Tư Mã Trường Bạch thân thế như lửa. Còn hai thanh linh kiếm của ông ta trên không trung thoáng đụng nhau một phát. Giờ khắc này đụng nhau, chỉ cảm thấy chuôi kiếm thứ hai bốc cháy không giống như bình thường. Thanh kiếm này so với thanh kiếm đầu tiên của Tư Mã Trường Bạch đáng sợ hơn nhiều.
Lục Nguyên lập tức phát hiện không được bình thường, chỉ cảm thấy máu của mình giờ phút này giống như bị thiêu đốt. Mồ hôi của mình khi xuất ra bên ngoài đã bốc hơi sạch sẽ. Mà kiếm của ông ta tựa hồ như không ngừng thiêu đốt hết toàn bộ kiếm khí của mình. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Đây là cái gì?
Lục Nguyên lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thủ đoạn này của Tư Mã Trường Bạch.
Nhưng Lục Nguyên cũng không cảm thấy bất ngờ. Tư Mã Trường Bạch là nhân vật như vậy, nếu không ẩn giấu tuyệt kỹ thì mới là chuyện lạ.
Rất đông chư vị kiếm tiên ở phía đông sắc mặt đều rất nghiêm trọng.
- Rõ ràng…
Sở Phi khẽ giật mình.
- Đúng vậy, thật không ngờ thanh linh kiếm thứ hai lại có thể như thế này.
Độc Cô Diệp nói.
- Nhất thể linh kiếm cũng xuất hiện.
Diệp Dương Dung nói.
Phi kiếm cũng có cấp bậc của phi kiếm. Phi kiếm tuy sắc bén nhưng bản thân lại không có linh hồn. Nhưng khi đạt đến cấp bậc linh kiếm thì liền trở nên cổ quái và có khái niệm linh hồn.
Ví dụ như, phi kiếm có gãy hơn bốn trăm cái cũng chẳng sao.
Nhưng với linh kiếm, Đồng Bách Niên đã hủy đi bốn mươi chín linh kiếm đã khiến cho tất cả những linh kiếm trong thiên hạ chống đối lại ông ta. Ông ta rốt cuộc không có một thanh linh kiếm nào trong tay.
Trong tu tiên giới, còn có một loại Nhất thể linh kiếm. Nhất thể linh kiếm vốn có hai thanh hoặc hơn, nhưng vì nguyên nhân đặc biệt nên hợp thành một chỗ, phát ra uy lực lớn hơn linh kiếm bình thường. Cái này được gọi là Nhất thể linh kiếm. Ví dụ tại Tấn quốc tu tiên giới, nổi danh nhất có hai thanh linh kiếm trống mái, do hai vị tiền bối một nam một nữ của Hoa Sơn Kiếm Khí Tông sở hữu. Hai thanh kiếm hợp lại uy lực rất lớn. Nhưng về sau người nữ thay lòng đổi dại nên lưỡng kiếm bị chia rẽ.
Còn có Long Phượng song linh kiếm. Một thanh Long Linh kiếm, một thanh Phượng Linh kiếm. Đây được coi là vũ khí tuyệt kỹ của tổ sư khai phá Tuyết Sơn tiên môn.
Còn có Phất Trần kiếm. Đây là của một vị đắc đạo của Võ Đang tiên môn.
Nhưng loại Nhất thể linh kiếm cực nhỏ này thì có thể được xem là hi hữu.
Một khi có được loại Nhất thể linh kiếm này thì có thể tăng sức chiến đấu rất lớn.
Tuyệt đối không ngờ, hai thanh linh kiếm trong tay Tư Mã Trường Bạch lại là Nhất thể linh kiếm.
Nhất Đại linh kiếm và Trung Thiên linh kiếm.
Hợp lại chính là Nhất Đại Trung Thiên linh kiếm.
Hai thanh linh kiếm này hợp lại cùng một chỗ, tác dụng của nó Lục Nguyên cảm giác rất rõ ràng. Toàn thân huyết dịch đều bi thiêu đốt. Quả thực muốn thiêu hủy đôi mắt của mình. Đây là tuyệt kỹ che giấu của Tư Mã Trường Bạch, Lục Nguyên cũng cảm thấy khó đối phó vô cùng.
Cũng may còn có băng chi kiếm ý cùng Tuyết chi kiếm ý. Bằng không thì sợ rằng ngay từ đầu thân thể của mình sẽ bị bốc cháy lên. Hơn nữa, nếu có thể thi triển Băng chi kiếm ý và Tuyết chi kiếm ý hộ thân cho Dưỡng Ngô kiếm thì có thể tránh bị đánh bại ngay từ đầu, còn có thể chống cự trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng thế cục lại quá mức nguy hiểm.
Thanh Trấn Nhạc kiếm của Lục Nguyên phóng lên không trung, tạo thành một đạo quỹ tích kiếm chi hoàn mỹ, thể hiện thực lực kiếm đạo của hắn. Luận về đường kiếm thì hơn Tư Mã Trường Bạch không ít, nhưng hai thanh linh kiếm của Tư Mã Trường Bạch đã đốt cháy hết thảy, hắn chỉ có thể rơi vào thế hạ phong. Tựa hồ như không thể chống cự được bao lâu.
Lục Nguyên bây giờ chỉ có thể dựa vào kiếm thuật để chiến đấu.
Còn thanh thế của Tư Mã Trường Bạch càng ngày càng đáng sợ. Độ nóng trên đài đã hóa thành một biển lửa. Hơn nữa trong biển lửa lại xuất hiện một vòng tròn. Và mặt trời này không ngừng được mở rộng. Khi mặt trời được mở rộng khắp toàn hội trường thì Lục Nguyên cũng chỉ có thể thất bại. Mặc kệ kiếm thuật của hắn có ảo diệu đến cỡ nào cũng đều vô dụng. Hiện tại, Tư Mã Trường Bạch hoàn toàn dùng hỏa diễm để thắng người, không cùng ngươi luận kiếm.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Những người vừa rồi la hét "Lục Nguyên đánh bại Tư Mã Trường Bạch" không khỏi suy sụp.
Mặt trời trên đài càng ngày càng gay gắt. Bầu trời mặt đất đều nhuộm một màu đỏ của lửa.
Tư Mã Trường Bạch dùng đến hai thanh Nhất thể linh kiếm, hơn nữa lại có hỏa hệ tâm pháp. Đại nhất tâm pháp phối hợp với Đại nhất kiếm pháp tạo thành hiệu ứng đáng sợ.
Tư Mã Trường Bạch rất mạnh.
Những người gọi tên Lục Nguyên đã ngừng lại.
Lục Nguyên cũng âm thầm kêu khổ, không thể tưởng tượng được Tư Mã Trường Bạch lại ẩn dấu tuyệt kỹ đáng sợ như thế. Lục Nguyên chỉ dùng Tuyết chi kiếm ý, Băng chi kiếm ý, nhưng vẫn cảm thấy thủy hệ kiếm ý của mình đối kháng với Tư Mã Trường Bạch vẫn chênh lệch một chút. Hiện tại, muốn địch lại lửa của Tư Mã Trường Bạch chỉ cần đổ nước lên cao là được.
Thủy hoàng kiếm đạo.
Không hề nghi ngờ, nếu như mình luyện được Thủy hoàng kiếm đạo, tuyệt đối sẽ cao hơn Tư Mã Trường Bạch.
Nhưng muốn tập được Thủy hoàng kiếm đạo đâu phải là chuyện dễ dàng.
Lúc ấy, Yến sư tổ đã từng nói qua, Thủy hoàng kiếm đạo cần mười Thủy hệ kiếm ý. Mà Thủy hệ kiếm ý của hắn ngày hôm nay chỉ có bảy loại. Muốn lập tức hiểu thông ba loại kiếm ý thì không thể nào.
Nhưng vẫn không còn cách nào khác. Ngay lúc này chỉ có thể thử một lần.
Nếu không thử, hắn xác thực sẽ không đấu lại linh kiếm của Tư Mã Trường Bạch.
Hắn đã thông hiểu được chính là Vũ, Vân, Thủy, Băng, Hải, Hồ, Tuyết bảy loại kiếm ý.
Trước thử sương mù. Trong Vạn Độc Động, hắn đã từng xem qua quá trình lĩnh ngộ kiếm ý sương mù. Đó là một vị tiền bối Thanh Thành, ngồi xem sương mù ở núi Thanh Thành. Mất gần mười một năm để quan sát sương mù ở núi Thanh Thành. Rốt cuộc đã thông hiểu được sương mù chi kiếm ý. Và trong quyển sách kia đã giới thiệu kỹ càng quá trình lĩnh ngộ kiếm ý của mình. Từng giai đoạn có những gì biến hóa.
Bản thân hắn không thể có mười một năm thời gian để lĩnh ngộ, cũng chỉ nhanh chóng ngộ ra lúc này.
Hắn theo bản năng huy động trường kiếm tấn công Tư Mã Trường Bạch, đồng thời né tránh.
Thế nào là sương mù chi kiếm ý?
Trong đầu Lục Nguyên lúc này đã hiện lên một ngọn núi ở Hoa Sơn tên là Vân Thai Phong. Nơi này thường hay có sương mù.
Có đôi khi là sương mù nhàn nhạt giống như tấm lụa mỏng. Có những khi sương mù giống như khói lam chiều treo trên cây, ruộng đồng, đá vụn, bụi cỏ. Sương mù chiếu trên người, nhẹ nhàng có chút ẩm ướt, thoang thoảng mùi thơm.
Có đôi khi lại là sương mù rất nặng. Sương mù dày đặc cuồn cuộn bốc lên biển mây. Bốn phía mênh mông. Lúc ấy chính mình đứng trên tàng cây, chỗ gần cây cối. Dãy núi xa xa cũng không nhìn thấy được. Khi sương mù phai nhạt được chút ít thì mới thấy hình dạng của núi.
Khi trời mưa, có đôi khi cũng có sương mù bay. Sương mù này bị những cơn mưa nhỏ đánh rớt, nhẹ nhàng khoan khái. Một lát sau, tựa hồ lại sinh ra sương mù lần nữa. Rốt cuộc là từ trong mưa sinh ra sương mù, hay là sương mù sinh mưa? Khảo cứu không rõ, tra xét không đến thì mưa và sương mù cũng đã trở thành một chỉnh thể.