HOA TÀN HOA KHAI

Vân Cô Hồng hai tay run run ôm hài tử vào lòng, học theo lần đó ca ca đỡ đẻ cho Sở Mộ Hiên, dùng hàm răng cắn đứt cuống rốn, sau đó cởi áo khoác bọc lấy hài tử.

“Đưa ta…Cho ta xem.” Cô Nhạn mệt mỏi lau mồ hôi hòa lệ nhoen trên hai mắt, suy yếu nói.

“Là một nam hài.” Vân Cô Hồng bế hài tử tới trước mặt ca ca.

Vân Cô Nhạn mỉm cười nhìn tiểu sinh mệnh bản thân khổ cực thai nghén suốt tám tháng qua, mặt mày hài tử có vài phần tương tự đệ đệ, hơn nữa tiếng khóc to rõ, vừa nhìn chính là một tiểu gia khỏa khỏe mạnh.

Vân Cô Nhạn lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thai nhi hình thành vốn do nam nam tương hợp, hơn nữa hai người lại có quan hệ huyết thống, hài tử sinh hạ có thể sẽ mang bệnh ngầm, thế nên hơn nửa năm này tâm trạng hắn vẫn luôn treo ngược. Lúc này thấy thân thể hài tử không việc gì, lòng hắn cuối cùng cũng có thể buông lỏng.

Khối cự thạch trong lòng buông xuống, ý chí chống đỡ mệt mỏi, thì nay không khỏe hay đau đớn gì cũng theo tâm tình thả lỏng mà trôi đi, Vân Cô Nhạn lúc này chỉ cảm thấy âm thanh từ đệ đệ và hài tử cứ thế nhỏ dần. Không lâu sau, hắn liền trầm trầm ngủ, khóe miệng câu lên nét cười.

Chờ tới khi Vân Cô Nhạn tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang ngủ trên chiếc giường ấm áp trong nhà mình. Hắn nhìn khắp nơi một chút, không có người, muốn cử động thân trên ngồi dậy, thế nhưng vừa lay động thân thể, liền cảm thấy hạ thể đau đớn xé rách. Vân Cô Nhạn nhìn xuống chiếc bụng đã bằng phẳng của mình, lúc này mới nhớ tới tiểu gia khỏa mới hơn tám tháng đã xuất thế.

Đúng rồi, hài tử, hài tử ở đâu? Vân Cô Nhạn nhớ kĩ bản thân đang sinh hài nhi trong miếu thờ, khi đó đệ đệ cũng ở bên, hiện tại bản thân đã về nhà, nhưng hài tử lại không ở cạnh. Trời ạ, Vân Cô Hồng đối với chuyện này còn tồn tại mâu thuẫn, hài tử sẽ không phải bị hắn… Nghĩ tới đây, Vân Cô Nhạn bỗng toát mồ hôi lạnh, bèn bất chấp hạ thể đau đớn, xốc chăn lên muốn đứng dậy xuống giường.

“Ngươi làm gì vậy!” Vân Cô Hồng vừa vào cửa liền thấy ca ca cố chấp muốn đứng dậy, không khỏi cả kinh, lập tức để chén thuốc trong tay lên bàn, vọt tới giường, đỡ ca ca nằm xuống, quát: “Ca ca điên rồi sao, có nghĩ tới thân thể mình hay không, hiện tại có thể xuống giường sao?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, phải biết rằng ca ca đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, thái y nói lần này ca ca sinh con lao hết tâm lực, thân thể suy kiệt cực độ, có thể cứu về đã là không tồi, còn đặc biệt nhắc nhở ba tháng này ca ca phải tĩnh dưỡng cho tốt, nhìn vạn lần không được hao tổn *** thần, thế nên hiện tại ca ca nằm lại cho ta!” Vân Cô Hồng dùng khẩu lệnh nói.

“Muốn ta nằm cũng được, đệ nói cho ta, con chúng ta đâu?”

“Hài tử? À, nó ở sát vách thôi, nhũ mẫu đang cho nó ăn, ca ca muốn nhìn nó à? Để ta bế tới cho ca ca.”

“Ta muốn nhìn thấy nó.” Cô Nhạn gật đầu nói.

“Chờ một chút.” Vân Cô Hồng nói xong liền đi ra cửa, chỉ chốc lát sau, lần thứ hai đi vào thì trong lòng hắn đã có thêm một tiểu gia khỏa.

Vân Cô Nhạn tiếp nhận hài tử từ tay đệ đệ, tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của nó, bỗng chốc cảm thấy khổ cực hơn nửa năm qua của bản thân đều đáng giá.

“Nó rất đáng yêu.” Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Vân Cô Hồng. Cô Nhạn giật mình ngẩng đầu, liền thấy đệ đệ đang tràn ngập từ ái nhìn hài tử.

“Đệ không ghét nó sao?” Vân Cô Nhạn kinh ngạc nhìn đệ đệ.

“Ta thương nó còn không kịp, vì sao lại ghét nó?” Vân Cô Hồng cười hỏi ngược lại.

“Thế nhưng, nó là do ca ca sinh.”

“Chính vì nó là do ca ca sinh, ta càng thêm thương nó. Cám ơn ca ca, cho ta một nhi tử khả ái như vậy.”

“Ý của đệ là… đệ với ta…”

“Không sai, đệ yêu ca ca, từ ngày phụ mẫu rời khỏi nhân thế khiến ca ca mặc sức khóc trong lòng ta, bắt đầu tuyên thệ phải bảo vệ ta, ta liền phát hiện tâm ý của chính mình. Cũng kể từ khi đó, ta quyết định sẽ không coi ca ca là ca ca nữa, bởi vì ta không nên trở thành một đệ đệ được ca ca bảo hộ, ta phải bảo hộ ái nhân của ta.” Hắn nhìn y, ánh mắt kiên định không gì sánh được.

“Thế nhưng mười mấy năm qua, thái độ của đệ với ta…”

“Rất lạnh nhạt phải không?” Cô Hồng mỉm cười: “Đó là bởi vì ta sợ nhìn thẳng vào tình cảm này, không dám đối mặt với ca ca. Thậm chí khi ca ca không tiếc thân nam tử vì ta dựng tử cũng như vậy, ta đều đang trốn tránh. Thẳng đến ngày đó ở Trung Trữ sơn, khi ta thấy ca ca không tiếc sinh mệnh mà đặt cược để sinh hạ hài tử, ta hoàn toàn tỉnh ngộ, để cho toàn bộ luân lý, đạo đức gì đó tiêu tùng đi thôi, ta muốn đối diện với tình cảm của mình!”

“Cô Hồng… Hóa ra đệ…” Vân Cô Nhạn còn chưa dứt lời, nước mắt mừng rỡ đã tràn ướt mi.

“Bất quá ca ca cũng thật là, biết rõ mình sắp sinh, còn vác bụng lớn chạy tới Trung Trữ sơn làm gì?” Sau khi thấy tâm tình ca ca đã ổn định, Cô Hồng nhịn không được oán giận nói.

“Ta vốn nghĩ trước mặt phụ mẫu nói rõ với đệ, thế nhưng không nghĩ chưa đợi được đệ, ta liền sinh. Bất quá hiện tại ngẫm lại, may mà khi đó đi lên núi, bấy giờ ta mới biết tâm ý thực sự của đệ.” Vân Cô Nhạn khi nói mấy lời này, đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập ý cười.

“May cái gì, ca ca phải biết rằng mình thiếu chút nữa mất mạng rồi đấy, hù chết ta!” Vân Cô Hồng bất mãn trừng mắt nhìn ca ca.

“Dù sao thì tất cả đã qua rồi, chúng ta cùng hài tử về sau sẽ mãi ở bên nhau, tính toán như vậy làm gì.”

“Được rồi, nói đến hài tử, ta vẫn chờ ca ca tỉnh lại, đặt cho nó một cái tên.”

“Tên…” Vân cô Nhạn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, trầm tư chốc lát, cười nói: “Vậy gọi Vân Nhược Phong đi, hy vọng nó sau này có thể như làn gió, tự do tự tại, không nên giống phụ thân nó đối với tình cảm chính mình còn sợ đầu sợ đuôi.”

“Ca ca nói ai sợ đầu sợ đuôi?” Vân Cô Hồng bất mãn nói.

“Người nào đó vừa nói với ta.” Vân Cô Nhạn đắc ý nhìn đệ đệ.

“Ngươi….”

“Ha ha ha ha!” Tiếng cười hạnh phúc nhanh chóng vang vọng trong căn phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi