Huyết Thần Vương âm trầm nhìn Kiếm Diệt lão tổ, nói:
- Kiếm Diệt lão tổ, thú vị lắm, ngươi có thể chặn ta lâu như vậy, lúc trước không biết con kiến nhà ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, đáng khen.
- Tiếc rằng, đến đây là kết thúc.
Tay phải của Huyết Thần Vương vung ra ở không trung hóa thành một huyết tinh đại thủ to lớn đánh hướng Kiếm Diệt lão tổ. Kiếm Diệt lão tổ lấy ra Diệt tiên kiếm nhưng mặt trên có hơi thở hủy diệt so với huyết tinh đại thủ thì cách xa không đếm được. Huyết tinh đại thủ dễ dàng đập nát Diệt tiên kiếm của Kiếm Diệt lão tổ, mặc kệ lão có biến ra muôn vàn vạn hóa cũng túm lấy lão.
Mùi máu tanh xộc vào mũi Kiếm Diệt lão tổ.
Huyết Thần Vương nhìn Kiếm Diệt lão tổ, nói:
- Ta muốn máu của ngươi.
Gã vươn ra ngón trỏ, một luồng huyết quang bắn vào trán Kiếm Diệt lão tổ, Thực Tổ Chi Huyết của Huyết Thần Kinh. Chỉ cần Thực Tổ Chi Huyết lướt qua người Kiếm Diệt lão tổ là có thể hút sạch máu lão.
Tu luyện sơ kỳ Huyết Thần Kinh là hóa thành huyết ảnh xuyên qua thân thể đối phương, rồi mới hút hết máu đối thủ.
Đến cảnh giới của Huyết Thần Vương thì không cần thô lỗ như vậy, gã muốn ưu nhã, ưu nhã như huyết chi nguyên tổ. Trong truyền thuyết di thất địa còn có bầy huyết tộc càng mạnh, ở đó có huyết nguyên chi tổ rát mạnh, cụ thể mạnh tới đâu thì chưa biết.
Mắt thấy Kiếm Diệt lão tổ sẽ chết trong tay Huyết Thần Vương.
Nhưng có ai cứu được Kiếm Diệt lão tổ? Thật ra không chỉ không ai cứu Kiếm Diệt lão tổ mà những người khác cũng sẽ chết.
Mấy người Huyết Môn tập thể lao hướng mục tiêu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Tuy nhiên, lần này Huyết Môn xuất động năm trăm người mà Kiếm Môn tổng cộng có năm mươi người thôi. Vấn đề bây giờ là cháo nhiều mà hòa thượng ít, quá nhiều người muốn uống máu, người có máu thì quá ít, nói đơn giản là mười cướp một. Bây giờ Kiếm Môn rất là đắt giá, Huyết Môn bàn bạc xem là ai nên có được ai.
- Thế giới cảnh kia là của ta, nghe nói tên gọi Thái Sử không, Kiếm Chủ hiện tại của Hiển Kiếm Môn chắc mùi vị không tệ.
- Thái Sử không là của ta! Ta thích uống rượu, nghe nói Thái Sử không cũng thích rượu, máu có mùi rượu chắc là không tệ.
Mấy người Huyết Môn thế giới cảnh đưa mắt nhắm ngay Thái Sử không, tới đây rồi không ai chịu buông tay, mười giành một rất là kịch liệt.
- Cái tên gầy đó gọi là Kiếm Vân trung tổ đi, ta muốn.
- Kiếm Môn thật đáng thương, sao chỉ có chút thực lực vậy nè. 4tc mới có một, bảo ta làm sao uống máu đã ghiền chứ.
- Tên kia không tệ, có thể uống đỡ, tên gọi là gì?
- Người hỗn động cảnh Kiếm Môn bình thường đâu cần biết tên, uống hết sạch máu là được.
Trong chớp mắt một luồng kiếm quang xuất hiện.
Đó là luồng kiếm quang hư ảo dường như rất yếu ớt, dường như trong kiếm quang không tồn tại cái gì cả. Nhưng trong chớp mắt rồi lại cảm giác luồng kiếm quang này không đâu không ở. Không đâu không ở rồi lại như không tồn tại, hai cảm giác khác nhau khiến người muốn hộc máu.
Huyết Thần Vương dù gì cũng là thế giới cảnh thất tầng, gã lập tức cảm giác ra kiếm đạo này hướng về mình.
Nhưng kiếm quang rốt cuộc từ đâu đến?
Không biết!
Kiếm quang này đi đâu?
Cũng không biết!
Không biết kiếm quang từ đâu đến, không biết nó đi đâu. Huyết Thần Vương sắp hộc máu, gã chưa từng đánh qua trận như vậy, cái này bảo người làm sao đánh đây. Huyết Thần Vương chỉ dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm và bản năng thụt lùi ra sau.
Nhưng khi gã lùi lại thì một luồng kiếm quang vẫn xuất hiện cặt nát ba ngón tay trái của Huyết Thần Vương.
Trong không trung bùm một tiếng, vô số mưa máu bắn tung. Huyết Thần Vương đúng là Huyết Thần Vương, môn chủ Huyết Môn, lượng máu toàn thân gấp trăm lần người bình thường, cho nên dù chỉ đứt ba ngón tay cũng bắn ra nhiều máu như vậy. Cắt đứt ba ngón tay của Huyết Thần Vương rồi kiếm quang mới ngừng lại.
Huyết Thần Vương nhìn ngón tay mình. Chết tiệt! Không ngờ khiến mình bị thương! Đó là ai? Là ai ra tay?
Huyết Thần Vương nhìn hướng đối thủ, đối phương đang giơ ngang kiếm đứng trước mặt Kiếm Diệt lão tổ, giải Thực Tổ Chi Huyết mà Kiếm Diệt lão tổ bị xuyên qua. Đối thủ áo xanh phấp phới, tóc dài bay bay, thật là người thanh niên tuấn tú. Người này tất nhiên là Lục Nguyên, mới rồi một kiếm kia là kiếm tứ, không!
Kiếm tứ, không! Đây là chiêu mình rất ít khi sử dụng.
Nói chính xác hưn lúc trước mình chưa từng dùng chiêu này, bởi vì nó không thật sự hoàn thành.
Kiếm chiêu không cần là kiếm chiêu dường như không đâu không ở rồi lại như không hề tồn tại, mới có cảm giác là không mà lại không như không, cho nên đặt tên là không. Lúc trước chưa thật sự hoàn thành, bây giờ luyện tập tâm kiếm có thành tựu nhất định. Tâm ở thì kiếm ở, tâm không, không cũng là không, khiến kiếm chiêu này càng khó đoán biết, vậy nên mới hoàn thành kiếm tứ, không.
Chính trong chớp mắt này mới thi triển ra kiếm tứ, không.
Một thức kiếm tứ, không! Hiệu quả không tệ lắm.
Huyết Thần Vương và nhiều cao nhân bên cạnh đều giật mình. Mặc dù nói pháp lực thuộc tính vân hệ sở trường là che giấu cao thấp pháp lực nhưng mới rồi Lục Nguyên ra tay đối phó Huyết Môn đã khiến mọi người nhìn ra được, pháp lực của Lục Nguyên tuyệt đối là thế giới cảnh lục tầng nguyên khí cảnh.
Trời ạ! Lục Nguyên đã tới thế giới cảnh lục tầng nguyên khí cảnh, điều này sao có thể! Thế giới cảnh ngũ tầng tạo vật cảnh muốn thăng lên thế giới cảnh lục tầng nguyên khí cảnh không phải chuyện dễ, rất nhiều người kẹt tại ải này mấy vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm cũng là chuyện thường. Lục Nguyên đến thế giới cảnh ngũ tầng tạo vật cảnh chắc không bao nhiêu lâu, tối đa là hơn một năm, giờ trùng kích thế giới cảnh lục tầng, tốc độ cũng nhanh quá đi. Không đúng, không chỉ là quá mức, mà là không thể tưởng tượng, dù là Khí Vận Thất Tử thì e rằng tốc độ khó mà nhanh như vậy. Lục Nguyên lên quá nhanh.
Giật mình điều này chỉ là thứ nhất.
Giật mình điểm thứ hai là một kiếm Lục Nguyên vừa ra tay. Một kiếm kia không không hư hư, dường như không đâu không ở rồi lại không ở đâu cả. Người có mặt rất là nhiều nhưng có thể nhìn thấu một kiếm này chỉ có một công tử bạch y tóc bạc ngồi ở vị trí thượng tọa tiên cổ văn minh, những người khác không có khả năng này, căn bản không nhìn ra được. Thật ra dù là vị ngồi ở vị trí thượng tọa tiên cổ văn minh thì cũng không lập tức thấy ra ngay, suy tư một đoạn thời gian mới nhìn thấu. Công tử bạch y tóc bạc điển trai có vẻ yếu đuối này thầm nhủ, nếu là mình đối diện Lục Nguyên đột nhiên thi triển một kiếm này, trước đó chưa từng thấy qua thì e rằng sẽ ăn chút thiệt thòi, không thể lập tức phá giải, có lẽ sẽ quét trúng tay áo mình.
Đây là chấn kinh thứ hai. Lục Nguyên ra một kiếm mà có thể thương tổn đến Huyết Thần Vương, dù nói do gã không kịp đề phòng nhưng cũng khá đáng sợ rồi.
Lục Nguyên ra một kiếm thương tổn đến Huyết Thần Vương khiến bốn phía xôn xao, người Huyết Môn chuẩn bị uống máu đều bị hù sợ. Không ngờ bị thương được Huyết Thần Vương đại nhân, đấy là nhân vật cấp thiên tôn!
Lục Nguyên cười khẽ nói:
- Kiếm Diệt lão tổ, đa tạ, đa tạ người thủ hộ lâu như vậy, hiện tại đến lượt ta.