HOA SƠN TIÊN MÔN

Nhát kiếm thứ ba mươi lăm không chém trúng.

Nhát kiếm thứ bốn mươi bảy không chém trúng.

Vẫn luôn không chém trúng, Lục Nguyên đang làm gì vậy? Rõ ràng đánh không trúng mà vẫn không ngừng công kích, hắn định làm gì? Có nhiều người không hiểu, không rõ rốt cuộc Lục Nguyên muốn làm cái gì. Tất nhiên không ai cười Lục Nguyên, vì mới rồi hắn dùng năm phần pháp lực, thân xác bị thương đấu với Nghiêm Thiên Pháp quá giỏi.

Nhát kiếm thứ năm mươi tám không chém trúng.

Nhát kiếm thứ sáu mươi chín không chém trúng.

Lúc này sắc mặt Pháp Nhất Đế Tử dần nghiêm trọng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử cũng nghiêm mặt.

Họ rốt cuộc phát hiện việc Lục Nguyên sắp làm. Sao có thể! Sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhát kiếm thứ bảy mươi tám không chém trúng.

Nhát kiếm thứ tám mươi chín không chém trúng.

Giọng Phong Nhị Thập Tứ từ trong gió truyền đến:

- Lục Nguyên, ngươi chém không trúng ta, dù chém bao nhiêu kiếm cũng vô dụng.

Lục Nguyên lạnh nhạt cười:

- Nếu bây giờ ngươi vẫn chưa phát hiện thì chỉ có thể chứng minh một điều, ngươi ngu không thể tưởng. Xemn ra thực lực giữa ngươi và ta không cùng cấp bậc.

Phong Nhị Thập Tứ cười lạnh nói:

- Giọng điệu lớn lối thật.

Mặt ngoài gã không thèm để ý Lục Nguyên nhưng cũng bắt đầu quan sát hắn đang làm gì.

Người bên cạnh cũngquan sát Lục Nguyên hành động.

Lục Nguyên vẫn đang chém kiếm, một kiếm liền một kiếm, bây giờ đã chém đến nhát kiếm chín mươi chín.

Rốt cuộc có người nói:

- Kia không phải là kiếm thuật vô song chứ?

- Trời ạ, không ngờ là kiếm thuật vô song!

- Không đúng, Lục Nguyên từ đâu học được kiếm thuật vô song chứ?

- Đúng vậy, không có khả năng, dù là pháp thuật vô song hay kiếm thuật vô song đều là đại chiêu tuyệt vời. Gia tộc như người Nghiêm gia có kiếm thuật vô song là bình thường, Kiếm Môn tầm thường nghe nói sớm không còn kiếm thuật vô song, Lục Nguyên học được từ đâu?

- Đúng vậy, sao có thể!

- Chắc không phải mới rồi hắn thấy Nghiêm Thiên Pháp làm pháp thuật vô song một lần rồi do đó suy luận ra kiếm thuật vô song đi?

- Nếu là vậy thì quá khủng bố rồi, không thể nào.

Dù có người nghi ngờ nhưng ngẫm lại đúng là rất có thể, nếu không thì khó giải thích Lục Nguyên học ở đâu ra kiếm thuật vô song.

Không sai, Lục Nguyên muốn chơi là kiếm thuật vô song.

Nghiêm Thiên Pháp chơi là pháp thuật vô song, Lục Nguyên lúc đó trốn tránh luôn chăm chú nhìn, phát hiện tác dụng của pháp thuật vô song. Pháp thuật vô song là một thứ sắp đặt rất phiền phức, nhưng hoàn thành thì có uy lực to lớn, đánh trúng không lệch. Vốn cho rằng không thể từ pháp thuật phản đẩy thành kiếm thuật.

Nhưng xem một lần đạo tự phân thân xong thiên phú pháp thuật tăng lớn nhiều.

Bây giờ mình có thể từ trong pháp thuật phản thôi ra căn nguyên của nó, luyện thành kiếm thuật.

Vậy nên dưới tình huống không thể đánh trúng Phong Nhị Thập Tứ thì hưởng dụng kiếm thuật vô song đi.

Chơi kiếm thuật vô song này một chút, xem coi uy lực một chiêu.

Lục Nguyên chém ra chém ra một trăm lẻ bảy kiếm, vẫn là chém vào không khí.

Người xung quanh coi như hiểu Lục Nguyên đang định làm cái gì, chẳng ngờ là muốn dùng kiếm thuật vô song.

Một người trong người Nghiêm gia nói:

- Không đúng, chém ra một trăm lẻ bảy kiếm của hắn có sai lầm.

Một người Tống gia bên cạnh người Nghiêm gia nói:

- Hắn chỉ nhìn pháp thuật vô song một lần rồi thản thôi ra kiếm thuật vô song, nếu hắn không sai lầm chút thì mới là kỳ, tuyệt đối có sai lầm mới là chính xác.

Bên cạnh có một người nói:

- Đây cũng biểu thị kiếm thuật vô song của Lục Nguyên không phải mới bắt đầu đã học xong mà là nhìn pháp thuật vô song rồi mới đi thôi diễn, nếu thành công thì rất biến thái rồi.

Nghiêm Thiên Pháp và Lục Nguyên chiến đấu bị trọng thương, giờ nhìn cuộc chiến trên Thiên Đoạn phong, nghe bên tai tiếng bàn tán, lắc đầu. Không, không thể nào, lúc đó mình dùng pháp thuật vô song cực kỳ phiền phức, là lão tổ tông đích thân dạy dỗ, từng chút một dạy vô cùng tỉ mỉ, rồi cho một phù chú đặc biệt mới dùng được pháp thuật vô song. Hơn nữa đạo phù này chỉ có thể dùng ba lần pháp thuật vô song mà thôi.

Lục Nguyên không có người dạy, chỉ xem mình dùng một lần thì sao học được chứ?

Vân Tụ Tuyết khoanh tay đứng, mỉm cười nhìn cuộc chiến trên núi, cảm thấy tự hào vì Lục Nguyên.

Chiến đấu trên Thiên Đoạn phong còn đang tiếp tục.

Phong Nhị Thập Tứ đã phát hiện Lục Nguyên định làm là kiếm thuật vô song, một khi hoàn thành thì trong khu vực Thiên Đoạn phong gã đứng dù trên trời hay dưới đất đều bị oanh sát. Vậy nên Phong Nhị Thập Tứ bắt đầu phá hư kiếm thuật vô song của Lục Nguyên. Nhưng muốn phá hỏng kiếm thuật vô song không dễ dàng.

Mỗi lần Phong Nhị Thập Tứ đến gần là Lục Nguyên không thèm để ý gã, dùng không gian tỏa định, tay trái thành kiếm chỉ, lấy tay trái đối địch làm Phong Nhị Thập Tứ co giò trốn.

Bây giờ Phong Nhị Thập Tứ mới hiểu kiếm kỹ của Lục Nguyên rốt cuộc cao bao nhiêu.

Không ngờ dùng tay trái mà có thể chặn được, vậy mình còn gì để nói nữa?

Đương nhiên Phong Nhị Thập Tứ không cam lòng thất bại.

Gã không tin Lục Nguyên có thể dựa vào xem một lần pháp thuật vô song của Nghiêm Thiên Pháp là sử dụng ra kiếm thuật vô song, cái này quá tà rồi.

Kiếm thứ một trăm hai mươi mốt chém vào không tủng.

Lục Nguyên vẫn đang tiếp tục kiếm thuật vô song.

Pháp thuật vô song khá là khó khăn, kiếm thuật vô song cũng khó như vậy.

Trước không nói khó gì khác, chỉ nói ba điều, một là phải hiểu rất rõ không gian, hai là tuyệt đối năm chắc mỗi một kiếm không thể sai lệch chút nào, ba là tinh thần lực vô cùng cường đại. Trừ ba điểm khó này còn có các loại khác, đương nhiên đối với Lục Nguyên còn có một trắc trở to lớn là không thấy hệ thống kiếm chiêu, toàn dựa vào ký ức Nghiêm Thiên Pháp dùng một lần từ pháp thuật phản thôi ra kiếm pháp, trong đó khó khăn lớn đến có thể nói là nghịch thiên.

Kiếm thứ một trăm chín mươi lăm chém ra, Lục Nguyên vẫn đang tiếp tục một chiêu kiếm thuật vô song.

Tất cả người đứng xem giờ đây không quan tâm thắng bại giữa Phong Nhị Thập Tứ và Lục Nguyên nữa, họ chỉ nhìn hắn có thể hoàn thành kiếm thuật vô song hay không. Chỉ dựa vào thấy pháp thuật vô song một lần rồi suy luận ra kiếm thuật vô song, chuyện như vậy chưa từng nghe nói qua, làm sao để người ta tin chứ?

Kiếm thứ hai trăm sáu mươi lăm chém ra! Nguy rồi, một kiếm này chém lệch, không tìm ra cảm giác.

Bên cạnh đứng gia tộc như Tống gia, Thượng Quan gia đều thầm kêu đáng tiếc. Đúng vậy, kiếm thứ hai trăm sáu mươi lăm chém lệch rồi, xem ra không làm được kiếm thuật vô song. Người Nghiêm gia thì suýt chút la tốt, xem đi, sao có thể một lần nhìn pháp thuật vô song liền phản thôi ra kiếm thuật vô song được chứ.

Kiếm thứ hai trăm sáu mươi sáu thi triển ra, kiếm thứ hai trăm sáu mươi sáu đúng là quái, không đúng, mỗi kiếm mặt ngoài nhìn không tuyệt diệu nhưng bù đắp khuyết điểm của kiếm thứ hai trăm sáu mươi lăm.

Nhìn đến kiếm thứ hai trăm sáu mươi sáu, kẻ vốn tưởng Lục Nguyên không thắng được giờ khựng lại, xem ra vẫn có chút mong chờ.

Kiếm thứ ba mươi đến rồi.

Kiếm thứ bốn trăm năm mươi lại chệch chút, nhưng kiếm thứ bốn trăm năm mươi bổ sung lại.

Trong quá trình, kiếm thuật vô song của Lục Nguyên luôn có chút khuyết điểm, không hoàn mỹ bằng pháp thuật vô song của Nghiêm Thiên Pháp, nhưng rung động thì lớn hơn pháp thuật vô song của Nghiêm Thiên Pháp rất là nhiều. Bởi vì Nghiêm Thiên Pháp là dựa theo từng bước làm sẵn, rồi có phù chú hỗ trợ. Lục Nguyên là tự mình phản thôi, khó khăn to lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi