HOA SƠN TIÊN MÔN

Thật ra không chỉ mình Lục Nguyên, bất cứ đệ tử trung tâm nào trong kiếm đạo thụ đều nhảy ra ngoài hết, trng đó bao gồm Đồ Cương, Nguyệt Phương Hoa, những đệ tử trung tâm bình thường bế quan ít khi xuất hiện, cũng bao gồm Kiếm Ngục, cường giả nổi danh đã lâu, bao gồm đám Hiên Viên Lệnh.

Trong đó răng Hiên Viên Lệnh run lập cập, gã không có bệnh run rẩy nhưng kiếm khí quá mức cường đại, cường đến không thể tưởng tượng, đè ép gã chỉ có nước răng kêu lanh cách.

Tất cả mọi người đều nhìn hướng phát ra kiếm khí.

Đó là một vật giữa bầu trời.

Vật đó càng tới càng gần, mọi người rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà tỏa ra kiếm khí kinh nguiwf như vậy! So với bất cứ kiếm khí của ai trên kiếm tu tinh thần thì mạnh hơn nhiều.

Rốt cuộc, mọi người thấy vật đó.

Là một phong thư!

Đó là ai, chỉ một lá thư mà làm được đến mức này, có kiếm khí cường đại như vậy.

Phong thư bay thẳng hướng Lục Nguyên, hắn lấy làm lạ. Lá thư cuối cùng rơi vào tay Lục Nguyên, hắn xem bên trên lá thư có ba chữ to như rồng uốn xà lượn.

'Kiếm Chi Tử', Lục Nguyên thầm kinh ngạc, đây là lá thư Kiếm Chi Tử gửi đến.

*Bùm!*

Kiếm khí bùng nổ, xuất hiện trước mặt Lục Nguyên là vài hàng chữ to.

'Dám giết trợ thủ Kiếm Tuệ của ta, to gan lắm. Lục Nguyên, ta cho ngươi tám năm, sau tám năm ngày này ứng ước chiến của ta, Kiếm Chi Tử.'

Ước chiến!

Kiếm Chi Tử ước chiến!

Mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lục Nguyên. Trước đó không lâu Lục Nguyên là người đứng nhất kiếm tu tinh thần, khí thế đè đầu Kiếm Ngục, nhưng bây giờ Kiếm Chi Tử đưa ra thư khiêu chiến thì tất cả đệ tử trung tâm đều cho rằng Lục Nguyên tiêu chắc rồi. Không sai, bây giờ Lục Nguyên đúng là đứng đầu kiếm tu tinh thần, nhưng dù có là người số một kiếm tu tinh thần thì bị Kiếm Chi Tử khiêu chiến coi như xong đời.

Kiếm Chi Tử, bách chiến bách thắng, là một trong Khí Vận Thất Tử.

Cái gọi là Kiếm Ngục, Kiếm Tuệ, Kiếm Ma, Kiếm Tham không xứng cả xách giày cho Kiếm Chi Tử. Bởi vì, đó là Kiếm Chi Tử.

Lục Nguyên có mạnh hơn thì sao chứ, đối mặt Kiếm Chi Tử chỉ có nước thua thôi.

Xem ra Kiếm Tuệ đúng là bị Lục Nguyên giết chết, đáng tiếc giết gã là nước cờ sai lầm của hắn, chẳng ngờ chọc vào Kiếm Chi Tử. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Tức là nói sau tám năm Lục Nguyên chết chắc, không có một con đường sống.

Phong thư khiêu chiến của Kiếm Chi Tử viết bá khí hùng hồn, khinh rẻ bất cứ ai.

Gã đúng là có tư cách coi khinh tất cả, vì gã là Kiếm Chi Tử.

Chỉ một phong thư khiêu chiến đã có áp lực vô tận.

Áp lực to lớn ập hướng Lục Nguyên, đối mặt áp lực như núi này môi hắn nhếch lên!

Số tự kiếm ứng đối thật ra là tám.

Có lẽ khó mà giải thích nhưng nó quái dị như vậy đấy.

Kiếm Đạo Bát Cực.

Chữ phong tách biệt bốn hướng, một hướng là tám phần.

Khí vận kiếm đạo kỷ nguyên trước của kiếm ý quái vật cũng là tám đạo.

Duyên phận của kiếm và bát khó mà phân chia.

Kiếm Chi Tử nhất ngôn nhất hợp, hợp đại đạo kiếm đạo khiêu chiến là tám năm sau.

Bên cạnh có tiếng bàn tán xôn xao, đều nói về tám năm sau Lục Nguyên chết chắc, dù gì đối mặt Kiếm Chi Tử không có một chút cơ hội thắng. Kiếm Chi Tử là mạnh nhất, một trong Khí Vận Thất Tử.

Trong tiếng xì xầm, khóe môi Lục Nguyên cong lên, nụ cười ngày càng lớn, cuối cùng biến thành cười to.

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!

Lục Nguyên cất tiếng cười to.

Bên cạnh đang thảo luận về Lục Nguyên chết chắc, tám năm sau sẽ chết, kết quả phát hiện hắn không hề sợ hay nhát gan, còn cất tiếng cười làm đám người đứng xem thầm nhủ, chắc không phải dưới áp lực lớn của Kiếm Chi Tử ép Lục Nguyên điên rồi đi? Bị hù phát điên rồi, chứ nếu là người bình thường thì lúc này cười to không nổi đâu.

Nhưng dưới áp lực to lớn của Kiếm Chi Tử bị hù điên thì không có gì mất mặt.

Đây là chuyện rất bình thường.

Vì ba chữ Kiếm! Chi! Tử! Đại biểu là vô thượng quyền uy.

Đừng nhìn Hiên Viên chí tôn là đệ nhất chí tôn nhưng trong lòng mọi người, Kiếm Chi Tử còn cao hơn cả Hiên Viên chí tôn.

Lục Nguyên tiếp tục cười to:

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!

Lục Nguyên chẳng hề thấy sợ, vô cùng vui sướng.

Kiếm Chi Tử, lần đầu tiên mình nghe cái tên này là khi nào, phải rồi, lúc ấy mình ở Tấn quốc, trường sinh kỳ. Nghe danh tiếng của Kiếm Chi Tử, biết là cường giả khí vận kiếm đạo mạnh nhất, chân chính thiên tài kiếm đạo số một! Khi đó mình lấy Kiếm Chi Tử làm mục tiêu, nhưng cho đến nay chưa từng tới gần Kiếm Chi Tử. Đến trung ương thiên triều rồi phát hiện Kiếm Chi Tử cách mình càng xa xôi.

Tham gia Kiếm Môn, cùng Kiếm Chi Tử chung một môn phái.

Nhưng Kiếm Chi Tử quá xa xôi, cao cao tại thượng, cao không thể với tới.

Đầu tiên mình tranh với Hiên Viên, rồi đấu với Kiếm Đạo Bát Cực, nhưng đến đây là ngừng, không có tư cách khiêu chiến với Kiếm Chi Tử.

Bởi vì chênh lệch rất xa xôi, Kiếm Chi Tử đã từng giết người chí tôn.

Bây giờ rốt cuộc thấy uy phong của Kiếm Chi Tử.

Một phong thư phát ra kiếm khí còn mạnh hơn cả mình!

Kiếm Chi Tử quá mạnh!

Lục Nguyên cảm thấy vô cùng sung sướng.

Nếu mạnh vậy thì đấu đi.

Tám năm ngắn ngủi, muốn thắng Kiếm Chi Tử không phải dễ, nhưng nếu đã khiêu chiến tới cửa thì mình tiếp nhận. Nếu không có cả can đảm nhận khiêu chiến thì mình không cần lăn lộn nữa.

Lục Nguyên cười to nói:

- Được, Kiếm Chi Tử, tám năm sau chúng ta chiến! Để ta xem thử rốt cuộc ngươi mạnh bao nhiêu!

Lục Nguyên vô cùng khí khái, hào tình hùng ý!

Điên rồi! Điên rồi! Lục Nguyên thật sự điên, dám khiêu khích Kiếm Chi Tử, hắn quả niên bị Kiếm Chi Tử buộc điên. Kiếm Ngục nhìn hướng Lục Nguyên, hay cho Lục Nguyên. Dù Kiếm Ngục là mạnh nhất trong Kiếm Đạo Bát Cực nhưng không có can đảm khiêu chiến Kiếm Chi Tử, chỉ điểm này thì hắn đã mạnh hơn gã. Nhưng Kiếm Ngục biết Lục Nguyên là đi chịu chết, tuyệt đối không có chút đường sống.

Náo nhiệt rồi cũng có lúc tàn, đương nhiên người trở về lập tức xôn xao tin tức rung động lòng người. Tám năm sau Kiếm Chi Tử khiêu chiến Lục Nguyên, tươi sống bóp chết hắn.

Đám Thái Sử Không vẻ mặt rầu rĩ, họ lạc quan không nổi. Dù Lục Nguyên có bản lĩnh lật trời nhưng đối mặt Kiếm Chi Tử thì sao có một phần cơ hội thắng đây. Đó là Kiếm Chi Tử, một sự tồn tại cường đại đến không thể tưởng tượng.

Trong đó thong dong nhất chỉ mình Lục Nguyên.

Lục Nguyên trở về sân của mình, định tìm chút kiếm pháp luyện tập, tám năm sau sẽ quyết chiến cùng Kiếm Chi Tử, trước tiên tu luyện đã, không thì địch không lại Kiếm Chi Tử.

Nhưng Lục Nguyên chợt giật nảy mình.

Bởi vì hắn lờ mờ cảm giác trong sân có một người, dù cảm giác tồn tịa mờ nhạt nhưng hắn vẫn nhận ra được.

- Là vị nào đại giá quan lâm, cần gì núp núp ló ló?

Lúc này trước mặt Lục Nguyên bỗng xuất hiện một người, người đó cao gầy, râu tóc bạc phơ, mặt ủ mày chau.

Kiếm Chủ!

Lục Nguyên lập tức hành lễ nói:

- Tham kiến Kiếm Chủ!

- Không cần đa lễ.

Kiếm Chủ giơ tay nói:

- Ta đến tìm ngươi vì thư kiêu chiến của Kiếm Chi Tử.

Lục Nguyên mời Kiếm Chủ ngồi.

Kiếm Chủ ngồi xuống, nói:

- Thật ra thư khiêu chiến này ta đã sớm biết, có lẽ ngươi sẽ hiểu ta tại sao không ngăn cản, rất đơn giản, ta ngăn không được. Vốn Kiếm Chi Tử là muốn lập tức khiêu chiến với ngươi, giết chết ngươi. Đích thực trong môn quy không thể giết hại đồng môn.

- Nhưng môn quy, quy tắc chỉ là thứ trói buộc người bình thường, yếu ớt, đối với cường giả tuyệt đối nghịch thiên thì hạn chế không được. Nếu nói môn quy của Kiếm Môn hoàn toàn hạn chế Kiếm Chi Tử là không thể nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi