HOA SƠN TIÊN MÔN

Phong Minh Ý giới thiệu nơi này:

- Vậy nên đầu hỗn độn văn minh thú trước là khoang miêng, rồi đầu óc, hai chỗ này không có bao nhiêu ích lợi. Nhưng ngươi nhất định phải đi qua, không qua hai chỗ này thì không thể chân chính vào thân thể hỗn độn văn minh thú tham bao địa. Đương nhiên không có nhiều ích lợi không đại biểu là hoàn toàn không có. Vẫn có chút loại như thiên cấp linh thạch, tiếc rằng chúng ta không vì những thứ này mà đến.

Lục Nguyên gật đầu, xem ra đây chính là lối vào thứ nhất Văn Minh Thánh Địa, khoang miệng hỗn độn văn minh thú hay còn gọi là Ngũ Thiệt Địa Ngục.

Bây giờ một vạn năm ngàn người đều đã tiến vào trong khoang miệng hỗn độn văn minh thú.

Trong cơ thể hỗn độn văn minh thú có một hỗn độn khí tức, hỗn độn khí tức này khiến thần niệm của mọi người không thể vươn xa, hơi xa chút là không dò xét được. Người hỗn độn văn minh thú lớn lạ lùng, một cái răng độ dày cỡ mấy ngàn dặm, khoang miệng sẽ lớn cỡ nào?

Chính vì những nguyên nhân này khiến mọi người không thể tìm đến những người khác.

Hơn nữa bây giờ mọi người phải trước tiên độ qua Ngũ Thiệt Địa Ngục đã.

Ngũ Thiệt Địa Ngục còn gọi là ngũ thiệt chi hải, thật ra là sâu trong khoang miệng hỗn độn văn minh thú, không ngừng có đủ các loại ma thiệt đâm ra, từ dưới lên trên công kích nhân loại bay.

Trong một vạn năm ngàn người có môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên từng ở đấu trường hư không đường cùng Lục Nguyên, cũng chính là ở trong Ngũ Thiệt Địa Ngục độ ngang, muốn đi sâu trong Văn Minh Thánh Địa nhất định phải qua Ngũ Thiệt Địa Ngục. Thân hình Phong Khiếu Thiên như điện bay nhanh trên Ngũ Thiệt Địa Ngục. Chớp mắt một đầu lưỡi từ dới đâm thẳng lên trên như tia chớp. Phong Khiếu Thiên là chủ Tiễn Môn, phản ứng rất nhanh, chớp mắt bắn ra một mũi tên. Tên và đầu lưỡi ở không trung va vào nhau. Phong Khiếu Thiên phát hiện mũi tên bắn ra có thể đập nát đầu lưỡi nhưng có vị chua quái dị lan đến làm gã chua đến suýt té ngã.

Nhưng còn trong vòng chịu đựng được, Phong Khiếu Thiên tiếp tục tiến đến. Lần này đột nhiên mọc ra ba đầu lưỡi, mỗi cái quái lạ. Phong Khiếu Thiên liên tục bắn ra mũi tên, bắn trung ba đầu lưỡi. Gã liền phát hiện có ba vị khác nhau đánh vào toàn thân khiến gã vô cùng khó chịu.

Đằng trước không ngừng mọc ra đầu lưỡi tập kích người, Phong Khiếu Thiên hiểu pháp lực thế giới cảnh thất tầng của mình muốn độ qua Ngũ Thiệt Địa Ngục không dễ, nên rút về liên kết với người.

Cùng lúc đó, Lục Nguyên cũng tiến vào Ngũ Thiệt Địa Ngục, cùng đi có Hoành Trảm và Phong Minh Ý. Hoành Trảm là thế giới cảnh bát tầng, Phong Minh Ý là thế giới cảnh thập tầng, Lục Nguyên là thế giới cảnh bát tầng. Ba người nếu đã quen biết thì tất nhiên là cùng qua cửa này.

Mới tiến vào trong Ngũ Thiệt Địa Ngục liền có một đầu lưỡi đánh hướng Lục Nguyên.

Lục Nguyên kiếm quang như điện chém đứt đầu lưỡi đó, nhưng lập tức có vị chua đến cực điểm lan tràn. Sắc mặt Hoành Trảm không tốt, hiển nhiên cũng phát hiện điuề này.

Phong Minh Ý nhàn nhã nói:

- Đây chính là Ngũ Thiệt Địa Ngục, không ngừng có đầu lưỡi tập kích chúng ta, cũng truyền đến năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn khiến chúng ta cực kỳ khó chịu. Thế giới cảnh thất tầng, thế giới cảnh bát tầng muốn qua cửa này hơi khó, Lục Nguyên, ngươi phải cẩn thận chút.

Tư liệu về Lục Nguyên còn ngừng ở thế giới cảnh lục tầng, gã rất nghi ngờ pháp lực của hắn là yếu nhất trong một vạn năm ngàn người nên mới nhắc nhở một câu. Nhắc xong Phong Minh Ý đánh giá Lục Nguyên, muốn xem pháp lực của hắn. Thực lực của Lục Nguyên nếu đúng là mạnh như lời đồn thì phong chi văn minh phải lôi kéo. Đây không phải vì thế lực mà là đạo sinh tồn của một văn minh.

Kết quả gã thấy dù là vài đầu lưỡi cùng xuất hiện hay thậm chí là mười đầu lưỡi thì Lục Nguyên cũng ứng đối nhẹ nhàng. Lục Nguyên biểu hiện ra thực lực tuyệt đối không chỉ là thế giới cảnh lục tầng, xem ra ít nhất cỡ thế giới cảnh bát tầng.

Lại nhìn bên kia, trình độ của Hoành Trảm thế giới cảnh bát tầng đã lâu chưa chắc mạnh bằng Lục Nguyên.

Lục Nguyên này tiềm lực đúng là thầm sâu, đáng giá tốn chút tâm sức đi lôi kéo, Phong Minh Ý thầm nhủ.

Kiếm quang của Lục Nguyên liên tục chém, chắn hoặc là chặt đứt những đầu lưỡi. Lục Nguyên nhận định pháp lực thế giới cảnh thất tầng có thể chặt đứt đầu lưỡi, muốn độ qua Ngũ Thiệt Địa Ngục tối thiểu cần có pháp lực thế giới cảnh bát tầng. Lại một kiếm cắt đứt một đầu lưỡi, cũng bắt lấy nó. Hắn phát hiện đầu lưỡi bị kiếm quang bạo thì tạc ra thiên cấp linh thạch. Một khối thiên cấp linh thạch, ài, không có bao nhiêu tác dụng, chỉ một thiên cấp linh thạch mà thôi. Lục Nguyên tùy tiện xuấtiên kiếm iếm, rất là rảnh rỗi thu gom thiên cấp linh thạch. Đừng nói chỗ này rất ít ỏi thiên cấp linh thạch, một đầu lưỡi một khối, nhưng một đường càn quét góp nhặt được mấy trăm khối thiên cấp linh thạch xem như kiếm món lời nhỏ.

Không đúng, nên nói là lời to.

Chỗ kiếm thiên cấp linh thạch nhanh như vậy chỉ có ở đây, nơi khác không có.

Lần ở Đổ Tiên Đảo mở mắt quá to, thật ra mấy trăm khối thiên cấp linh thạch là rất nhiều rồi.

Phong Minh Ý nhẹ nhàng chặt đứt đầu lưỡi, ngón tay nhẹ động, có vô số gió xuất hiện bên cạnh, đầu lưỡi tới gần đều bị chém đứt, tốc độ nhanh hơn Lục Nguyên nhiều. Thế giới cảnh thập tầng chính là thế giới cảnh thập tầng, không giống bình thường.

- Khoang miệng hỗn độn văn minh thú cửa Ngũ Thiệt Địa Ngục không tính khó.

Phong Minh Ý nói:

- Chỉ cần không đụng tới Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ là không có việc gì.

Lục Nguyên hỏi:

- Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, đó là cái gì?

- Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ là một thứ rất đáng sợ. Nghe nói năm đó trong đầu lưỡi của hỗn độn văn minh thú một chút linh trí biến thành, thứ này tụ tập năm loại ma thiệt, từ khi nó sinh ra chưa có ai đánh bại được nó. Xác suất đánh bại nó là bằng không, luôn tung hoành trong tầng khoang miệng này. Lúc trước đụng tới nó xác suất chạy trốn là một phần vạn.

- Cái gì? Một phần vạn!?

- Đúng vậy, một phần vạn. Dù là thế giới cảnh thập tầng đụng phải nó cũng bó tay, nửa bước văn minh cảnh gặp phải rất có chiếm lợi.

- Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ không luận pháp lực với ngươi, đây là địa bàn của nó, nó chỉ luận vị với ngươi thôi. Đủ các loại vị quấn lấy ngươi làm ngươi vô cùng thống khổ, cuối cùng dùng vị bắn lấy ngươi.

Phong Minh Ý nói:

- Nhưng nơi này có một vạn năm ngàn người, chỉ một đám người xui xẻo nhất mới đụng tới Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thôi cho nên chúng ta không cần quá lo.

Gã vừa dứt lời thì Lục Nguyên phát hiện có điều không đúng.

Một đầu lưỡi khổng lồ từ bên dưới đâm thẳng lên trên.

Khí thế to lớn, lớn hơn vừa rồi rất là nhiều.

Lục Nguyên một kiếm chặn lại, mặt ngoài là chặn được nhưng lập tức có năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn ập đến. Một mùi vị đủ khiến người đau đầu chứ đừng nói là năm vị. Phút chốc Lục Nguyên suýt không kiềm chế được ngã xuống. Lục Nguyên chỉ thấy đầu lưỡi to không gì sánh bằng, e rằng cỡ mấy ngàn trượng.

Lục Nguyên thầm than xui.

- Cái này chắc không phải là Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chứ?

Phong Minh Ý cười khổ nói:

- Nếu không nhầm thì chính là Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Gã suýt kêu mình là miệng quạ đen, mới nhắc tới Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ liền đụng độ. Một vạn năm ngàn người, nhiều người như vậy cố tình là mình đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chết tiệt, thật khiến người ói máu mà.

Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ lần thứ hai đáp xuống hướng đến Phong Minh Ý, Lục Nguyên và Hoành Trảm. Đầu lưỡi này giận thật rồi, mới nãy nó không dùng hết sức giờ thì rốt cuộc sử dụng. Năm mùi vị tỏa ra bốn phía, vị đậm đặc, nó không giống bình thường. Thanh âm có thể trở thành vũ khí, khí thế có thể làm vũ khí, tương tự, vị cũng có thể làm vũ khí.

Đến giờ phút này thì Lục Nguyên không dám sơ sẩy nữa, lấy hết ra bản lĩnh, kiếm quang liên tục chớp, nhưng bị năm vị tập kích toàn thân một lát chua, một chốc ngọt, lát nữa đắng, một lát cay, một chốc mặn, cực kỳ khó chịu. Cùng lúc đó, hai người Hoành Trảm và Phong Minh Ý cũng khó chịu. Phong Minh Ý là thế giới cảnh thập tầng còn đỡ, Hoành Trảm là người thứ nhất chống không nổi, bị năm vị năm gông xiềng siết lấy, rất là khó chịu. Môn chủ mười Vô Thượng Đại Giáo ở vùng Văn Minh Thánh Địa này đáng là gì, nơi đây nguy cơ lớp lớp.

Lúc này chống cự chỉ còn Lục Nguyên và Phong Minh Ý. Lục Nguyên kiếm quang liên tục lóe, biểu tình không ngừng biến đổi, bị năm vị gây khốn khổ.

Phong Minh Ý lúc không đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thì tiêu sái mà thong dong, tay nhẹ búng là vô tận lưỡi dao gió đánh ra, có thể dễ dàng phá đầu lưỡi khác của Ngũ Thiệt Địa Ngục. Nhưng đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, bị ngũ vị làm một trận thì vẻ mặt không mấy thoải mái, lúc thảm lúc đỏ lúc xanh.

Rốt cuộc chống không nổi nữa, Lục Nguyên bị năm gông xiềng khóa lại. Ba giây sau, Phong Minh Ý thế giới cảnh thập tầng cũng bị năm vị xiềng khóa. Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ to lớn cuốn lấy, đem Phong Minh Ý, Lục Nguyên và Hoành Trảm kéo xuống dưới Ngũ Thiệt Địa Ngục.

Ba người bị đầu lưỡi khổng lồ giam cầm, Lục Nguyên cười khổ nói:

- Phong đế tử, Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ không chơi chết chúng ta, kéo xuống dưới Ngũ Thiệt Địa Ngục làm gì?

- Nó muốn luyện hóa chúng ta, hỗn độn ma lưỡi chi chủ đã có linh trí sơ bộ, biết luyện hóa chúng ta có thể tăngpháp lực cho nó, bây giờ muốn luyện hóa.

Phong Minh Ý cười khổ nói:

- Tiếp theo chúng ta sẽ chịu cực hình ngũ vị từ Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ. Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chết tiệt.

Lục Nguyên cảm giác năm vị ập hướng mình, đó là vị khiến người vô cùng khó chịu, đang chậm rãi luyện hóa thân thể như muốn mình biến thành năm vị.

Nhưng mình tuyệt đối không bị thua.

Càng sẽ không chết tại đây.

Mình còn có rất nhiều việc lớn phải làm, không nói thứ khác, trước tiên hoàn thành trách nhiệm đập bẹp Hoang Chi Tử, bị Hoang Chi Tử giết suýt chết không đáp trả lại sao được. Sao mình có thể chết ở đây. Lục Nguyên cắn răng nghĩ, tăng lên chút ý chí, muốn nghĩ cách phá Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Lúc này Phong Minh Ý đang nghĩ cách nhưng chịu bó tay. Kiến thức của Hoành Trảm thua xa Phong Minh Ý, càng chịu thua.

...........

- Mới rồi hình như người bên kia đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

- Vậy thì họ tiêu rồi. Xác suất Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chết là không phần trăm, chưa từng chết. Xác suất chạy trốn khỏi Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ là một phần vạn.

- Họ không kịp thời chống hỗn độn bọt khí à?

- Đụng tới Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ chưa cahwcs có cơ hội dựng lên hỗn độn bọt khí bỏ chạy.

- Thôi, Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ đi bên đó thì là họ xui, chúng ta có thể thông qua vô biên Ngũ Thiệt Địa Ngục này rồi.

Đầu lưỡi to khổng lồ, e rằng cỡ mấy ngàn mét.

Lục Nguyên, Phong Minh Ý và Hoành Trảm bị đầu lưỡi khổng lồ kéo xuống dưới.

Lục Nguyên phát hiện đầu lưỡi to lớn này màu đỏ thẫm.

Thân thể Lục Nguyên bị kéo nhưng nói chuyện và lấy thần niệm khống chế phi kiếm không thành vấn đề, lập tức thúc đẩy phi kiếm chém hướng đầu lưỡi khổng lồ. Kết quả chém vào đầu lưỡi nó xuất hiện một cái ấn đỏ, rồi có tiếng gầm rống, tốc độ bị kéo xuống càng nhanh.

Lục Nguyên thầm giật mình, hắn dốc sưc chém xuống dù là người thế giới cảnh cửu tầng cũng phải biến sắc, nhưng Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thì chỉ để lại một dấu đỏ thôi, kinh khủng quá.

Phong Minh Ý cười khổ nói:

- Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ đâu dễ bị công phá, vô dụng thôi.

Hoành Trảm muốn thử mở ra hỗn độn bọt khí nhưng bị đầu lưỡi bắt được không thể mở ra, dù sao chạy trốn dùng hỗn độn bọt khí cần mười giây, nhưng đầu lưỡi to lớn ngay cả mười giây cũng không cho.

Trong quá trình không ngừng rơi xuống, Lục Nguyên trông thấy kỳ cảnh cả đời chưa từng thấy.

Thì ra ở bên trên Ngũ Thiệt Địa Ngục thấy từng đầu lưỡi thò ra không là gì cả.

Bây giờ ở dưới Ngũ Thiệt Địa Ngục, phát hiện thế giới trừ ba người ra còn lại là đầu lưỡi, đều rất dài mỏng. Từng đầu lưỡi không ngừng đẩy lên trên, phát động công kích sắc bén. Mà không phải chỉ một đầu lưỡi, là vô số đầu lưỡi, thỉnh thoảng nó xuất hiện nho lên trên.

Đây là kỳ cảnh quái dị nhất Lục Nguyên thấy trong đời.

Dường như mình đã tới thế giới đầu lưỡi vậy.

Cứ thế đi xuống, không biết qua bao lâu.

*Ầm!* một tiếng, Lục Nguyên, Phong Minh Ý, Hoành Trảm bị nặng nề đập xuống đất.

Tại sao một cú đập mà đau quá vậy? Lục Nguyên thầm lấy làm lạ, theo lý thì mặt đất bình thường độ cứng kém xa thân thể hắn, nên dưới tình huống bình thường va chạm với mặt đất là đất nứt mà mình không thương không đau mà đúng, sao giờ đau thế này?

Vì cảm thấy lạ nên Lục Nguyên tùy tiện quét bên dưới, liếc nhìn mới thấy trên mặt đất nhô ra từng tinh thạch tỏa ánh sáng nhạt như khắc tên huyền ảo. Hình như tinh thạch này so với thần thể trong thần thể cứng rắn hơn nhiều, giờ mình có thần vương thể đều không sánh được.

Phong Minh Ý giật mình bật thốt:

- Hỗn Độn Thiệt Tinh!

Lục Nguyên nhìn bộ dạng rất kinh ngạc của gã bèn hỏi:

- Hỗn Độn Thiệt Tinh là cái gì?

- Hỗn Độn Thiệt Tinh là năm đó hỗn độn văn minh thú, chủ văn minh chân chính một phần đầu lưỡi, nhìn kích cỡ thì chắc là một phần nhỏ thôi nhưng cung là một phần. Xem ra Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ này là thoát thai từ một chút Hỗn Độn Thiệt Tinh, đây chính là vật báu vô giá. Ở trung ương thiên triều trong Năm Mươi Thiên Bảng có không ít người đều có một phần văn minh cấp, có cánh tay, trái tim, vân vân. Cơ duyên là ngộ chứ không thể cầu, Hỗn Độn Thiệt Tinh tuy chỉ là một chút nhưng tốt xấu là một chút Hỗn Độn Thiệt Tinh của hỗn độn chủ, chắc chắn vật báu vô giá.

- Nhưng đáng tiếc, không đánh bại Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thì dù có Hỗn Độn Thiệt Tinh tại đây chúng ta cũng không lấy được.

Phong Minh Ý thở dài nói:

- Mặc kệ đi, chúng ta phải chết ở đây rồi.

Gã đúng là tuyệt vọng rồi, thật không ngờ sẽ đụng tới Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ. Vốn trong một vạn năm ngàn người chỉ có một đám người gặp phải, xác suất đụng tới nhỏ vô cùng, ban đầu không hề nghĩ tới khả năng này. Kết quả xui như vậy, xui quá là xui.

Lục Nguyên hỏi:

- Phải làm sao đánh bại Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ được?

- Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, không thể liều pháp lực với nó, vì bản thân nó đến từ chỗ này, đây là địa bàn của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi