HOA SƠN TIÊN MÔN

Kết quả bay đi Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử phát hiện họ đã đến tốc độ cực hạn mà Lục Nguyên dễ dàng theo sau, xem bộ dạng của hắn thì còn chưa đến cực hạn. Pháp Thánh Đế Tử thầm nghĩ tốc độ cực hạn của mình có thể nhanh hơn Lục Nguyên chút, xem ra hắn lắng đọng hai năm đã trưởng thành đôi chút.

Bốn người một đường bay đi, ba vị đế tử đã đến Văn Minh Thánh Địa rồi nên khá quen thuộc, vậy mà vẫn tốn thời gian rất dài mới bay đến mục đích.

Đây là một hồ nước khá lớn, mặt trến có vị toan, toan này có thể cắn nuốt thần thể thế giới cảnh nhưng từ cấp thiên tôn trở lên thì thương tổn không lớn.

Pháp Thánh Đế Tử nói:

- Đây chính là vị của hỗn độn văn minh thú.

Lục Nguyên ồ lên:

- Không phải chứ? Nhỏ như vậy?

Khoang miệng hỗn độn văn minh thú và đầu não đều to lạ lùng, bây giờ hồ nước này cũng khá to nhưng so với thể hình to lớn của hỗn độn văn minh thú thì nhỏ rất nhiều.

Pháp Thánh Đế Tử gật đầu nói:

- Nghe nói lúc hỗn độn văn minh thú còn sống vị rất to lớn nhưng sau khi nó chết thì khoảnh khắc vị co lại chín phần chín, bây giờ kích cỡ vị không bằng một phần vạn tình huống bình thường.

Pháp Thánh Đế Tử nói:

- Bây giờ chúng ta trước tiên khống chế vị rồi mới luyện hóa hỗn độn văn minh mảnh vỡ bên trong.

Gã tuyệt đối có thực lực này, gã là nửa bước văn minh cảnh đế tử pháp cổ văn minh, không thể xem thường nửa bước văn minh cảnh. Trong hơn một vạn người nửa bước văn minh cảnh chỉ có mấy chục mà thôi, không bao nhiêu cả. Ngũ đại cổ văn minh thì một văn minh có hai, ba người. Ba mươi văn minh bình thường có một người, tổng số chừng bốn mươi, đây chính là số lượng nửa bước văn minh cảnh.

Khoảng bốn mươi này lại chia làm tám hướng, một hướng khoảng ba, bốn, năm người mà thôi.

Pháp Thánh Đế Tử đến nơi này bây giờ muốn cướp hỗn độn văn minh mảnh vỡ vị là rất có khả năng.

Phần đầu khoang miệng cùng não, chỉ là một ít thử thách, điểm tâm mà thôi.

Chiến đấu đặc sắc thật sự, hơn một vạn người liều mạng bắt đầu trong thân thể hỗn độn văn minh thú.

Trong đó số người rất nhiều, có Hoang Chi Tử kỷ nguyên chi tử cực kỳ cường đại, có người bí ẩn khó lường pháp thuật huyền ảo tự nhận không kém gì Hoang Chi Tử, có những người th Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, có giống Khổng Ni, Mạnh Vi, hơn nữa người như Giản Vân Sầu cũng có,

Có cả như Kiếm Chi Tử.

Tiên Chi Tử, Võ Chi Tử, Pháp Chi Tử cũng có mặt.

Trong đám người có nhân vật thành danh mấy chục vạn năm, có nhân tài xuất sắc mới xuất hiện.

Đây là thịnh sự to lớn một lần trong trung ương thiên triều.

Lục Nguyên ở trong đó không hề bắt mắt.

.........

Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử và Lục Nguyên đứng trên mặt.

Hò này là vị hỗn độn văn minh thú.

Bây giờ có nhiều người tranh đoạt nên Pháp Thánh Đế Tử không dám kéo dài, lập tức lấy ra một đoàn vạn pháp địa hỏa. Vạn pháp địa hỏa của gã chính là một loạn đánh ra pháp thuật ngọn lửa hòa hợp lại, hóa ra hỏa diễm mãnh liệt khó mà tưởng tượng. Đoàn lửa tạc mặt hồ, muốn tinh luyện hỗn độn văn minh mảnh vỡ.

Đoàn lửa của gã dung hợp vạn loại lửa, vô cùng tinh thuần.

Trong khoảnh khắc xuất hiện một loại hồng hoang lửa cực kỳ cuồng bạo cứng rắn chặn lửa của Pháp Thánh Đế Tử. Hai ngọn lửa ở trên không trung va đụng nổ tung. Năng lượng nóng cháy to lớn tản ra, hồ nước cũng tức là vị biểu hiện chỗ bất phàm. Đụng phải năng lượng tạc nổ biển bình thường sẽ khô cạn, nhưng vị hồ bạc không bị lay động, một chút sóng nước cũng không giảm bớt.

Pháp Thánh Đế Tử quát lạnh:

- Là ai?

Một thanh âm hùng hồn vang lên, đi ra là một gã đàn ông mặc tím vàng. Gã đàn ông vóc dáng cao to uy phong lẫm lẫm, không ai bì nổi. Mặc dù Lục Nguyên chưa từng trông thấy người này nhưng bản năng cảm giác rất quen thuộc, dường như trời sinh ghét gã.

Pháp Thánh Đế Tử liếc mắt một cái, nói:

- Thì ra là ngươi, Hoang Thánh Đế Tử.

Lục Nguyên nghe vậy rốt cuộc hiểu tại sao ghét người này, gã nếu đã là Hoang Thánh Đế Tử thì tất nhiên hắn cực kỳ căm ghét. Năm đó Giản Vân Sầu muốn hại hắn, bày mưu lập kế, hắn giận dữ giết chết người thái cổ văn minh. Dưới tình huống đó, Hoang Thánh Đế Tử đế tử xếp thứ hai thái cổ văn minh tìm tới cửa. Khi ấy Hoang Thánh Đế Tử khủng bố tính áp đảo, gã có thực lực chủ thái cổ văn minh khiến hắn vô cùng rung động, thật là nghiền nát hắn chỉ mới là hỗn động cảnh so với giết một con kiến đươn giản hơn nhiều.

May là có Pháp Thánh Đế Tử ra tay, nếu không có gã thì khi ấy mình chết rồi.

Hoang Thánh Đế Tử, là kẻ thù to lớn của mình.

Hèn chi mình thấy người đó là người khó chịu.

Hoang Thánh Đế Tử và Pháp Thánh Đế Tử vốn có thù rồi, lần này vì tranh đoạt hỗn độn văn minh mảnh vỡ trong vị hỗn độn văn minh thú càng muốn tốc chiến tốc thắng nên không nói nhiều, oanh kích nhau. hai vị nửa bước văn minh cảnh đánh nhau, đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Trên không trung hoang khí tung hoành, pháp thuật cuồng phi.

Lục Nguyên bất giác nhớ đến khi hắn ở hỗn động cảnh dùng ánh mắt xem thiên thần nhìn hai đế tử chiến đấu. Khi đó hai đế tử huyễn hóa ra nắm đấm to khổng lồ, hai nắm đấm ở không trung đánh nhau, cục diện cực kỳ oanh động.

Bây giờ nhìn lại, hai đế tử đều mạnh hơn trước một chút nhưng cho cảm giác không rung động bằng năm đó, mình đã biến mạnh nhiều.

Lại nói hai đế tử ở không trung giao đấu, hai thánh đế tử lần thứ hai đấu nhau.

Không biết khi nào thì sau lưng Hoang Thánh Đế Tử xuất hiện một đám người.

Nhóm người đó đương nhiên là người thái cổ văn minh, dẫn đầu chính là Cửu Hoang Truy, am hiểu thuật truy tung. Có vài người nữa đều là hạng thế giới cảnh cửu tầng, thế giới cảnh thập tầng. Họ có sáu, bảy người, so với bên Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử, Lục Nguyên thì nhiều hơn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tình huống không ổn.

Cửu Hoang Truy nhìn Pháp Tiêu Đế Tử, nói:

- Pháp Tiêu Đế Tử, chúng ta lại gặp mặt, một lần này ngươi sẽ chết trong tay ta.

Cửu Hoang Truy và Pháp Tiêu Đế Tử vốn có thù. Năm đó Pháp Tiêu Đế Tử muốn đoạt một pháp bảo, kết quả Cửu Hoang Truy ẩn thân bệnh cạnh định giết người đoạt bảo. Ai dè Pháp Tiêu Đế Tử giữa trận đột phá, ngược lại trọng thương Cửu Hoang Truy, thù từ đó kết xuống, giờ là lúc giải quyết. Cửu Hoang Truy dấy lên sát tâm mãnh liệt. Trong Văn Minh Thánh Địa mọi người không lưu tình gì, có cơ hội giết chóc tuyệt đối không bỏ qua. Hơn nữa thù hạn trong Văn Minh Thánh Địa không thể mang ra ngoài, đây là sớm đã có quy định,

Tương tự, Cửu Hoang Bá nhìn hướng Pháp Cường Đế Tử, nói:

- Pháp Cường Đế Tử, chúng ta cũng nên giải quyết món nợ.

Gã muốn giết Pháp Cường Đế Tử, trên mặt gã có một vết đao sâu là do Pháp Cường Đế Tử để lại.

Như vậy là còn lại bốn người.

Bên Pháp Thánh Đế Tử còn lại một người tức là Lục Nguyên.

Lục Nguyên một chọi bốn.

Bốn người bên thái cổ văn minh, Cửu Hoang Thai thế giới cảnh bát tầng nhìn Lục Nguyên, nói:

- Lục Nguyên, ngươi chính là Lục Nguyên đúng không? Nghe nói hơn hai năm trước ngươi bị Hoang Chi Tử văn minh cảnh chúng ta truy sát, sợ đến hai năm không dám lộ mặt, từ đó thành tang gia bại khuyển, thật buồn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi