HOA TÀN HOA KHAI

Vân phủ

Cuối cùng cũng về tới căn nhà xa cách bấy lâu, Vân Cô Hồng yên lặng đi về phòng mình, bỏ lại ca ca đang mang thai một mình trong phòng khách.

Vân Cô Nhạn đỡ bụng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đệ đệ, rất lâu, rất lâu…cho đến khi cơn đau trong bụng kéo tới, hắn mới run rẩy đi vào gian phòng của mình.

Sau khi ăn Hồi Xuân hoàn, đau đớn trong bụng có phần giảm bớt, Vân Cô Nhàn chần chờ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi đi tới gian phòng của đệ đệ.

Vân Cô Hồng lúc này đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, ruy rằng đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của ca ca, thế nhưng hắn vẫn phớt lờ(不为所动 = “bất vi sở động”), coi như ca ca không tồn tại.

“Cô Hồng…” Vân Cô Nhạn ngồi vào bên giường, nhẹ giọng gọi đệ đệ.

“Ngươi muốn nói gì?” Vân Cô Hồng đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt tiều tụy của ca ca, lạnh lùng nói.

“Ta…Ta biết đệ giận ta, đệ giận ta cũng được, nhưng hài tử trong bụng ta đích thực là thân sinh cốt nhục của đệ, lẽ nào đối với nó đệ cũng…” Vân Cô Nhạn nói gần như khóc.

“Ca ca đừng nói nữa, ta thực sự không tiếp thu nổi chuyện này! Ca ca để ta yên lặng một chút được không?” Vân Cô Hồng ra sức lắc đầu.

“Vậy Cô Hồng, đệ có đói bụng không, ta làm vài thứ cho đệ ăn.” Vân Cô Nhạn muốn dời trọng tâm câu chuyện một chút.

“Không, không muốn, ngươi nhanh đi một chút đi, hiện tại ta không muốn thấy kẻ dị dạng như ngươi!”

“Vậy được, ta không làm phiền đệ.” Lời đệ đệ nói tựa như một bả đao sắc nhọn đâm vào ngực hắn, Vân Cô Nhạn thật sâu thở dài, một tay đỡ sau thắt lưng, gian nan đứng dậy. Nước mắt, sớm đã ẩm ướt khắp khuôn mặt.

Vân Cô Hồng nhìn theo bóng dáng ca ca rời đi, chẳng biết vì sao, thấy hình dáng hiện tại của ca ca, hắn đột nhiên cảm thấy lòng quặn lại, đau thắt.

Vân Cô Hồng yên lặng suy nghĩ như vậy hơn một tháng, trong một tháng này, hắn ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài làm việc cho hoàng đế thì đều ở trong phòng, cơm nước mỗi ngày đều do Vân Cô Nhạn chuẩn bị rồi đặt trước cửa.

Vân Cô Nhạn biết, đệ đệ kì thực không phải quá bài xích long dương hòa hợp, hồi đó đối với Tư Đồ Thanh Lăng và Sở Mộ Hiên cũng là hết lòng giúp đỡ, hắn phản ứng lớn như bây giờ nguyên nhân chủ yếu do đối phương chính là ca ca ruột thịt, ca ca mà từ nhỏ đã sống nương tựa nhau.

Hơn một tháng Vân Cô Hồng trốn tránh không gặp, tình trạng của Vân Cô Nhạn càng ngày càng không ổn.

Mang thai càng lâu thì tác dụng phụ của dựng tử đan càng thêm rõ rệt, Vân Cô Nhạn bị đau bụng dằn vặt liên miên, hắn thậm chí muốn an ổn ngủ cũng không ngủ được. Bởi vì ngủ không được bao lâu, hắn luôn bị cơn đau bất chợt kéo tỉnh. Vì hài tử, hắn không dám tùy tiện uống thuốc, thế nên mỗi lần đau đớn kéo tới, Vân Cô Nhạn đều cắn răng chịu đựng, chăn đệm dưới thân đều bị mồ hôi tẩm ướt.

Không chỉ như vậy, Vân Cô Nhạn mỗi ngày đều phải mang theo chiếc bụng cực lớn, chuẩn bị cho mình cùng đệ đệ một ngày ba bữa, có vài lần suýt té xỉu trong trù phòng. Mà việc này, Vân Cô Hồng vẫn luôn giam mình trong phòng hoàn toàn không hay biết.

Đối với Vân Cô Nhạn, những đau đớn trên thân thể có thể chịu được, thế nhưng hơn một tháng này đệ đệ đối với mình đều là xa cách trốn tránh, không thèm đếm xỉa tới nội tâm chua xót khổ sở của hắn mới là điều hắn khó có thể chịu đựng. Mỗi khi đêm khuya tĩnh mịch, hắn luôn cầm ngọc bội phụ mẫu để lại, mình cùng đệ đệ mỗi người giữ một khối, len lén rơi lệ.

Kì thực hơn một tháng này, Vân Cô Hồng cũng trôi qua không dễ dàng gì, trong đầu luôn không ngừng hiện ra những mặt tốt của ca ca. Đúng vậy, từ sau khi phụ mẫu qua đời, vẫn là ca ca cẩn thận chăm sóc mình. Bởi vì hồi nhỏ bản thân thể nhược nhiều bệnh, ca ca liền gắng sức học y thuật, giúp cho mình điều dưỡng thân thể cho nên hiện tại mới có một Vân Cô Hồng thể trạng cường tráng, võ nghệ cao cường. Mà bản thân, lúc đó chẳng phải vì để có thể bảo vệ ca ca không biết võ công nên mới nỗ lực tập luyện sao? Vốn phải là hai huynh đệ hòa thuận vui vẻ mới đúng, thế nhưng hôm nay, tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?

Mắt thấy ngày sinh sản càng ngày càng gần, còn tiếp tục chiến tranh lạnh cũng không phải biện pháp, chẳng bằng mang chuyện nói rõ ràng. Nghĩ như vậy, hôm nay, Vân Cô Nhạn đập cửa phòng đệ đệ.

Nghe được tiếng gõ cửa, Vân Cô Hồng chần chờ thật lâu, cuối cùng mới có thể mở cửa phòng. Nhìn ca ca đang đứng ở cửa, lòng Vân Cô Hồng như bị ai xiết lấy.Vân Cô Nhạn trước mắt so với Vân Cô Nhạn hơn một tháng trước thì càng thêm tiều tụy, nhưng bụng lại lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn trĩu xuống, trĩu đến mức Vân Cô Nhạn gần như không thể đứng thẳng. Bụng lớn như vậy trên thân thể gầy gò của ca ca, có vẻ càng thêm cao ngất.

Cố gắng kìm lại lệ nơi khóe mắt, Vân Cô Hồng ráng sức trưng ra một vẻ không quan tâm, liếc mắt nhìn ca ca, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”

“Cô Hồng,” Vân Cô Nhạn cắn răng chịu đựng đau bụng vốn rất quen thuộc, khẩn cầu nói: “Ngày mai, đệ có thể cùng ca ca tới Trung Trữ sơn một chuyến không?”

“Trung Trữ sơn? Đây không phải là mộ phụ mẫu sao? Đi tới đó làm gì?”

“Ngươi đừng hỏi nữa, trưa mai, ta tới Trung Trữ sơn chờ đệ, đệ nhất định phải tới, chúng ta không gặp không về.” Nói xong, không chờ đệ đệ trả lời, Vân Cô Nhạn liền nâng bụng trở về phòng.

“Trung Trữ sơn…” Vân Cô Hồng nhớ lại nơi an nghỉ của cha mẹ, hồi tưởng, ngày bé mỗi lần giỗ cha mẹ, ca ca liền dẫn mình tới đó tảo mộ, thế nhưng từ năm mười tám tuổi hắn được đảm nhận chức ngự tiền thị vệ của hoàng đế, bốn năm rồi hắn chưa từng quay lại nơi này, chỉ có ca ca hàng năm đều kiên trì đến thăm nom. Thế nhưng vì sao đột nhiên ca ca lại muốn mình tới Trung Trữ sơn? Quên đi, không nghĩ nữa, ngày mai cứ đến rồi sẽ biết, Vân Cô Hồng gật đầu.

Việc tới đúng ngày, sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Thanh Lăng liền phái người mời Vân Cô Hồng vào cung nghị sự, Vân Cô Hồng vốn tưởng rằng không mất bao lâu, thế nhưng không nghĩ tới khi đi khỏi hoàng cung thì đã là giờ Tuất (Giờ Tuất: từ 7h-9h tối).

Về đến nhà, chỉ thấy trong phòng tối đen như mực, không có người ở. Lúc này bỗng nhiên Vân Cô Hồng nhớ tới lời hôm qua ca ca nói: “Ta chờ đệ…Không gặp không về…” Có phải ca ca vẫn đang đợi hay không? Trời ạ, từ trưa tới tối đã qua lâu rồi, trời lại nổi lên chút mưa, thân thể ca ca hiện tại sao có thể chịu được!

Nghĩ tới đây, Vân Cô Hồng lạnh cả người, y phục cũng ướt sũng, nhanh chân điên cuồng chạy tới Trung Trữ sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi