HOA SƠN TIÊN MÔN

Cái này phải giải thích một chút, hành trình phải đi tới Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường. Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường có danh xưng là tân nhân phân đường, chuyên tuyển nhận người mới đến bồi dưỡng, huấn luyện cho tốt để đi sắp xếp vào chín phân đường khác, đây chính là chức trách của đệ thập phân đường.

Đại Tấn quốc khá là khổng lồ, có hai trăm bảy mơi tỉnh, ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ.

Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường là phân đường iếm khi không ở dưới đất mà trên mặt đất. Địa điểm phân đường tại một trong hai trăm bảy mơi tỉnh Đại Tấn quốc, Bách Khoáng tỉnh. Bách Khoáng tỉnh này ở rất nhiều năm trước nổi danh có nhiều khoáng vật, cho dù hiện nay cũng có khoáng snar khá nhiều, nhưng địa thế quá thấp, gần sát với thế giới dưới đất, thêm nữa có nhiều quặng mỏ hoang phế, vậy nên bình thường tụ tập nhiều yêu ma. Rất ít có dân chúng bình thường ngụ ở đây, đa phần là thương nhân vì cầu tài không cần mạng, hoặc là kẻ bị buộc đến đường cùng muốn vào Bách Khoáng tỉnh vài lần phất nhanh, hoặc là tu tiên giả.

Tỉnh này coi như điển hình dân cư thưa thớt.

Khi Lục Nguyên đến Bách Khoáng tỉnh thì kinh ngạc phát hiện vừa tiến vào lập tức thấy cảnh sắc hoàn toàn khác với trước kia. Các tỉnh hắn đi qua đa số là phong cảnh tỉnh phương nam. Phương nam đình viện, phương nam phong cảnh, mà tiến vào Bách Khoáng tỉnh thì phong tình đại mạc ập vào mặt. Đưa mắt nhìn một mảnh cát vàng không chút sắc xanh.

Lục Nguyên tiến vào Bách Khoáng tỉnh mới chân chính mở rộng tầm mắt.

Mảnh đất nơi này cực khô cằn, mặt đất gần như đều rạn nứt, trải qua sơn mạch không phải xanh lục mà vàng vọt, ngẫu nhiên có chút ít sơn mạch sắc xanh. Thỉnh thoảng có một khối đất trũng xuống dưới mấy trăm mét cũng là bình thường. Thường đó là một con đường thông đến bên dưới không biết sâu bao nhiêu.

Khai sơn động huyệt như muốn nuốt hết tất cả, bên trong như tùy thời sẽ chạy ra quái thú.

Đây chính là Bách Khoáng tỉnh, hoàn toàn khác với Đông Bình tỉnh mình xuất thân.

Tại đây rất ít người, cơ bản không có thôn trang gì, chỉ có một thành trấn không tính lớn lắm, vào trong có thể mua được đồ ăn nước uống, có thể bán ra các loại khoáng thạch. Có thể chắc chắn rằng nếu không phải Bách Khoáng tỉnh còn chất chứa rất nhiều khoáng vật thì chỉ sợ tỉnh này sẽ triệt để bị bỏ hoang, không ai đến đây nữa.

Khiến Lục Nguyên kinh ngạc là cho dù chỗ này rõ ràng thiếu nước, Bách Khoáng tỉnh khô nóng như thế mà Mạnh Bạch vẫn huyên thuyên không ngừng, đúng là cái mỏ nhiều chuyện.

Rốt cuộc đằng trước xuất hiện quần thể kiến trúc vô cùng to lớn.

Một tòa tiếp một tòa tháp lâu phóng lên cao, hàng loạt phòng ốc san sát nhau.

Đây chính là Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường, xây tại sâu trong sa mạc Bách Khoáng tỉnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đơn giản báo danh xong, Lục Nguyên làm người mới bình thường bị phân vào đệ thập phân đà của Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường.

Ngũ Tiên Minh là do nhóm lãnh đạo ngũ đại tiên môn gần năm ngàn năm trước kiến lập, cấu thành lấy ngũ đại tiên môn làm gốc, cái khác tiên môn làm phó. Nhưng khi mới xây dựng thì sợ bởi vì vấn đề các loại thân phận dẫn đến yêu ma dưới đất điều độ không công bình, vậy nên năm đó ra nghiêm lệnh một khi tiến vào Ngũ Tiên Minh thì không thể như trước kia.

Dù sao một khi điều tra rõ thân phận mỗi người tiến vào tân liên minh, về mặt điều động ngươi điều người tiên môn này, hắn nói ngươi cố ý đem người tiên môn đó đi chịu chết, giữ thực lực người tiên môn của mình. Cho nên năm đó định quy tắc này, mọi người có thể dùng tên thật, tên giả tùy tiện, dù sao Ngũ Tiên Minh không thể tra.

Vậy nên tuy Lục Nguyên là đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn nhưng đi tới Ngũ Tiên Minh, tùy tiện báo cái tên Lục Lục thì giống như người mới khác, không hề bắt mắt.

Mạnh Bạch cũng báo danh Mạnh Ngũ. Nguyên nhân lấy tên này rất đơn giản, Mạnh Bạch là đệ ngũ đệ tử chân truyền Vũ Lăng tiên môn, Lục Nguyên là đệ lục đệ tử chân truyền Bắc phong, vậy nên một kẻ là Mạnh Ngũ, một tên là Lục Lục.

Tiếp theo tất nhiên là phân đến phòng người mới, huấn luyện phải chờ vài ngày tuyển đầy đủ người mới rồi mới bắt đầu. Phòng người mới là bốn người một gian.

Trừ Lục Nguyên và Mạnh Bạch ra, hai người khác một tên Hoàng Vân, khuôn mặt vàng vọt, chỉ báo một cái tên không biết là tên thật hay giả, xuất thân không biết.

Người khác khoảng hai mươi tuổi, mồm khá rộng, tự xưng mình là đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn, tên Triệu Hàn. Người này còn nói quan hệ với đệ nhất đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn Triệu Càn Khôn không tệ. Ngũ Tiên Minh cấm điều tra xuất thân người mới, nhưng mặc kệ kẻ tự bộc lộ thân phận mình.

Dù sao hiện tại người mới tiến Ngũ Tiên Minh có một nửa dùng tên giả, một nửa tự lộ xuất thân, chỉ xem ý muốn của cá nhân đó.

Triệu Hàn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí nói:

- Lần này ta cùng đại sư huynh Triệu Càn Khôn của chúng ta đến. Đại sư huynh chúng ta ghê gớm lắm. Đại sư huynh Triệu Càn Khôn chúng ta ở trong đệ thập đại đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn là duy nhất luyện thể kỳ. Đây chính là luyện thể kỳ! Sau này Triệu đại sư huynh tiền đồ vô hạn, quan hệ của ta với đại sư huynh cũng không tệ lắm, ha ha ha ha.

Vị này hiển nhiên là loại cáo mượn oai hùm.

Nghe gã nói vậy, Hoàng Vân rõ ràng bị chấn động, vẻ mặt khiêm tốn cười nói:

- Phải không? Vậy sau này xin Triệu sư huynh chiếu cố cho, có cơ hội cho chúng ta gặp Triệu đại sư huynh một lần. Có thể gặp Triệu đại sư huynh là vinh hạnh cả đời ta.

Gã cũng muốn thừa cơ dính chút quan hệ với Triệu Càn Khôn. Dù sao Triệu Càn Khôn là đệ nhất đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn, tương lai tuyệt đối là nhân vật quan trọng trong Côn Luân tiên môn, thậm chí rất khả năng là chưởng giáo đời tiếp theo.

Thấy phản ứng của Hoàng Vân, Triệu Hàn xuất thân Côn Luân tiên môn rất là vừa lòng. Gã nịnh nọt đại sư huynh Triệu Càn Khôn Côn Luân tiên môn rất nhiều, cũng thích được người khác nịnh lại, cho nên thấy Hoàng Vân phản ứng như vậy thì rất vui. Nhưng gã không thấy Lục Nguyên và Mạnh Bạch có chút phản ứng gì, lòng thầm oán giận.

Hai tiểu nhân vật đáng chết, Triệu Hàn thầm nghĩ, không biết là tán tu hay tiên môn trung, tiểu, lại dám không nhìn mình. Quan hệ của mình với đại sư huynh rất tốt, tại Côn Luân tiên môn địa vị của mình rất cao. Chờ bọn họ phát hiện thần uy của đại sư huynh rồi, biết đại sư huynh lợi hại, chắc chắn sẽ đến nịnh nọt mình thôi. Triệu Hàn thầm nhủ.

Lục Nguyên ở bên cạnh nghe, dở khóc dở cười.

Hiện tại trong phòng này có bốn người mới.

Trong đó Triệu Hàn ỷ vào quan hệ với đại sư huynh Triệu Càn Khôn bọn họ không tệ, cáo mượn oai hùm, mười phần mười là tiểu nhân. Hoàng Vân chưa biết xuất thân nhưng rõ ràng biết nịnh nọt, không thể kết bạn được.

Mạnh Bạch thì khỏi phải nói, vốn chính là bạn thân từ thuở nhỏ của hắn, nay quan sát tuy nói nhiều chút nhưng vẫn là bằng hữu không tệ.

Qua chốc lát, đại sư huynh của Triệu Hàn, Triệu Càn Khôn Côn Luân tiên môn quả nhiên đến rồi. Người này tuổi chừng bốn mươi, mặt vuông tai to, xem có tướng tôn quý. Bên cạnh gã đi theo rất nhiều người, không ngừng tâng bốc. Triệu Càn Khôn hai mắt nửa khép, không biết rốt cuộc có nghe hay không. Nhưng Lục Nguyên cho rằng vị đại sư huynh Triệu Càn Khôn Côn Luân tiên môn này chắc là nghe rất mát lòng, nếu không sẽ chẳng để nhiều người đi theo a dua như vậy. Triệu Càn Khôn thấy hai người Lục Nguyên, Mạnh Bạch không sùng bái nhìn mình, mắt chợt lóe tia sáng.

Lục Nguyên thầm châm biếm, Côn Luân tiên môn thực lực so với Hoa Sơn tiên môn hiện nay rất yếu, gã là đại sư huynh Côn Luân tiên môn có nhiều người nịnh hót như vậy, hắn tốt xấu xem như đệ nhất đệ tử chân truyền Hoa Sơn tiên môn, bên người không có một ai, thật là cách biệt.

Đương nhiên, Lục Nguyên khẳng định nếu thật có nhiều người nịnh nọt quanh mình như vậy thì hắn chắc chắn sẽ ói ra.

Tính tình của hắn không chịu nổi như vậy.

Đối với Triệu Càn Khôn nhận bao nhiêu người a dua mà vẫn thản nhiên như thường thì hắn chỉ có nước bái phục.

Đây là ngày thứ nhất Lục Nguyên đi vào đệ thập phân đà của Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường.

Đệ thập phân đà của Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường.

Bên cạnh trừ một sơn mạch không tính cao ra còn lại là vô tận sa mạc.

Một vầng mặt trời từ đường chân trời dâng lên, đứng trên cát vàng, gió lạnh thổi bốn phía, đây chính là sa mạc sáng sớm, nhiệt độ cực thấp. Nếu lại qua mấy canh giờ thì mặt đất nóng đến bánh rán lập tức chín. Đại Tấn quốc thật là quá khổng lồ, có đủ kiểu dáng địa hình.

Lục Nguyên đứng trên cát vàng, tay cầm một hồ lô rượu, bên cạnh đứng khoảng hai trăm người.

Nghe nói đây là một lần tập huấn của đệ thập phân đà đệ thập phân đường.

Hai trăm người chính là tổng số lượng lần này đệ thập phân đường tuyển người.

Lại nhìn đằng trước, trung niên thư sinh vóc dáng cao gầy, trên mặt có một vết sẹo đao kiếm tên là Tống Kiếm Cửu, không biết xuất thân. Nhưng trong Ngũ Tiên Minh vốn không chú trọng xuất thân, Lục Nguyên từng thấy người này ngự kiếm bay đến phía xa, chắc là tu vi luyện thể kỳ đệ bát tầng ngự kiếm hành không. Luyện thể đệ bát tầng không yếu chút nào, đặt tại ngũ đại tiên môn cũng là cao thủ tuyệt luân, Lục Nguyên biết người này chính là đà chủ đệ thập phân đà, cũng là người huấn luyện hai trăm người mới.

Đà chủ đệ thập phân đà Tống Kiếm Cửu khẽ ho khan, nói:

- Đám người mới đến là để nhận huấn luyện, mà ta trong tương lai một đoạn thời gian sẽ huấn luyện các ngươi. Lần này tổng cộng tuyển hai ngàn người mới tiến vào, đệ thập phân đường chia mười phần, mỗi một phân đà hấp thu hai trăm người. Chín tháng sau sẽ có trận đệ tử mười phân đà tỷ thí, vì đến lúc đó các ngươi không đến mức thất bại, ta không đến nỗi mất mặt, trong chín tháng tới ta sẽ huấn luyện các ngươi thật tốt. Đương nhiên ta trước giờ đều cho rằng bồi dưỡng theo kiểu tinh anh mới là đúng đắn, nếu không hiện giờ ngũ đại tiên môn không đến mức bồi dưỡng toàn kiểu tinh anh. Nhưng ta mặc kệ xuất thân, thân phận của các ngươi. Ở chỗ của ta, mặc kệ ngươi có thân phận gì, tất cả dựa theo thực lực. Tiếp theo ta sẽ tiến hành một đợt thí nghiệm, thí nghiệm có mười người ta sẽ tập trung bồi dưỡng. Mười người hàng đầu này có thể mỗi ngày mười hai canh giờ đi theo bên cạnh ta. Thí nghiệm năm mươi người đầu thì ta sẽ nghiêm túc bồi dưỡng, mỗi ngày có thể nhận sáu canh giờ huấn luyện. Thí nghiệm một trăm năm mươi người hàng đầu thì ta sẽ dùng hết sức dạy, một ngày có thể nhận ba canh giờ huấn luyện. Nếu là năm mươi tên cuối cùng vậy đừng trách ta, một ngày chỉ dạy một canh giờ.

Tống Kiếm Cửu lớn tiếng quát:

- Vậy nên thí nghiệm tiếp theo mọi người phải nghiêm túc vào, nó liên quan đến thời gian huấn luyện mỗi ngày trong chín tháng của các ngươi!

- Chín tháng sau trận tỷ thí mười phân đà đừng để ta mất mặt, cũng để các ngươi vẻ vang mặt mày.

Tống Kiếm Cửu quát to:

- Tỷ thí mười phân đà phần thưởng khá phong phú, nếu chiến tích của ngươi rất tốt thì dù đi phân đường Ngũ Tiên Minh khác, hoặc không đi Ngũ Tiên Minh quay về thế giới an toàn trên mặt đất sẽ khắp nơi được lợi ích.

Nghe tiếng Tống Kiếm Cửu rống to chói tai, đám người mới bên dưới ai cũng sục sôi.

Tiếp theo sẽ có một trận thí nghiệm, sau chín tháng là có tỷ thí mười phân đà.

Con người chính là như vậy, có so tài mới dễ dàng hăng hái.

Lục Nguyên ở trong hai trăm người mới lắng nghe, xem ra sau chín tháng là tỷ thí mười phân đà, phải tập trung chút, dù sao phần thưởng khá dày. Hắn có thể đến luyện thể kỳ đệ nhị tầng là vì phần thưởng ngũ phong đại tái quá phong phú nên mới nhanh chóng đột phá như vậy. Vì thế nên hắn rất có hứng thú với tỷ thí mười phân đà sau chín tháng.

Tất nhiên đối với việc Tống Kiếm Cửu nói trắc nghiệm thành tích, định ra thời gian nhận huấn luyện dài ngắn thì hắn có chút không hài lòng.

Thôi, nếu thật tranh thí nghiệm mười hạng đầu, mỗi ngày mười hai canh giờ đi theo Tống Kiếm Cửu huấn luyện thì thà giết hắn còn hơn. Từ lúc hắn gia nhập Hoa Sơn tiên môn đến nay chưa từng chịu huấn luyện như vậy, hoàn toàn không thích hợp hắn trời sinh lười biếng. Xem ra năm mươi tên cuối cùng một ngày huấn luyện một canh giờ mới tốt, hắn khá thích loại này. Mỗi người đều có cách tăng cấp của riêng mình.

Đa số người dựa vào cố gắng tăng lên, nhưng Lục Nguyên hiểu rõ, hắn là loại nhờ vào ngộ tính, ngẫu nhiên chợt lóe tia sáng mà tăng lên. Nếu thật có một ngày không ngừng cố gắng, luôn căng dây đàn thì ngược lại tiêu trừ tia sáng chợt lóe bình thường.

Đà chủ đệ thập phân đà mới dứt lời không lâu thì thí nghiệm cá nhân bắt đầu.

Thí nghiệm cá nhân này là phải chạy trong sa mạc con đường dài năm trăm dặm. Trên con đường năm trăm dặm này sẽ có rất nhiều chướng ngại, nhiều quái thú, mãnh thú sa mạc ẩn nấp trong đó chuẩn bị đánh lén người đi qua. Càng nhanh tới đích đến thì thành tích thí nghiệm càng tốt.

Con đường năm trăm dặm nếu như ở hoàn cảnh bình thường thì tất nhiên không thành vấn đề.

Nhưng đây là sa mạc, hơn nữa Tống Kiếm Cửu đã nói rõ, trong quá trình có rất nhiều quái thú mãnh thú sa mạc ẩn nấp, hơn nữa ngươi muốn đi đường vòng cũng không được. Một là vì mọi người hoàn toàn chưa quen khu vực sa mạc này, hai là rất nhiều chỗ mấu chốt đặt thủy kính thuật. Ngươi không đi con đường này bị Tống Kiếm Cửu thông qua thủy kính thuật nhìn, thành tích trực tiếp xếp chót.

Tống Kiếm Cửu vừa nói bắt đầu lập tức có vài người bay lên. Trong đó có đại sư huynh Triệu Càn Khôn Côn Luân tiên môn. Trừ mấy người đó ra còn có vài cửu đại trưởng lão tuổi khá trẻ, chỉ khoảng một, hai trăm tuổi, có tiềm lực. Lần này Ngũ Tiên Minh một lần tuyển nhận hai ngàn người mới tiến vào, không khả năng chỉ nhận đệ tử chân truyền mỗi một môn phái, còn nhận một ít đệ tử có tiềm lực trong môn phái, cùng với cửu đại trưởng lão tuổi trẻ mà có tiềm năng.

Môn phái tuy chủ yếu bồi dưỡng tinh anh, cho đệ tử chân truyền nhiều tài nguyên, cơ hội, nhưng đó không có nghĩa là không cho trưởng lão, các đệ tử khác cơ hội. Chẳng qua cho cơ hội, tài nguyên ít mà thôi.

Lúc này thấy Triệu Càn Khôn và vài cửu đại trưởng lão một, hai trăm tuổi bay lên, Tống Kiếm Cửu cười cười. Tất nhiên có thể bay tới mục đích, biết bay là năng lực sau khi đến luyện thể kỳ, tự nhiên không thể ngăn cản. Nhưng quái thú sa mạc không chỉ trên mặt đất, trên bầu trời cũng có các loại quái cầm.

Tốt lắm, bây giờ, thí nghiệm bắt đầu.

Mọi người chạy đi.

Lúc mới bắt đầu thì tất cả vọt lên trước, mấy tu tiên giả luyện thể kỳ biết bay thì không cần nói, hai trăm người mới đệ thập phân đà có hơn một trăm chín mươi người không biết bay, đều chạy trên đất bằng. Vừa bắt đầu mọi người có kẻ cố gắng lộ ra hết thực lực, có kẻ không vội vàng chờ mặt sau mới bùng phát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi