HOA SƠN TIÊN MÔN

Nghe nói năm đó Thất BẢo Chân Quân dùng pháp bảo này có thể biến thành tám mươi mốt con thuồng luồng, chấn động thiên địa.

Nhiếp Thần Phong mặc dù không thể đạt tới tám mươi mốt cái đầu thuồng luông nhưng uy lực cũng là vô cùng rồi.

Uy thế như vậy khiến Nhiếp Thần Phong tin rằng có thể đánh bại mọi đối thủ ở trường sinh cảnh, bất kể là ai cũng có thể đè nén hắn.

"Đã đến nước này rồi mà còn muốn giãy chết, thật buồn cười." Lục Nguyên cười một tiếng dài, Dưỡng Ngô linh kiếm hóa thành một thanh Kinh Phù kiếm quang, thanh kiếm quang này xuất ra giống như ánh sáng mặt trời vậy, sau đó cùng với kiếm thế mở ra, hóa thành lửa hừng hực đốt cháy tất cả.

Thanh kiếm này mang theo kiếm quang vô tận.

Thanh kiếm này mang theo nộ khí vô tận.

Thanh kiếm này mang theo vô số kỹ xảo.

Thanh kiếm này dung hợp vô vàn huyền diệu.

Thanh kiếm này là sự huyền diệu của huyền diệu.

Một kiếm cơ hồ như chặt đứt hết thảy, một kiếm phá được vô số những Vạn Độc Vương Xà đen đó, sau cùng chỉ còn kiếm quang hạ xuống người Nhiếp Thần Phong như những lò lửa ngùn ngụt, làm bị thương vai phải của Nhiếp Thần Phong, khiến hắn bị tọng thương, vô số kinh mạch trong người bị phá vỡ.

Cùng lúc đó, Lục Nguyên bay lên không trung nắm lấy Huyền Âm Vạn Độc Phiên rồi cho vào pháp khí của mình, Nhiếp Thần Phong đã bị trọng thương lại bị thương tích nhiều hơn nữa, Huyền Âm Vạn Độc Phiên được môn phái ban thưởng cũng bị lấy mất, khiến hắn vừa bị thương vừa tức giận, hôn mê bất tỉnh.

Lục Nguyên đã bắt đầu cướp sạch, những người Côn Lôn tiên môn này lúc đầu muốn làm Bắc Phong Hoa Sơn mất mặt, nhưng bây giờ kẻ bị bẽ mặt là Côn Lôn tiên môn, Lục Nguyên cướp sạch của mấy người Côn Lôn tiên môn bọn họ. Phải rồi, còn một người Côn LÔn tiên môn không có pháp bảo nên không ra tay, bây giờ lại như vậy nên hắn không dám đối kháng với Lục Nguyên, thành khẩn giao pháp khí ra, hắn bây giờ còn nghe lời hơn cả một con cừu non, không dám phản kháng.

Lục Nguyên khẽ gạt đầu: "Ngươi cũng biết hợp tác đấy chứ, ta rất hài lòng về ngươi. Nghe đến đây, trong lòng hắn vô cùng vui mừng, hắn thật sự không muốn đối đầu với Lục Nguyên chút nào.

"Thế này vậy, ta chỉ đánh trọng thương một nửa người ngươi thôi, nửa kia không đánh." Lục Nguyên nói ra câu đó trong lòng vị tu tiên giả này không khỏi đau buồn.

Đúng là nửa mừng nửa lo, nhưng ngay lập tức hắn không còn nửa mừng nửa lo nữa, mà là đau, bị đánh tới mức trọng thương thì đau cỡ nào chứ. Lúc này hắn mơi phát hiện ra lúc đầu hắn không phối hợp với Lục Nguyên có lẽ sẽ tốt hơn, như vậy Lục Nguyên không ưu đãi gì cả, đánh cho đến chết luôn thì cũng dễ chịu hơn thế này.

Lục Nguyên cũng không để ý đến tiếng kêu đau bên cạnh, thấy mình cũng có không ít lòng tốt, một tu tiên giả trường sinh thập trọng bình thường có khoảng hai mươi con linh thú cực lớn, còn sáu vị này thực lực cao hơn người thường một chút, trong tay có tất cả một trăm ba mươi hai con linh thú cực lớn, linh thạch trung phẩm có hơn một trăm năm mươi khối.

Lục Nguyên bây giờ đúng là có một khoản lớn rồi.

Sau đó là một loạt pháp bảo, kiếm pháp của Côn Lôn tiên môn không phải là quá xuất sắc, pháp thuật cũng không quá xuất sắc, xuất sắc nhất là pháp thuật, một người mang hơn mười pháp bảo, nhưng những pháp bảo này đáng giá nhất là bốn loại pháp bảo mà lúc đầu mình lấy được, giá trị cao tới mức không thể tưởng tượng được.

Năm pháp bảo bị Lục

Nguyên hủy hết, còn lại năm người bị trúng độc, trong đó có cả Phương Nho, Lục Nguyên liền quét một đường kiếm thanh Thanh Đế kiếm quang qua, bọn họ lập tức tỉnh lại.

Sáu người này sau khi tỉnh lại liền giật mình.

Bọn họ tỉnh dậy thấy trước mặt là sáu người của Côn Lôn tiên môn nằm trên mặt đất, máu chảy không ngừng, xem ra nguy hiểm đến tính mạng không phải là giả, nhưng mà chỉ e là bị xử lý một trận, chuyện gì đã xảy ra vậy? mọi người đều không hiểu chuyện gì đnag xảy ra.

Họ nhớ lại tỏng sáu người của Côn Lôn tiên môn có năm người có di bảo của tiền bối, là loại pháp bảo cấp tám, những pháp bảo cấp tám đó không cái nào đánh được Lục Nguyên, từ lúc pháp bảo cấp tác đó đủa lên trời họ đều thấy được uy lực của nó, đáng sợ hơn rất nhiều trong truyền thuyết.

Kết quả là đến lúc bọn họ tỉnh lại thì sự việc hoàn toàn không giống như vậy.

Lục Nguyên đứng đó, trên áo không một vệt máu, còn những người Côn Lôn tiên môn tất thắng thì lại bị tọng thương nằm trên mặt đất.

Không khí cổ quái này, cảnh tượng này không thể xảy ra được, làm sao người ta có thể tin được chứ.

Sau cùng Phương Nho hỏi: "Đây rốt cuộc là sao?. Hắn cũng khó hiểu, biết là Lục Nguyên mạnh, nhưng Côn Lôn tiên môn nắm trong tay năm cây pháp bảo, đều là pháp bảo cấp tám, trong thời có chín cấp pháp bảo thì khái niệm của pháp bảo cấp tám mọi người đều hiểu được.

Lục Nguyên nhún vai: "Bị ta giải quyết rồi."

Câu nói này khiến mọi người lạnh người.

"Sáu người này nói muốn làm bẽ mặt Bắc Phong Hoa Sơn chúng ta vậy nên ta làm họ bẽ mặt, chỉ có vậy thôi." Lục Nguyên nhún nhún vai, rồi tự nhiên mà nói tiếp: "Đánh tọng thương sáu người này, thu linh thú, linh thạch của họ. à phải rồi, tỏng năm cây pháp bảo thì Bạch Mi Châm bị ta hủy rồi, còn bốn cái kia ta thu rồi."

Phương Nho nghe xong thấy kinh hãi! Năm người khác cũng kinh hãi!

Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có chuyện này, chuyện này……

Trong số đó một vị tu tiên giả của Thiên Cơ tiên môn nói: "Những cái khác không nói làm gì, chỉ sợ ngươi hủy một cây pháp bảo cấp tám, thu bốn cây khác sẽ khiến môn phái tranh chấp."

Câu nói này khiến Phương Nho cười khẩy: "Hoa Sơn tiên môn chúng ta mới thực sự là tiên môn đệ nhất, Côn Lôn tiên môn bọn họ chỉ xếp thứ ba thôi, nếu chúng ta đã bị đánh bại rồi, mất mặt rồi thì tất nhiên không còn mặt mũi nào nữa, nhưng bây giờ chúng ta đã thắng rồi, làm sao có chuyện sợ nữa chứ. Lục Nguyên, bốn pháp bảo này ngươi có thể thu lại, ngươi không dùng pháp bảo nhưng nhất định phải để Côn Lôn tiên môn trả gia đắt, có chuyện gì Hoa Sơn sẽ thay ngươi gánh chịu." Đây đúng là lực lượng của môn phái lớn, là khí thế của Hoa Sơn tiên môn, khiến những tu hành giả của những tiên môn trung đẳng phải hâm mộ đố kỵ.

Thực ra, Hoa Sơn tiên môn chia thành ba tông phái.

Nhưng Hoa Sơn kiếm khí tông đã thay Hoa Sơn lấy lại bộ mặt, dù trong Hoa Sơn có loạn thế nào thì cũng tuyệt đối không để Côn Lôn tiên môn đến ức hiếp, nếu không còn gọi gì là Hoa Sơn tiên môn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đúng là vinh quang đệ nhất, là điều vinh quang nhất.

Nếu vì lợi ích chính trị mà nhượng bộ, hắn cũng không cần làm chưởng môn Hoa Sơn.

Bởi vì, đây là vinh quang của cả Hoa Sơn.

Đệ nhất nước Tấn!

Nếu cây Bất Tử mà có chỗ khác nữa thì tốt rồi.

Nhưng cây Bất Tử lại tọa lạc ở thế giới dưới lòng đất.

Mà thế giới dưới lòng đất thì là địa bàn của bọn yêu ma.

Tiên môn chính đạo và bọn yêu ma trước nay luôn đối đầu nhau. Cục diện bây giờ là tiên môn chính đạo đang dẫn quân thì tiến công bọn yêu ma dưới lòng đất. tiên môn chính đạo cũng không phải là những kẻ ngốc, những kẻ chưởng quyền chẳng ai không phải là một lão hồ ly cả. Trong tình huống này, muốn bọn họ đem tất cả những kiếm tiên trường sinh cảnh đến chỗ cây Bất Tử, bên ngoài không có một lực lượng nào bảo vệ, bạn có tin không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi