HOA SƠN TIÊN MÔN

Tu sĩ áo vàng nói:

-Ngươi dám nói những chuyện như vậy? Tai vách mạch rừng, hoang vệ quân có mặt khắp nơi, nếu bị hoang vệ quân nghe được lời mới rồi thì ngươi sẽ lập tức chết ngay, còn bị tru cửu tọc nữa.

Hoang vệ quân, đây là một danh từ khá khủng bố, là Thái Cổ chủ vĩnh hằng dùng để giám sát thiên địa. Nếu có ai dám nói xấu thái cổ vương triều, chỉ cần bị hoang vệ quân nghe được thì lập tức giết ngay tại chỗ. Hoang vệ quân hiện giờ tương đương với lực lượng khủng bố nhất, do chủ hoang đạo văn minh cai quản.

Gã nói ra câu này, mọi người nhìn bốn phía đề phòng bị ai nghe thấy.

Danh tiếng của hoang vệ quân quá khủng khiếp.

Thời đại hiện nay đi ra đường phải biết dòm trước nhìn sau.

Tu sĩ áo vàng nói:

- Lại nói các ngươi nghe thấy chưa? Ta nghe nói Hoang Khinh công tử, con trai của chủ hoang đạo văn minh đầu lĩnh hoang vệ quân bị người giết chết.

- Không phải chứ, bây giờ còn có ai dám giết Hoang Khinh công tử?

Người bên cạnh giật nảy mình.

- Đúng vậy, hiện tại e rằng mấy loạn đảng nổi danh nhất cũng không dám giết chết Hoang Khinh công tử, nếu chọc giận hoang vệ quân bị trọng binh hoang vệ quân diệt trì thì e rằng loạn đảng không chống chọi được bao lâu.

- Hơn nữa Hoang Khinh công tử không phải dễ giết.

- Tin này có phải là nhầm rồi không?

- Ta lừa ngươi làm cái gì? Tin tức này thật trăm phần trăm, Hoang Khinh công tử thật sự bị giết chết.

Tu sĩ áo vàng đó nói:

- Hơn nữa ta có tin nội bộ, nghe nói cao thủ hoang vệ quân lập tức đi điều tra, kết quả phát hiện người ra tay thực lực khá cao, không biết là ai nữa, có nghi ngờ là Tổ Long làm.

- Tổ Long hiện giờ là đệ nhất cao thủ trong loạn đảng, nếu là hắn ra tay thì khó trách à.

- Nhưng hắn bị Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh thương rồi, vết thương mau lành đến thế à?

Lục Nguyên nghe đám người xôn xao, ngoài ý muốn thu được tin tức, người cầm chi văn minh và nho chi văn minh bị bắt, bị mình đụng phải, mình phải đi cứu mới được.

Lục Nguyên lấy thần niệm khuếch tán rất nhanh tìm đến, vừa lúc trên tinh thần này có đám người đang áp tải nhóm cầm chi văn minh, nho chi văn minh lên đường, chắc là trong một tòa cung điện. Lục Nguyên di chuyển kiếm bộ lao qua, bùm, tinh thần chợt dấy lên gió lốc. Kiếm bộ của Lục Nguyên quá nhanh, đi đến đâu là tốc lên gió to, đây chính là một nhược điểm của kiếm bộ.

Tòa cung điện đó có tên là Vấn Tiên Cung.

Tòa cung điện này không biết do ai xây dựng, dù sao hiện tại đã bị thái cổ vương triều trưng dụng rồi.

Bây giờ trong Vấn Tiên Cung có rất nhiều cao thủ thái cổ vương triều, những người này vốn muốn dk đi bắt loạn đảng pháp cổ văn minh nhưng họ đã sớm một bước biết được, đã trón rồi, thế là tiện tay bắt giữ loạn đảng cầm chi văn minh, nho chi văn minh. Các cao thủ thái cổ vương triều không mấy vui vẻ, muốn bắt cá lớn ai dè chỉ câu được con cá nhỏ.

Lần này thái cổ vương triều có đại cao thủ mười tám kỷ nguyên, chủ hoang đạo văn minh.

Cũng chính là thủ lĩnh hoang vệ quân, một trong nhân vật khủng bố nhất thiên địa.

Trong Vấn Tiên Cung.

Chủ hoang đạo văn minh đang thẩm vấn phạm nhân, đối tượng là phó chủ cầm chi văn minh đã chín kỷ nguyên.

Thẩm vấn là những dư đảng pháp cổ, võ cổ, phượng cổ, sát na thành.

Cá nhỏ chẳng đáng gì, hoang vệ quân muốn bắt là cỡ to.

Nguyên Vấn Tiên Cung bởi vì bắt giữ phạm nhân hơn nữa đầu lĩnh hoang vệ quân ở đây nên canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt, đừng nói là ruồi bọ, một con muỗi cũng không bay vào được.

*Vèo!*

Một người đáp xuống.

Dưới tình huống đề phòng nghiêm ngặt như vậy, ngay cả ruồi muỗi còn không lọt vậy mà có kẻ đáp xuống.

Đây là tội lớn!

Nêu có thể bắt giữ người này nói không chừng sẽ được trừ đi tội lớn.

Đám người lập tức xông lên, mặc kệ như thế nào phải tìm cách miễn trừ tội lớn, phải bắt hoặc giết tên này. Người hoang vệ quân liền động thủ, nhưng bọn họ chưa tới gần kẻ xâm nhập thì phát hiện không thể nhúc nhích, giây sau bọn họ đều biến thành sương máu.

Từ đầu tới đuôi người đến không nhúc nhích một cây ngón tay.

Người đến chắp tay sau lưng.

Hoang vệ quân đều là cao thủ, cấp thấp nhất cỡ thế giới cảnh. Vậy mà người đó không nhúc nhích một cây ngón tay, những cao thủ thế giới cảnh liền biến thành đoàn máu, thực lực như vậy khiến người kinh khiếp.

Lúc này trong Vấn Tiên Cung một người một kỷ nguyên giết ra.

Nhân vật một kỷ nguyên là phó chủ văn minh, không phải người bình thường có thể sánh bằng. Họ là bá chủ thiên địa, là vua bầu trời, là đánh vỡ một kỷ nguyên sinh sinh tồn, là phá vỡ gồng xiềng trời đất.

Người một kỷ nguyên hét to nói:

- Dám xâm nhập địa bàn hoang vệ quân, thật cam đảm, đi chết đi!

*Bùm!*

Người một kỷ nguyên đánh ra công kích cực mạnh!

Công kích như vậy quả thực là kinh thiên động địa, một kích kia thoáng như diệt thế, đây là tuyệt học viêm long diệt thế ba của người một kỷ nguyên, là một loại dung hợp chiêu thức và pháp thuật một chỗ, chiêu thức mạnh mẽ không có kẽ hở. Giờ phút này, phó chủ văn minh một kỷ nguyên có tuyệt đối tự tin giết được kẻ xâm nhập, cùng lắm thì chắn được một phen.

Nhưng mà.

Người đến liếc người một kỷ nguyên, tên kia liền cảm thấy thiên địa xung quanh bắt đầu tan vỡ, bên cạnh gã áp lực bắt đầu không ngừng gia tăng, làm sao có thể, vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt mà thôi, sao lại mạnh mẽ như vậy? Thật sự là cường đại không gì địch nổi.

Người một kỷ nguyên trong lòng nảy ra bất lực, thậm chí cảm giác áp lực toàn thân không ngừng tăng lên. Bùm! Người một kỷ nguyên biến thành đoàn máu.

Người một kỷ nguyên bị liếc một cái đã nổ tung, đây là loại thần thông gì vậy?

Bên cạnh không biết bao nhiêu người ngơ ngác nhìn, kẻ đến là ai?

- Ngươi tới tìm cái chết!

Một nhân vật năm kỷ nguyên lao ra khior Vấn Tiên Cung, người này tên gọi phó chủ ô vân văn minh. Gã mạnh nhất là một đoàn mây bẩm sinh mang đến, vạn loại độc ác tập hợp một thể khiến người cực kỳ nhức đầu. Phó chủ ô vân văn minh cũng là một mãnh tướng của hoang vệ quân.

Lúc phó chủ ô vân văn minh vọt tới thì lấy ra ô văn đập đến.

Vạn ác ô vân!

Cái này vạn ác ô vân có thể ô nhiễm binh khí, pháp bảo của người và cả bản thân họ. Có không ít người năm kỷ nguyên đều gục ngã bởi thứ này.

Người đến liếc phó chủ ô vân văn minh, nhưng hiển nhiên người năm kỷ nguyên không phải chỉ một cái liếc mắt là bị đánh gục. Phó chủ ô vân văn minh thế tới ồ ạt, gã cho rằng cái liếc mắt của kẻ xâm nhập chắc là tà thuật gì, bây giờ gã không bị ánh mắt kia lay động, phá hủy tà thuật rồi thì sợ gì đối phương chứ?

Phó chủ ô vân văn minh mây đen trên đầu, chỉ cần bị mây đen chạm vào là mọi chuyện đều đã xong.

Thành công!

Mây đen đã dính vào áo xanh của người đến.

Người đến nhẹ vung tay phải, búng ngón tay biến thành kiếm, liên tục búng ba cái.

Bùm! Bùm! Bùm!

Mây đen của phó chủ ô vân văn minh chớp mắt bị phá hủy, gã lập tức phát hiện từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc, khí thế cực kỳ sắc bén bạo tạc trong người, chớp mắt đã tạc gã thành đoàn máu.

Phó chủ ô vân văn minh người năm kỷ nguyên ra tay rốt cuộc buộc kẻ đến xuất chiêu, nhưng kết quả người đến xuất chiêu là một chiêu diệt sát phó chủ ô vân văn minh.

Người tới rốt cuộc là ai? Mạnh quá rồi đi.

Một người đột nhiên lao ra khỏi Vấn Tiên Cung, chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn mới thăng lên mười kỷ nguyên không lâu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa ra tay, mọi người liền tràn đầy tự tin. Đây chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, chủ văn minh. Chủ văn minh không phải phó chủ văn minh có thể so sánh, đây là chênh lệch cấp bậc. Có Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay thì muốn bắt giữ, giết chết đối phương chỉ là chuyện nhỏ. Nguyên Thủy Thiên Tôn vọt ra khỏi Vấn Tiên Cung rồi ngây ngẩn, lão dừng bước chân.

- Lục Nguyên.

Người đến lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, chính là ta.

Cái tên Lục Nguyên vừa thốt ra, toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại. Trên từ Nguyên Thủy Thiên Tôn, dưới đến người thế giới cảnh, còn có mấy phó chủ văn minh đều lặng ngắt như tờ. Dường như cái tên Lục Nguyên có ma lực nào đó, mỗi người ngơ ngác nhìn người xâm nhập, áo xanh, lưng cũng một thanh kiếm, có hơi thở lười biếng. Cái tên năm trăm năm chưa nghe, người năm trăm năm chưa xuất hiện rốt cuộc đã lộ mặt ra.

Đây là một cái tên cấm kỵ.

Đây là một cái tên chỉ cần không chết thì sẽ khiến thái cổ vương triều nhức đầu.

Đây là một cái tên chỉ dưới Tổ Long.

Đây là một cái tên sáng tạo vô số kỳ tích.

Đây là một cái tên có dự ngôn hoang kém hơn Lục.

Đây là một cái tên Thái Cổ chủ vĩnh hằng kêu gào phải giết.

Đây là một cái tên chưa hiện ra đã khiến vô số phó chủ văn minh, chủ văn minh thái cổ vương triều gặp ác mộng.

Lục Nguyên, hắn đã xuất hiện rồi!

Trước kia dù là ai cũng không tưởng tượng được Lục Nguyên sẽ xuất hiện tại đây. Nếu Lục Nguyên đã xuất hiện thì người một kỷ nguyên, người năm kỷ nguyên phó chủ ô vân văn minh chết không oan. Lục Nguyên có từng giết chủ văn minh nữa là, lại giết mấy phó chủ văn minh các ngươi có đáng gì.

Bởi vì hắn là Lục Nguyên.

Một thế giới cảnh đến từ di thất địa lúc trước không mấy chú ý tin tức về mặt này, cũng là người duy nhất không biết danh tiếng Lục Nguyên, liền truyền âm hỏi bạn tốt bên cạnh. Ban tốt truyền thần niệm qua về chiến tích trước kia của Lục Nguyên. Nghe xong chiến tích dĩ vãng của Lục Nguyên, thế giới cảnh đến từ di thất địa ngây ngốc. Lúc trước hắn làm ra chuyện đúng là quá kinh thiên động địa, tùy tiện một việc đủ đạp biến thiên địa đại sự tích, hèn chi cái tên Lục Nguyên vừa ra đã có uy thế như vậy.

Tĩnh! Cực kỳ yên tĩnh!

Chỉ thốt ra cái tên Lục Nguyên đã tĩnh lặng như vậy, đây chính là uy thế hiện nay của hắn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:

- Thì ra là Lục huynh.

Tuổi của lão lớn hươn Lục Nguyên rất nhiều nhưng thực lực của hắn mạnh hơn lão, nên lão phải gọi là Lục huynh.

- Bây giờ thiên địa đã định, chủ vĩnh hằng đã hiện thế, mặc dù Lục huynh liên tục sáng tạo kỳ tích, là thiên tài tuyệt thế nhưng tuyệt đối không thể đối kháng lại chủ vĩnh hằng. Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không bằng đầu hàng thái cổ vương triều, ta sẽ là người dẫn tiến cho.

Lục Nguyên mỉm cười nói:

- Ngươi cho rằng có khả năng sao? Ta nhất định phải cắt cái đầu trọc của Thái Cổ xuống.

Thái Cổ đúng là trọc, nhưng gã làm chủ vĩnh hằng rồi có ai dám kêu gã trọc này trọc kia. Đầu năm nay tấu chương dâng lên gã, chữ quang, hòa thượng, minh cái gì cũng không thể xuất hiện. Chỉ bằng hắn dám mắng Thái Cổ đầu trọc đã là tội chết mười phần mười rồi, tội lớn liên lụy mười tộc.

Đương nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không thật sự có ý định đó, chẳng qua lão tìm cớ kéo dài thời gian mà thôi. Nếu thật kêu lão đánh với Lục Nguyên thì đánh chết lão cũng không dám.

Lục Nguyên lạnh lùng nói:

- Hình như trên đường ta đi đụng phải hoang vệ quân cá ngươi gọi là Hoang Khinh công tử thì phải, ta tùy tay giết rồi. Dám truy sát người kiếm đạo ta, đúng là tìm chết. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi truyền lời của ta đến Thái Cổ đầu trọc giùm, nói là Lục Nguyên ta lại tái xuất giang hồ, ngày lành ucar hắn không còn xa, hãy ngoan ngoãn rửa đầu trọc chờ chết đi. Hắn sẽ không sống bao lâu nữa đâu.

Luôn thắc mắc là ai giết chết Hoang Khinh công tử hóa ra là Lục Nguyên, thật to gan, dám giết công tử thủ lĩnh hoang vệ quân, thật là không biết sống chết, vô số người nghe hắn nói nửa câu đầu thì thầm nhủ. Nhưng khi họ nghe nửa câu sau phát hiện mặt trước tính cái gì, Lục Nguyên lại dám lặp lại Thái Cổ đầu trọc, không chỉ như vậy, hắn nói muốn Thái Cổ chủ vĩnh hằng đại nhân, đại nhân cực kỳ tôn quý, cực kỳ cường đại rửa cổ rửa sạch đầu trọc chờ. Hắn liên tục một trăm tộc vẫn còn dư nữa là, chết chắc, chết chắc rồi, tội của hắn chết vạn vạn lần.

Nhưng cho dù có tội vạn vạn lần chết thì không ai dám giết hắn cả.

Lục Nguyên đứng đó, thực lực ngập trời, ai dám giết?

- Lục Nguyên, ngươi dám giết Hoang Khinh công tử con ta, ngươi đi tìm chết!

Một sát ý ngập trời xông lên, tiếng rống điếc tai vang vọng.

Vài chủ văn minh vọt ra khỏi Vấn Tiên Cung bay thẳng lên tầng trời.

Mấy chủ văn minh ai nấy đều là thực lực cường đại tột đỉnh.

Những chủ văn minh này có chủ hoang đạo văn minh dẫn đầu. Chủ hoang đạo văn minh có pháp lực mười tám kỷ nguyên, nắm giữ thiên địa. Khí thế gã xông tận trời, hừng hực lửa giận. Gã tức giận cực kỳ, luôn tìm kiếm kẻ giết chết Hoang Khinh công tử, kết quả chính là Lục Nguyên. Chết tiệt, năm trăm năm không gặp, vừa gặp mặt đã giết đi đứa con gã yêu thích.

Cùng lúc đó, từng sợi xích xuất hiện đánh bốn hướng, đây là bảo vệ tinh cầu này, nếu không thì tinh cầu lập tức tiêu tùng ngay. Chủ văn minh chiến đấu không đơn giản, bạo một tinh cầu chỉ bằng thổi một hơi.

Chủ hoang đạo văn minh quát to:

- Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết, chết trong tay ta!

Tiếng Lục Nguyên hét chói tai truyền đến mỗi góc tinh cầu.

Chỉ hai chữ Lục Nguyên dây lên vô số bàn tán.

- Lục Nguyên lại tái xuất giang hồ ư?

Vô số người xì xầm tin tức này.

Bên ngoài Vấn Tiên Cung.

Chủ hoang đạo văn minh hét chói tai, gã phải xé Lục Nguyên thành ngàn mảnh, vạn mảnh để báo mối thù chết con.

Gã có rất nhiều đứa con nhưng thích thì không nhiều lắm.

Cộng thêm năm trăm năm nay vị trí của chủ hoang đạo văn minh xếp vào năm hàng đầu toàn thái cổ vương triều, cũng chính là năm hàng đầu trong thiên địa, vậy nên gã dưỡng thành thói quen thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Cho dù có là Lục Nguyên, người tràn ngập truyền kỳ thì đã giết con trai gã, gã phải hủy diệt Lục Nguyên.

Đây chính là gã, thủ lĩnh hoang vệ quân, chủ hoang đạo văn minh.

Chủ hoang đạo văn minh quát to, sát khí ngập trời, gã quyết định đích thân ra tay.

- Đối mặt tội phạm truy nã trên bảng truy nã xếp hạng thứ hai thì không cần khách sáo, cũng không cần một chọi một. Đây là hoang vệ quân bắt giữ, đại biểu hoang vệ quân chấp pháp.

Bên cạnh chủ hoang đạo văn minh có một chủ văn minh, người này được gọi là chủ hình chi văn minh. Gã nắm giữ tất cả hình cụ trong thiên địa, là người thứ ba trong hoang vệ quân, gã chấp chưởng đại hình, đại hình, tất cả tiêu diệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi