Thiếu nữ tóc trắng nói:
- Tức là nói bây giờ Lục Nguyên đang trong quá trình sáng lập võ đạo của mình.
- Một người có thể chân chính sáng lập một đạo của mình là cất bước vào ngưỡng cửa chiêu thức tông sư, lúc trước chỉ xem nưh một khối tượng của chiêu thức, Lục Nguyên đang lột xác.
Trên Quyết Đấu phong, Lục Nguyên hoàn troàn chìm trong thiên địa của mình.
Một kiếm như Bàn Cổ búa lớn đánh bay và tổn thương Mộc Bệnh Dĩ xong Lục Nguyên chớp mắt ra kiếm, một kiếm này tốc độ nhanh hơn bình thường ra chiêu nhiều, cơ bản có nhanh của tinh chi văn minh Tinh Dã Tốc, khoảnh khắc đâm vào mắt Mộc Bệnh Dĩ.
Tiếp theo kiếm thức quá dị như quả cầu xoay, dây là đang học thiên mẫu văn minh.
Thiếu nữ tên Tô Tình Tuyết kinh kêu:
- Lục Nguyên, cường quá, người như vậy nên dẫn vào vô ngã cảnh giớithập đại văn minh chúng làm chủng mã mới ưu hóa đàn bà đời tiếp theo của vô ngã cảnh giớithập đại văn minh chúng ta. Đáng tiếc, người như vậy làm chủng mã không thể độc chiếm riêng, quá đáng tiếc.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLThiên mẫu văn minh chủng mã là vinh dự rất cao đối với đàn ông.
Muốn đi thiên mẫu văn minh nơi lấy nữ làm tôn để chủng mã thì cần người đàn ông đó là ưu tú nhất trong đám.
Đi rồi có thể hưởng hết diễm phúc, để lại con cái.
Hiển nhiên người tên Tô Tình Tuyết đang do dự có nên dẫn tiến Lục Nguyên đi thiên mẫu văn minh làm chủng mã không.
Kiếm tiếp theo của Lục Nguyên biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã đâm trúng Mộc Bệnh Dĩ, đây là cách ám sát của dạ chi văn minh. Lục Nguyên nhu hợp trong kiếm vận dụng không thua gì một dạ chi văn minh, khiến người dạ chi văn minh biến sắc mặt, không ngờ hắn có năng lực như vậy.
Lục Nguyên còn trong vô ngã cảnh giới, lần này một kiếm như lửa, tựa hỏa thần chuyển thế chém xuống một kiếm, đây là học hỏa chi văn minh. Hắn dùng kiếm bá và đạo, khiến người hỏa chi văn minh cảm thấy từ trong kiếm của Lục Nguyên học được vài điều, Mộc Bệnh Dĩ lại hét thảm.
Mộc Bệnh Dĩ đáng thương, gã rốt cuộc biết kiếm thuật của Lục Nguyên là loại kiếm thuật đáng sợ cỡ nào. Giờ gã không muốn thấy kiếm thuật của Lục Nguyên nữa, mỗi thấy một lần là bị thương một lần, bị đánh như giẻ rách, cảm giác làm người cực kỳ khó chịu.
Chiêu tiếp theo sấm sét đánh ầm ầm ù vang, như lôi thần từ chín tầng trời đánh xuống đất, nay Mộc Bệnh Dĩ bị đánh trọng thương.
Thật ra bây giờ người thụ chi văn minh rất muốn cứu Mộc Bệnh Dĩ, nhưng cố tình gã là người mạnh nhất thụ chi văn minh, gã bị Lục Nguyên đánh thành như vậy, người khác đi lên có tác dụng gì?
Kiếm của Lục Nguyên lại ra một chiêu, một kiếm này tràn đầy chính khí, như nho gia đại nho xuất kiếm, cả phòng chính khí, đầu bạc cùng kinh, thiên địa tồn chính khí.
Kiếm tiếo theo có vị hồng hoang, vô ngã cảnh giới cao cấp thật, ngay cả khí thế hồng hoang khắc kiếm cũng mô phỏng được.
Một kiếm tiếp một kiếm xuất hiện, mỗi kiếm đều thi triển xảo diệu tuyệt luân, đủ khiến người ban đầu dùng nhiều chiêu thức như vậy hộc máu. Họ phát hiện chiêu thức luyện rất lâu mà không tinh diệu bằng Lục Nguyên ở vô ngã cảnh giới dùng hóa nhập vào kiếm chiêu. Nhưng hộc máu thì học, họ nghiêm túc học tập chiêu thức của Lục Nguyên, phát hiện mình tiến bộ được chút.
Dần dần, mọi người bắt đầu xem chiêu thức Lục Nguyên dùng.
- Đây là hồ chi văn minh.
Người hồ chi văn minh cảm giác học được không ít.
- Đây là chiêu thức pháp bảo văn minh, rốt cuộc để ta đợi tới!
Người pháp bảo văn minh kích động nói, phát hiện mình học trong đó một ít.
- Ha ha, cái này là chiêu thức đan dược văn minh, trước kia ta vắt óc nghĩ không ra thì ra nó ở đây, rốt cuộc ta hiểu trước đó cứ dùng sai là tại sao, cảm ơn Lục Nguyên.
Dần dần người cảm ơn Lục Nguyên ngày càng nhiều, hết cách, lúc trước họ có chỗ không hiểu chiêu thức, giờ hắn sử dụng bản thay đổi làm họ được lợi không ít. Chỉ có người Vô Thượng Đại Giáo là buồn bực, Lục Nguyên luôn dùng chiêu thức đa số là của văn minh, ít khi dùng chiêu thức Vô Thượng Đại Giáo. Nói đơn giản là chiêu thức Vô Thượng Đại Giáo không tính quá tinh diệu, Lục Nguyên trong vô ngã cảnh giới không nghĩ đến mấy chiêu đó.
Bây giờ Mộc Bệnh Dĩ rất muốn chết! Gã cảm thấy sống vô cùng thống khổ.
Nhưng sự thật là không ai hy vọng gã chết, đều mong gã chống được nhiều mấy chiêu để tất cả học thêm chút.
- Cuối cùng một kiếm, thụ thức.
Kiếm này của Lục Nguyên là học chiêu thức của Mộc Bệnh Dĩ.
Cuối cùng Mộc Bệnh Dĩ ngã dưới chiêu thức của mình, một kiếm cuối cùng đâm ra, gã rốt cuộc phát hiện sinh mạng rời xa mình, cuối cùng chấm dứt.
Trận thứ ba ngàn năm trăm, thắng.
Lục Nguyên được đến thứ ba ngàn năm trăm nguyên khí thế giới.
Nhưng hắn sớm quên mất điều đó.
Trong đầu hắn, kiếm thuật của Kiếm Môn, kiếm thuật của bản thân, kiếm thuật của văn minh như phủ chi văn minh, tinh chi văn minh, thiên mẫu văn minh, dạ chi văn minh, hỏa chi văn minh, lôi chi văn minh, phong chi văn minh, giản chi văn minh, nho chi văn minh, pháp bảo văn minh, dược chi văn minh, vân vân và vân các chiêu thức đang dung hợp trong đầu.
Chính xác là đang sáng tạo kiếm đạo của mình.
Trước kia mình từng sáng tạo kiếm chiêu.
Nhưng đó là một bộ kiếm pháp, Dưỡng Ngô kiếm pháp.
Kiếm pháp là kiếm pháp, kiếm đạo là kiếm đạo.
Kiếm pháp chỉ có một, hai bộ.
Kiếm đạo là một đạo lý lớn, bao gồm rất nhiều.
Muốn sáng tạo đạo của mình khó khăn quá to lớn, Lục Nguyên ở cơ duyên xảo hợp vì muốn liên tục thắng một vạn nên tại đây chiến đấu, kếtd quả ngoài ý muốn bắt đầu sáng tạo đạo của mình.
Kiếm đạo này e rằng không bình thường.
Vì dung hợp rất nhiều tinh hoa văn minh bên trong, nếu sáng trạo ra thì là trời long đất lở.
Mộc Bệnh Dĩ chết không khiến bao nhiêu chấn động, mọi người chú ý là Lục Nguyên ngồi xếp bằng suy nghĩ trên Quyết Đấu phong. Mấy vạn ánh mắt nhìn hướng một người.
*Ầm!*
Dường như thế giới hỏa sơn lần này tiểu phun trào so với bình thường nhiều nguyên khí thế giới hơn chút.
Nguyên khí thế giới vô cùng sáng lạn như bông tuyết rơi xuống, càng xinh đẹp hơn cả bông tuyết.
Gió khẽ thổi.
Trong Quyết Đấu phong, một người ngã, một người ngồi.
Người ngồi đang vắt óc suy tư.
Vô số đạo xẹt qua đầu.
Vô số chiêu thức, cũng đang lao qua trong đầu của mình.
Đạo của mình rốt cuộc là gì?
Đạo của một người là thể hiện phong cách cá nhân.
Người càng cường liệt thì càng có thể hiện phong cách cá nhân đó.
Ví dụ chủ võ cổ văn minh, năm đó sáng lập thập cường võ đạo. Thập cường võ đạo của gã không cái nào không mạnh, tuyệt đối đừng tưởng Võ Sinh Đế Tử sử dụng thập cường võ đạo là chân chính thập cường võ đạo, Võ Sinh Đế Tử chắc qua là người chưa đến thế giới cảnh, dù có học thập cường võ đạo nhưng chỉ học được một chút trong đó, thập cường võ đạo chân chính như biển mênh mông.
Đạo là thể hiện phong cách cá nhân mãnh liệt. Có đạo một người nhanh tựa gió. Có đạo một người sắc bén cắt đứt mọi thứ. Có đạo một người như thương đâm thẳng.
Có đạo một người như hoàng hà cửu khúc vô tung.
Mĩ người có thể xưng là chiêu thức tông sư đều có đạo của mình.
Bây giờ Lục Nguyên sắp sáng tạo đạo của mình, mà đạo là gì?
Nếu là phong cách cá nhân thì Lục Nguyên hơi bấdt đắc dĩ, người khác đều có phong cách cá nhân nhưng tính hắn luôn lười tanh nhàn, không có nhiều phong cách cá nhân. Không lẽ muốn lấy lười làm phong cách? Mình sáng tạo ra võ đạo lười, người khác đánh tới không vội đáp trả, nếu là vậy thì chắc khiến người cười chết.