Lần thứ hai xuất kiếm công kích phản đạn thuẫn, nhưng cảm giác huyền diệu của phản đạn thuẫn đã bị mình nắm gần hết, Lục Nguyên liên tục chỉ kiếm quang, kiếm khí như thác nước bắn tung, mỗi lần bắn ra mưa bụi sẽ hóa thành một trường giang đại hà.
- Thật bất hạnh, Mộ Dung Hoàng Phục, hôm nay ta phải đấu hai ngàn trận cho nên không muốn dây dưa nhiều, ngươi thua đi.
Rống dài một tiếng, kiếm quang nhanh chóng động, chốc lát sau đã đánh bại Mộ Dung Hoàng Phục. Lúc trước hắn chỉ là nương tay quan sát phản đạn thuẫn, nếu không thì sao Mộ Dung Hoàng Phục có thể chống lâu như vậy?
Bây giờ Lục Nguyên đã là trạng thái vô địch dưới hỗn động cảnh.
Lại liên tục thắng hơn một vạn trận, giờ hắn là trạng thái vô địch, ai đến đập ai.
Lục Nguyên quát dài:
- Vậy người tiếp theo!
Đói thủ thứ một vạn lẻ hai là người vô danh giáo phái, không đáng nhắc tới.
Đối thủ thứ một vạn lẻ ba vẫn là người giáo phái bình thường, nhưng đối thủ này hơi thú vị. Người này dùng là hỏa thần giáp công, lấy hỏa ngự thành đủ loại hình dáng công kích kẻ địch. Khi lửa chuyển đổi thì cũng có biến hóa động và tĩnh, hơi có giá trị cảm ngộ.
Đối thủ một vạn sáu trăm là đệ tử trung tâm Chân Nhất Môn. Đệ tử trung tâm Chân Nhất Môn này thực lực so với Tống Duy Nhất còn mạnh, lý do gã không đi Thái Hoàng Thiên cũng là vì đã sớm có đủ Tiểu Hỗn Động Thạch, Đại Hỗn Động Thạch thì có văn minh nắm giữ, gã không thể lấy được, cho nên gã dứt khoát không đi Thái Hoàng Thiên. Nghe Tống Duy Nhất nói Lục Nguyên tại Thái Hoàng Thiên cường đại, gã nổi lên hứng thú, cho nên lần này lên đài cùng hắn so đấu một phen.
Công pháp của gã cực kỳ thú vị, chính là Vạn Thủy Chân Nhất Công của Chân Nhất Môn.
Môn Vạn Thủy Chân Nhất Công này, vạn loại thủy quyết, rất là thú vị. Đủ loại sông nước không ngừng chuyển đổi. Đột nhiên là sông, đột nhiên là thác nước, đột nhiên là biển, đột nhiên là hồ, đột nhiên là tuyết, đột nhiên là mưa, đột nhiên là băng, đột nhiên là vụ, đột nhiên là sương, các loại hình dạng không ngừng chuyển đổi, công kích đối thủ.
Lục Nguyên rất có kiên nhẫn đợi gã biến hóa hết các loại, ngộ đến nhiều biến đổi động tĩnh khác. Đợi phát hiện chiêu thức của gã không còn gì đặc sắc, hắn mới dứt khoát đánh bại. Vạn Thủy Chân Nhất Công này đúng là thú vị, hơi giống nửa đoạn đầu vô tướng quyết của thôn phệ quyết, nhưng không ứng dụng rộng rãi như vô tướng quyết.
Đối thủ thứ một vạn một ngàn một trăm mười một là người Thú Võ Môn. Tổ sư khai phái Thú Võ Môn là một đại năng nhân sĩ, đem công kích của các loại dã thú gom vào trong chiêu thức, được xưng là Thú Võ Bách Chiêu quyết, thức hổ ôm có tư thế hổ ôm, hùng quyền có hùng bá chi tôn.
Khi đấu với đệ tử trung tâm Thú Võ Môn, Lục Nguyên không vội vã chấm dứt. Đệ tử Thú Võ Môn ra tay ở bên trong hắn thấy linh hoạt của chim én, ẩn sâu của chuột, âm độc của rắn, hung ác của sói, gian xảo của cáo, quyết tuyệt của ưng, uy phong của rồng, đủ các kiểu chiêu thức, thật không uổng là Thú Võ Bách Chiêu quyết.
Khi vị này diễn hóa xong Thú Võ Bách Chiêu quyết, không có thứ gì mới nữa thì Lục Nguyên không chút khách sáo đánh bại gã.
Đối thủ thứ một vạn hai ngàn chín trăm là Đan Dược Văn Minh. Đan Dược Văn Minh Hoa Hạc thua đương nhiên có người khác lên. Lục Nguyên lại một lần nữa thấy Thái Thượng Thương Hàn Kinh. Thái Thượng Thương Hàn Kinh những bệnh khuẩn cực kỳ nhỏ xíu thực ra cũng có một loạt biến đổi. Bệnh khuẩn ở trong cơ thể người khác với chiêu thức thông thường.
Đấu với nhiều người, Lục Nguyên không ngừng hấp thu tri thức các loại liên quan động và tĩnh. Mỗi giây mỗi phút hắn đều nâng cao chính mình, mơ hồ cảm giác ra hai thiên địa pháp tắc động và tĩnh. Nhưng muốn nói trong khoảnh khắc hiểu ra thì quá khó khăn. Hai thiên địa pháp tắc này không phải là trong thập đại thiên địa pháp tắc khó nhất, nhưng so với thiên địa pháp tắc bình thường thì khó hơn rất nhiều.
- Thứ một vạn ba ngàn năm trăm, thắng.
- Thứ một vạn bốn ngàn năm trăm, thắng.
- Thứ một vạn năm ngàn, thắng.
- Thứ một vạn năm ngàn năm trăm, thắng.
Nguyên khiêu chiến thành sôi trào, không ngừng có đủ loại người đến, đều hỏi kỷ lục liên tục thắng của Lục Nguyên. Không khí sục sôi, mọi người đều nhìn kỷ lục thắng liên tiếp của Lục Nguyên đã là một vạn năm ngàn năm trăm. Năm đó Kiếm Chi Tử tại đây liên tục thắng không khí nóng cháy không hơn bây giờ quá nhiều.
Kỷ lục thắng liên tiếp của Lục Nguyên có thể kéo dài bao lâu?
Dù là Đông Dã Thương cũng bất giác chắp tay sau lưng, vốn gã cho rằng lần này sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Khi Lục Nguyên liên tục thắng mấy ngàn thì mắt gã không chớp một cái, cho rằng rất bình thường, chỉ là tới mục tiêu kiểm tra của Kiếm Chủ. Nhưng bây giờ gã ngây như phỗng, thắng vạn năm ngàn năm trăm, cách kỷ lục Kiếm Chi Tử chỉ hơn năm ngàn thắng mà thôi. Không lẽ Lục Nguyên có khả năng đuổi kịp kỷ lục Kiếm Chi Tử sao?
Lục Nguyên thắng xong vạn năm ngàn năm trăm rồi không vội ra tay tiếp mà ngồi xếp bằng, không phải hồi phục pháp lực mà là rơi vào suy tư. Đấu đến bây giờ hắn đã thấy đủ loại động và tĩnh, lờ mờ cảm giác thiên địa vạn vật động tĩnh, nhưng cứ thấy thiếu gì đó, dường như có một tầng giấy phải đâm thủng. Chỉ cầng đâm thủng tầng giấy này là hắn có thể lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc động và tĩnh.
Lúc này Lục Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời, cũng thấy mặt đất.
Bầu trời dường như yên lặng nhưng tùy thời tùy khắc động.
Mặt đất là muôn đời khó nhúc nhích.
Không sai, lúc trước mình đích thực nhìn thấy trong điên địa vạn vật động tĩnh nhưng không thấy đến thiên và địa động tĩnh, cho nên kém một tầng giấy.
Tuy nhiên, giờ đã thấy rồi.
Lục Nguyên hét to:
- Động chi thiên địa pháp tắc, tĩnh chi thiên địa pháp tắc, thành cho ta!
Trên đỉnh đầu bay lên thượng cổ phù chú thứ năm mươi ba, năm mươi bốn, chúng lớn gấp ba thượng cổ phù chú bình thường, nhưng lập tức bị thiên địa pháp tướng hấp thu hết. Thiên địa pháp tướng lại biến to lớn chút, cường đại không ít.
Hai thiên địa pháp tắc động tĩnh, thành.
Nhưng giữa động tĩnh có quan hệ thế nào?
Quan hệ khắc chế động và tĩnh thành tự mấu chốt âm dương.
Trong đầu hắn xẹt qua năm ngàn năm trăm trận chiến trước đó. Trong năm ngàn năm trăm trận chiến, động và tĩnh không ngừng xẹt qua đầu óc.
Hắn vừa nhớ lại động và tĩnh vừa quát:
- Người tiếp theo!
Đối thủ tiếp theo là đã đến hơn năm trăm tầng lâu.
Bầu trời trên năm trăm tầng lầu không cao lắm, chúng sinh dưới đất đã thấy không rõ.
Đối thủ thứ một vạn năm ngàn năm trăm lẻ một là một tiểu lãnh tụ Thương Thiên Môn, tên là Thạch Nghĩa Sinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Thạch Nghĩa Sinh nhìn Lục Nguyên, nói:
- Đến lượt ta, xin chỉ giáo.
Thương Thiên Môn lớn hơn Kiếm Môn, Thạch Nghĩa Sinh là tiểu lãnh tụ trong đệ tử trung tâm Thương Thiên Môn, bàn về địa vị theo lý thì cao hơn cả Lục Nguyên, địa vị của Hiên Viên Lệnh không cao bằng Thạch Nghĩa Sinh.
Nhưng Thạch Nghĩa Sinh không dám có chút bất kính với Lục Nguyên.
Đây là Lục Nguyên dùng một vạn năm ngàn năm trăm liên tục thắng đánh ra uy phong.
Thạch Nghĩa Sinh chưa bao giờ nghĩ đến mình thắng được Lục Nguyên, một vạn năm ngàn năm trăm người đấu trước không ai là vô dụng, thế mà thua hoàn toàn, gã biết mình không khả năng thắng. Gã chỉ muốn có thể ở trước mặt Lục Nguyên tấn công, thắng vài chiêu lúc đầu là đã có mặt mũi lắm rồi. Cho nên làm lễ cơ bản xong Thạch Nghĩa Sinh không ngừng tấn công.