳng thần vật. Một là hình dạng thập tự giá, một là như nước màu xanh di chuyển, đan xen không ổn định. Bây giờ hai cao đẳng thần vật đều rơi vào tay Lục Nguyên cả.

Chủ tốc chi văn minh thế mới nhớ đến lần này khác với trước, bình thường đụng phải đối thủ có lợi hại hơn thì tốc độ cũng không bằng mình, nhưng Lục Nguyên khác hẳn, tốc độ của hắn vượt qua gã. Chủ tốc chi văn minh chưa từng gặp phải kinh nghiệm như vậy, tăng tốc thần bộ pháp đến nhanh nhất, nhưng có nhanh hơn cũng vô dụng thôi, kiếm của Lục Nguyên đã vô tình đâm xuyên trái tim gã, chớp mắt tốc chi tiểu thiên thế giới sụp đổ.

Lục Nguyên đứng sau lưng chủ tốc chi văn minh, nói:

- Cần gì khổ như vậy?

Đúng thế, cần gì khổ như vậy?

Đây là câu cuối cùng chủ tốc chi văn minh nghe thấy.

Cuộc sống trường sinh vĩnh viễn của ta!

Chủ tốc chi văn minh thở dài, cuối cùng tắt thử.

Trong cõi trời đất lại có một chủ văn minh chết đi.

Lần thứ hai vang lên tiếng ai ca thiên địa, đấy là văn minh ai ca, trời đất đang bi thương một chủ văn minh chết.

Lục Nguyên nhún vai, trong di vật của chủ tốc chi văn minh không thấy có thần vật nào cả, nhưng có không ít thiên cấp linh mạch. Có một ngàn cái thiên cấp linh mạch, điều này đối với Lục Nguyên xem như có ích, ngoài ra thì không còn gì nữa. Tốc thần bộ pháp không bằng kiếm bộ hắn sáng tạo nhưng thôi cứ nhận lấy, có lẽ sau này còn có chỗ dùng.

Lục Nguyên lại lấy ra định lý chi thư, chân lý chi bút, luyện hóa hai cao đẳng thần vật, biến thành có thể dùng ngay. Vậy là trong tay hắn có bốn cái cao đẳng thần vật, Lục Nguyên phỏng đoán lấy ra ba cao đẳng thần vật, để lại cái thập tự giá không ăn, ba cái kia thì ăn ngay.

Nuốt vào xong pháp lực cuồn cuộn bắt đầu trôi chảy.

Lục Nguyên chỉ cảm thấy pháp lực của mình đang liên tục tăng lên, thậm chí mơ hồ ngộ ra một chút vĩnh hằng bí ẩn, đấy là vĩnh hằng chung cực ảo diệu. Bây giờ Lục Nguyên coi như hiểu cái gì là vĩnh hằng bí ẩn, vĩnh vĩnh viễn viễn, trường trường tồn tồn, đây tức là vĩnh, là áo nghãi của vĩnh hằng chi môn. Hắn cảm thấy lại thêm liên kết với vĩnh hằng chi môn, mjt phần liên hệ này khá chặt chẽ, so với ba liên kết trước càng gắt gao hơn.

Mười bốn kỷ nguyên, mình rốt cuộc đến mười bốn kỷ nguyên.

Đây là một pháp lực có thể kiêu ngạo.

Đơng nhiên đây cũng là đặc biệt cơ duyên của Lục Nguyên, thực lực mạnh mẽ, khí vận không sai mới nhanh chóng đến mười bốn kỷ nguyên. Nếu không phải đụng tới cơ duyên thần vật bùng phát hàng ức vạn năm đều khó đụng tới thì e rằng hiện tại Lục Nguyên vẫn ngoan ngoãn ngừng ở mười hai kỷ nguyên. Lần này từ mười hai lên mười bốn kỷ nguyên thật là sảng khoái vô cùng.

Sung sướng!

Lục Nguyên cực kỳ sung sướng.

Đến mười bốn kỷ nguyên rồi Lục Nguyên nghĩ đến sau đó còn cần thu thêm cao đẳng thần vật, lập tức vận kiếm bộ, tốc độ như bay hướng tới cao đẳng thần vật. Hiện tại tốc độ của Lục Nguyên là có một không hai trong thiên địa, không mất bao lâu đã đến bên cạnh vĩnh hằng chi môn. Hắn giảm tốc độ cuối cùng đáp xuống tam phẩm ngộ đạo chi địa.

Lục Nguyên trở về dẫn đến tiếng xôn xao.

Hai người đi, người quay về là Lục Nguyên, điều này đại biểu kết quả gì?

Chủ võ thần văn minh hỏi:

- Ngươi và chủ tốc chi văn minh tranh đoạt cao đẳng thần vật, cuối cùng sao rồi?

Bởi vì thật tình đoán không ra nên chủ võ thần văn minh mới hỏi như vậy, lập tức tất cả chủ văn minh đều chú ý.

Lục Nguyên nhún vai, nói:

- Kết quả gì? Còn có kết quả gì nữa? Ta và hắn tốc độ ngang nhau, cùng đến ngoài ức vạn dặm.

Nghe Lục Nguyên nói vậy thì đám chủ văn minh xung quanh cùng giật mình, biết tốc độ của hắn nhanh rồi nhưng không ngờ chẳng kém gì chủ tốc chi văn minh.

Chủ pháp biến văn minh hỏi:

- Vậy tiếp theo thì sao? Chủ tốc chi văn minh cực kỳ cực đoan, hắn sẽ không vì tốc độ ngang nhau với ngươi mà chia đều hai cao đẳng thần vật.

Lục Nguyên nói:

- Ngươi đã nói đúng.

Chủ pháp biến văn minh hiểu về lòng người không phải hắn có thể so sánh.

- Ta vốn đề nghị cùng hắn chia đều hai cao đẳng thần vật, hắn không chịu, lại còn muốn giết chết ta, cũng hết cách.

Lục Nguyên tạm dừng khúc này, mọi người chờ câu dưới.

Lục Nguyên nhún vai nói:

- Vậy nên ta chỉ đành giết lại hắn.

Cái gì!

Lục nguyên nói cái gì!

Hắn giết ngược lại chủ tốc chi văn minh!?

Không sai, thực lực của chủ tốc chi văn minh đúng là hơi yếu, không thể so với mười bốn kỷ nguyên bình thường nhưng dù gì gã cũng là mười bốn kỷ nguyên, hình như Lục Nguyên mới mười hai kỷ nguyên đi? Hắn làm sao thực hiện được? Chuyện như vậy là không thể nào đi? Nhưng cố tình lúc này Lục Nguyên trở lại mà chủ tốc chi văn minh chậm chạp chưa lộ mặt, chứng minh hắn nói có thể là thật sự.

Chủ pháp biến văn minh biết lấy tính cách của Lục Nguyên thì nói ra chắc chắn là lời thật. Lục Nguyên làm thịt chủ tốc chi văn minh mười bốn kỷ nguyên yếu ớt, ghê gớm thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi