HOA TÀN HOA KHAI

Tư Đồ Thanh Lăng nói: “Thỉnh sứ thần Hồng Vũ quốc tới.”

Một người vóc dáng khôi ngô, là một chàng trai niên kỉ chưa tới ba mươi tuổi, nhìn thấy Tư Đồ Thanh Lăng, cũng không quỳ xuống, chỉ hơi cúi xuống một chút, sau đó đứng lên khỏi ghế, nhìn thẳng Tư Đồ Thanh Lăng, nói rằng: “Sứ thần Hồng Vũ quốc, Trần Hoa tham kiến quốc quân Minh Thụy quốc.”

Tư Đồ Thanh Lăng thấy người kia tướng mạo bất phàm, cử chỉ không tầm thường, trong lòng liền biết hắn nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hắn đi xuống bảo tọa, tới trước mặt sứ thần, hỏi: “Quý sử tới Minh Thụy quốc ta có chuyện gì?”

Trần Hoa hơi gật đầu, trả lời: “Tại hạ phụng mệnh quốc quân tệ quốc tới quý quốc đây, dâng lên hai nghìn lượng vàng, năm nghìn lượng bạc, tơ lụa thượng hạng mấy nghìn thất, mong có thể cùng quý quốc kết liên minh, từ nay về sau, lưỡng quốc giao hảo, không xâm phạm lẫn nhau.”

Kết liên minh? Luôn luôn chuộng bạo lực chiến tranh, Hoa Thần Hạo luôn dã tâm chiếm đoạt liệt quốc lại muốn cùng Minh Thụy quốc ta chung sống hòa bình, sợ rằng sự tình không đơn giản như vậy? Tư Đồ Thanh Lăng trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Tuy rằng đối với việc quốc quân Minh Thụy quốc thỉnh cầu kết liên minh hắn vẫn bán tín bán nghi, thế nhưng Tư Đồ Thanh Lăng vẫn bày ra biểu tình thật cao hứng, nói:

“Nga, quốc quân quý quốc có thể có chủ ý này, thật sự là phúc của bách tính hai nước, mong rằng quý sử trở về chuyển lời lại cho quốc quân quý quốc, nói quốc gia của ta nguyện ý cùng Hồng Vũ quốc kết liên minh.”

Trần Hoa thấy Tư Đồ Thanh Lăng đáp ứng sảng khoái như vậy, vùng xung quanh lông mày hơi hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, gật đầu, cười nói: “Đa tạ bệ hạ, ta tin rằng quyết định của bệ hạ đối với tệ quốc và quý quốc mà nói đều là giáo lý Phúc Âm!”

Tư Đồ Thanh Lăng không chú ý tới chuyển biến trong nháy mắt kia của Trần Hoa, hắn trở về bảo tọa, nói: “Quý sử đi tới quốc gia của ta, tệ quốc nhất định phải khoản đãi thật tốt, đêm mai trẫm sẽ ở đại điện thiết yến, để tiếp đón quý sử!”

“Đa tạ bệ hạ!”

“Quý sử quá khách khí, ngươi từ xa đến, nhất định là rất mệt mỏi. không bằng trước hãy tới dịch quán nghỉ ngơi.”

“Cũng tốt.”

“Cô Hồng”, Tư Đồ Thanh Lăng phất tay gọi Vân Cô Hồng, nói: “Ngươi phái người tới hộ tống sứ thần tới dịch quán nghỉ ngơi, nhớ hầu hạ cho tốt.”

Sứ thần Hồng Vũ quốc cất bước, Tư Đồ Thanh Lăng cũng xoa bóp cổ đi tới ngự thư phòng, sau lại rẽ bước sang ngự hoa viên. Lúc này trong ngự hoa viên sắc xuân ngập tràn, các loài hoa đua nhau khoe sắc. Tư Đồ Thanh Lăng tiện tay ngắt lấy một đóa hoa sơn trà trắng ngần, đặt trên mũi ngửi.

Hương sơn trà nhàn nhạt khiến Tư Đồ Thanh Lăng cảm thấy vui vẻ thoải mái, hắn tỉ mỉ đặt đóa sơn trà trên tay ngắm nghía, chỉ thấy nó trắng muốt cao quý, không nhiễm một hạt bụi, tầng tầng lớp lớp, nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác vĩnh viễn không úa tàn. Vĩnh viễn không úa tàn? Tư àn Đồ Thanh Lăng buồn cười chính mình thế nhưng lại có suy nghĩ này, hoa đâu thể vĩnh viễn không héo tàn, hiện tại dù bung nở đầy diễm lệ, vài ngày sau chẳng phải cũng sẽ khô vàng bất kham?

Tư Đồ Thanh Lăng chăm chú nhìn đóa bạch trà, chẳng vì cái gì, Tư Đồ Thanh Lăng cứ nhìn rồi lại nhìn, thế nhưng lại cảm giác được trong bông hoa hình như xuất hiện một người, tuấn dật phi phàm nhưng lại tràn ngập phẫn nộ! Rõ ràng là Sở Mộ Hiên!

Tư Đồ Thanh Lăng dùng sức day mắt nhìn lại, phát hiện hoa sơn trà chỉ là hoa sơn trà, đâu còn có bóng dáng Sở Mộ Hiên! Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhất định là hoa mắt rồi, nếu không sao lại nhìn hoa hóa Sở Mộ Hiên? Đúng vậy, nhất định là bởi vì quá mức mệt mỏi cho nên mới gặp loại ảo giác này. Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời, phát hiện sắc trời đã không còn sớm, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện, chính hắn cũng mệt mỏi, nên quay về tẩm cung nghỉ ngơi thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi