HOA SƠN TIÊN MÔN

Ở nho chi văn minh hắn luôn dùng Truyền Chính Tiên Thư. Bây giờ bắt đầu dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm, cảm giác dùng kiếm hoàn toàn khác với tiên thư. Dùng Truyền Chính Tiên Thư luôn có cảm giác cách ly, mà dùng kiếm thì không có cảm giác cách ly, vừa vào tay tựa như lão bằng hữu lâu không gặp lại.

Thoải mái!

Dùng Truyền Chính Tiên Thư vẫn là thấy không sướng gì cả, dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm mới chân chính sung sướng, sướng đến cực điểm.

Lục Nguyên một kiếm chém chết đối phương, ba người này đối với mình tràn đầy sát ý, chết là đáng. Sau đó Lục Nguyên vuốt ve trường kiếm của mình, ngón tay sờ kiếm, vuốt chỗ khe nứt. Vết nứt duy nhất của Dưỡng Ngô tiên kiếm là ở đây, dù trong hư không đường nhưng hắn cảm giác cách Hoang Chi Tử ngày càng gần. Lục Nguyên chiến y hừng hực, lại lần nữa đối mặt Hoang Chi Tử thì sao! Lục Nguyên nhiệt huyết sục sôi, cũng nghe tiếng Dưỡng Ngô tiên kiếm khẽ kêu.

Lục Nguyên nhìn hướng Nam Hoa Chân Nhân, Phong Khiếu Thiên, nói:

- Nam Hoa môn chủ, Phong môn chủ, cửa này chắc tính thông qua rồi?

- Đương nhiên là tính.

Nam Hoa Chân Nhân gật đầu, vẫn bị Lục Nguyên làm chấn động, một kiếm phong hoa.

Lập tức ba cửa động trường đấu bỗng giải phong.

Phong Khiếu Thiên nói:

- Trận chiến này toàn là công lao của ngươi, hãy chọn một lối vào đi.

Lục Nguyên tùy tiện chọn lối vào động bên trái, tiến vào.

Tiến vào cửa động bên trái, lần thứ hai tiến vào hư không đường, hắn thấy bên trong có một hàng chữ: 'Chúc mừng thông qua đấu trường, đó là nửa đường hư không đường, bây giờ là bắt đầu nửa đoạn sau. Hư không đường nửa đoạn sau chỉ có một đặc điểm, chính là dài.'

'Nửa đoạn sau không có bất cứ nguy hiểm nào, chỉ là dài, hơn nữa đây là dài nhất trong hai vạn hư không đường.

Chớp mắt Lục Nguyên phát hiện điểm khó của nửa đoạn sai hư không đường, dài!

Dài sẽ mất nhiều thời gian.

Cần nhiều thời gian thì có khả năng xếp sau một vạn năm ngàn người, không tới được cả Văn Minh Thánh Địa Môn thì tất nhiên tự động thua.

Nghe đến gợi ý này rồi không thấy có thêm gì nữa, Lục Nguyên lập tức cưỡi kiếm quang lấy tốc độ nhanh nhất bay đi. Bây giờ đã nói đặc điểm lớnn hất của nửa đoạn sau hư không đường là dài, dài nhất hơn hai vạn hư không đường thì tất nhiên phải nghĩ đến chữ dài, phải nắm chắc mỗi một giây, chậm chút là tiêu đời.

Lục Nguyên gần như tăng tốc độ đến cực hạn. Tốc độ hiện nay của Lục Nguyên nhanh cỡ nào chứ, chớp mắt ngự kiếm nhanh đến không nói nên lời, khoảng cách ngàn dặm giây lát qua, vạn dặm cũng không mất bao lâu.

Nhưng hư không đường này đúng là quá dài.

Không chỉ vấn đề dài mà còn cong cong quấn quấn.

Lục Nguyên lập tức phát hiện mình không thể phát huy tốc độ đến mức tận cùng. Bởi vì thỉnh thoảng phải rẽ ngoặt, bất cẩn là sẽ đập vào không gian bình chướng, cảm nhận không tốt lắm. Lục Nguyên không ngừng khống chế tốc độ, với tốc độ siêu nhanh khống chế chuyển hướng, cái này cần rất nhiều tinh lực mà còn đang gấp nữa.

Nhanh!

Quẹo cua!

Lại nhanh chút!

Nguy hiểm quẹo cua!

Lại quẹo!

Chết tiệt, vẫn là rẽ ngoặt!

Thời gian từng chút một trôi qua, mỗi người gặp gỡ khác nhau trong hai vạn con đường. Lục Nguyên không biết những người khác đã tới Văn Minh Thánh Địa chưa, chỉ cảm thấy mình tốn thời gian trong hư không đường này rất là nhiều, mình có thể đuổi kịp danh ngạch một vạn năm ngàn người đi tới Văn Minh Thánh Địa hay không?

Lần này phải liều nhân phẩm!

Hết cách rồi, đụng phải trong hai vạn hư không đường cái dài nhất thì chỉ đành xem nhân phẩm của mình là dở đến cực điểm hay không, có đuổi kịp một vạn năm ngàn người cuối cùng không.

Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.

Đây là mặt đất do ánh sáng làm thành như không có thật thể, chỉ có ánh sáng. Những ánh sáng như biến thành từng đoàn mây trắng, từng đóa hoa sen. Mây trắng và hoa sen vô cùng thánh khiết, còn có đủ các loại quang hoa khác đều có tại đây.

Đây chính là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.

Vô số ánh sáng hợp thành tất cả, có hơn hai vạn hư không động. Từng hư không động tỏa ra ánh sáng, đại biểu có người đi ra. Ở không xa treo một tấm bảng con số, biểu hiện đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn xuất hiện bao nhiêu người, hơn một vạn năm ngàn người là thất bại.

Giống như Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, Võ Thánh Đế Tử, những đế tử nổi danh sớm đến. Đám người giống Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên, Khổng Minh Đức cũng tới hết rồi. Họ ở trong hư không đường đúng là gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vậy thì sao chứ, họ đều là hạng kinh nghiệm tràn đầy, dựa vào thực lực và kinh nghiệm khắc phục khó khăn giết tới đây.

Họ cùng nhìn hướng bảng số, đã lên tới một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ một người.

Vèo, lại ra một người, chính là môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm, một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ hai người.

Lát sau lại vèo một tiếng, đi ra một người, chính là Nam Hoa Chân Nhân từng gặp Lục Nguyên ở đấu trường, cuối cùng nhờ vào hắn phát huy xuất sắc mà qua trót lọt. Bây giờ đã là một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người.

Số người có mặt đã đến một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người, giờ là bất ngờ lớn.

Ngươi hỏi bất ngờ lớn cái gì?

Hoang Chi Tử vậy mà không có xuất hiện. Không sai, Hoang Chi Tử làm cho người ta chú ý nhất, rất có khả năng là mạnh nhất trong đám người này vậy mà chưa xuất hiện. Giờ cách kết thúc một vạn năm ngàn người chỉ còn một trăm sáu mươi lăm người. Nếu cuối cùng trong một trăm sáu mươi lăm người không có mặt Hoang Chi Tử thì gã sẽ bị đào thải thật sự.

Sẽ không xuất hiện chuyện buồn cười như thế chứ?

Hoang Chi Tử gần như là mạnh nhất trong tập thể, kết quả chưa tiến vào Văn Minh Thánh Địa đã suýt bị đào thải.

Nếu mà thật sự ra việc này thì vui lắm đây.

Đám người bàn tán xôn xao, rốt cuộc Hoang Chi Tử tại sao không đến?

Pháp Thánh Đế Tử cau mày, tuy gã bị thương dưới tay Hoang Chi Tử nhưng phải thừa nhận Hoang Chi Tử rất mạnh, theo lý thì trong hai vạn hư không đường không khả năng không có mặt Hoang Chi Tử, trừ con đường đó. Trong hai vạn con đường có một được gọi là con đường khó khăn nhất, xác suất thông qua con đường đó là số không!

Không sai, là số không!

Từ xưa đến nay không có một ai thông qua con đường đó được.

Nghe nói con đường khó đó tầng tầng hiểm trở, nếu Hoang Chi Tử gặp được là con đường khó khăn thì khả năng thông qua rất nhỏ.

- Các ngươi nói xem bây giờ Hoang Chi Tử còn chưa xuất hiện là vì sao?

- Chắc sẽ không thật sự gặp con đường khó khăn nhất đi?

- Nếu như là con đường khó khăn nhất thì vui rồi đây, Hoang Chi Tử sẽ bị đào thải, không thể vào được Văn Minh Thánh Địa.

- Hoang Chi Tử mà không vào Văn Minh Thánh Địa thì cơ hội của chúng ta đến rồi.

Có một số người thực lực mạnh mẽ nghe nói Hoang Chi Tử có khả năng không vào Văn Minh Thánh Địa được thì mặt mày hớn hở. Nếu Hoang Chi Tử đi thì chắc chắn sẽ chiếm cứ nhiều tài nguyên, không ngờ mọi người may mắn thế, dễ dàng đào thải Hoang Chi Tử có khả năng mạnh nhất.

Khi mọi người bàn tán xôn xao thì luồng sáng chợt lóe, Hoang Chi Tử mặc ngọc chiến bào tay cầm Hồng Hoang Thần Kích sải bước đi ra. Trên mặc ngọc kỳ lân chiến bào có một chút dấu vết bị chém nhưng gã tinh thần tràn đầy, toàn thân không vết thương. Đây là người thứ một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi sáu.

Đáng tiếc thật, thật là tiếc quá đi, chỉ kém một chút xíu nữa là có thể đào thải Hoang Chi Tử rồi.

Hoang Thánh Đế Tử tiến lên đón nói:

- Sao lần này trễ như vậy mới tới?

Thực lực của Hoang Thánh Đế Tử yếu hơn Pháp Thánh Đế Tử một chút tất nhiên không sánh bằng Hoang Chi Tử, hơn nữa gã cũng biết dù là thân phận thánh tử nhưng trong mắt chủ thái cổ văn minh, gã không quan trọng bằng Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử.

- Đụng phải con đường khó khăn nhất mất xíu công sức.

Quả nhiên! Hoang Chi Tử gặp phải từ xưa đến nay xác suất thông qua là số không, con đường khó khăn nhất.

Nhưng cho dù là vậy thì gã vẫn không bị thương chút nào thông qua. Trình độ cường đại của Hoang Chi Tử quá đáng sợ, lần này Văn Minh Thánh Địa có mặt gã thì e rằng sẽ khó khăn rất nhiều.

Có mấy người xì xào nói:

- Phải ròi, Hoang Chi Tử đã tới thì Lục Nguyên đâu?

Có người cười lạnh bảo:

- Hơn hai năm trước Lục Nguyên bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng suýt chút bị giết, giờ chỉ là tang gia bại khuyển thôi. Có Hoang Chi Tử ở thì Lục Nguyên nào dám xuất hiện.

Trước kia Lục Nguyên chưa từng mất tích như vậy, lần này bị Hoang Chi Tử trọng thương nặng biến mất hơn hai năm, không thể không làm người nghi ngờ hắn bị gã hù vỡ tim.

Có người nói:

- Lục Nguyên dù gì cũng là khí vận đệ bát tử, chắc là không khiếp chiến như vậy đâu.

Một vạn bốn ngàn chín trăm lẻ năm người.

Một vạn bốn ngàn chín trăm hai mươi người. Cho đến bây giờ thì Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.

Một vạn bốn ngàn chín trăm ba mươi lăm người. Xem ra khả năng Lục Nguyên xuất hiện ngày càng nhỏ.

Một vạn bốn ngàn chín trăm sáu mươi lăm người. Lục Nguyên vẫn chưa xuất hiện.

Một vạn bốn ngàn chín trăm tám mươi ba người. Lục Nguyên vẫn không lộ mặt. Pháp Thánh Đế Tử lắc đầu, hơn hai năm qua gã không có tin tức của Lục Nguyên, vốn tưởng lần này ở Văn Minh Thánh Địa sẽ trông thấy hắn nhưng bây giờ không ngờ chẳng thể gặp được hắn. Nhưng Lục Nguyên không xuất hiện cũng đúng thôi, Hoang Chi Tử quá khủng bố, gã muốn giết người thì không ai còn sống được.

Pháp Hoàng Đế Tử cười nói:

- Pháp Thánh Đế Tử, xem ra Lục Nguyên sẽ không xuất hiện, bây giờ hắn đã là tang gia bại khuyển.

Gã vô cùng sung sướng, gã tranh quyền của Pháp Thánh Đế Tử, mắt thấy Lục Nguyên ngày càng mạnh có thể giúp ích cho Pháp Thánh Đế Tử thì lo âu, nhưng giờ Lục Nguyên khiếp chiến khí thế giảm sút, sau này thành tựu của Lục Nguyên ghê gớm lắm là cỡ Kiếm Chi Tử thôi.

Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi lăm người. Xuất hiện là một yêu hồ thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh, là người hồ chi văn minh,

Thiếu nữ Hồ Nguyệt Minh vỗ ngực, nói:

- Hú hồn thật, suýt chút không đuổi kịp.

Động tác vỗ bộ ngực của nàng rất quyén rũ, hấp dẫn không ít người chú ý.

Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi sáu người, bước ra là một người đàn ông lạnh lùng hắc y hắc quan, người này tự xương là Dạ Câu Hắc, cũng là nhân vật nửa bước thế giới cảnh. Gã đi ra nhìn số liệu thở phào một hơi. Không phải nói xếp càng đằng trước thì càng mạnh, hai vạn con đường mỗi cái tình huống khác nhau, cho nên không chia mạnh yếu, chỉ cần trước một vạn năm ngàn người là tính thành công.

Một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, đi ra là một thanh y thanh niên vác kiếm trên vai. Lục Nguyên, là Lục Nguyên, Lục Nguyên rốt cuộc xuất hiện! Lục Nguyên thở hắt ra, nhìn con số, một vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi chín người, nguy hiểm thật. Chết tiệt, được gọi là con đường dài nhất không cho người sống mà, mình khó khăn lắm mới tới nơi, lần này cực kỳ hiểm.

Pháp Thánh Đế Tử đi tới hỏi:

- Xa, sao bây giờ mới đến?

- Gặp phải con đường dài nhất trong hai vạn đường, hoàn toàn nhờ vào nhân phẩm tới tới.

- Con đường dài nhất.

Pháp Thánh Đế Tử nhíu mày, con đường dài nhất dĩ nhiên không khó bằng con đường khó khăn nhất mà Hoang Chi Tử thông qua nhưng cũng xem như gian nan. Con đường dài nhất này xác suất cũng rất thấp, không biết bao nhiêu người gục ngã tại đây, vậy là có thể thông qua một vạn năm ngàn người đầu cũng coi như may mắn.

Ánh sáng chợt lóe, người thứ một vạn năm ngàn bước ra. Tên này cũng may mắn, đuổi kịp một vạn năm ngàn người. Người này chính là Tiền Sinh Tiền của tiền chi văn minh. Tiền chi văn minh là một văn minh khá đặc biệt, lấy tham lam yêu tiền tâm tu hành, vũ khí thường là kim nguyên bảo, đồng tiên, mỗi thứ có tác dụng riêng. Đấu với người tiền chi văn minh luôn bị chiêu thức quái dị bị thương.

Tiền Sinh Tiền là tên mập mạp, thở hổn hển nói:

- Rốt cuộc đuổi kịp, nguy hiểm quá à nhưng may là đại nạn không chết, người cuối cùng sẽ có hậu phúc. Lần này tu hành Văn Minh Thánh Địa ta nhất định phát tài to, được rất nhiều ích lợi, ha ha ha ha!

Khi người này cười lộ ra hai cằm, bộ dạng phú quý khí phái.

Một vạn năm ngàn người rốt cuộc tới đủ, số người còn lại mặc kệ cách Văn Minh Thánh Địa Môn gần cỡ nào cũng bị đào thải, hướng thông đến Văn Minh Thánh Địa khép kín, người còn lại chỉ đành theo đường cũ trở về, xem như họ thất bại.

Năm ngàn người này không cam lòng, dù gì được đến danh ngạch Văn Minh Thánh Địa không dễ mà bây giờ bị đào thải, nhưng không còn cách nào khác, sự thật tàn khốc, họ bị đá khỏi cuộc chơi.

- A, Lục Nguyên, ngươi to gan lắm, còn dám xuất hiện trước mặt ta.

Hoang Chi Tử phát hiện Lục Nguyên, tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, lo hành hổ bộ đi tới. Gã khí thế kinh thiên, đi qua đâu thì người khác tự động thụt lùi nhường con đường cho gã.

Đây chính là Hoang Chi Tử thần trong thần, ma trong ma.

Hoang Chi Tử vô cùng bá đạo, gã muốn Lục Nguyên chết thì hắn phải chết.

Hoang Chi Tử quát dìa:

- Nếu ngươi gã đến thì chết tại đây đi!

Giọng điệu của gã vô cùng bá đạo, dường như trong tay gã nắm giữ tất cả sinh mệnh.

Lục Nguyên phát hiện kiếm đang không ngừng run rẩy, đó là hưng phấn, mình cũng rất phấn khởi. Mối thù năm đó bị Hoang Chi Tử đánh bại khắc sâu trong lòng, giờ rốt cuộc gặp lại, trong lòng tuôn trào vô hạn chiến ý.

- Hoang Chi Tử, ngươi muốn chiến thì chiến!

Hay cho Lục Nguyên, đối mặt Hoang Chi Tử cường đại không gì sánh được mà không hề yếu thế, nói là muốn chiến thì chiến.

Pháp Thánh Đế Tử đầu óc xoay nhanh nghĩ ra một cách.

Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.

Hoang Chi Tử tay cầm Hồng Hoang Thần Kích, sát khí đằng đằng, bộ dáng muốn giết chết Lục Nguyên.

Lục Nguyên khóe môi nhếch lên muốn cùng Hoang Chi Tử so cao thấp.

Pháp Thánh Đế Tử lên tiếng nói:

- Hoang Chi Tử, đây là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn. Mọi người đều biết nếu dùng pháp lực ở trước Văn Minh Thánh Địa Môn, đặc biệt là pháp lực cấp độ như ngươi dễ dàng khiến không gian thác loạn, dẫn đến Văn Minh Thánh Địa Môn không mở ra. Không lẽ ngươi muốn vì lý do cá nhân mà khiến tất cả mọi người không thể vào Văn Minh Thánh Địa sao?

Pháp Thánh Đế Tử nói vậy đa số người nhìn hướng Hoang Chi Tử. Văn Minh Thánh Địa khó mà mở ra một lần, nếu vì Hoang Chi Tử mà không thể đi vào thì tất cả sẽ không mặc cho gã làm gì thì làm. Hoang Chi Tử có chỗ dựa rất cứng nhưng có mặt rất nhiều người xuất thân từ ngũ đại cổ văn minh. Hoang Chi Tử thực lực cực mạnh, tại đây có không ít tên mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, không sợ gã bao nhiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi