HOA TÀN HOA KHAI

Tư Đồ Thanh Lăng thật sự tức phát nghẹn!!

Thế nhưng Sở Mộ Hiên tựa như không hề phát hiện Tư Đồ Thanh Lăng đang tức giận, vẫn như cũ thong thả châm rượu cho các đại thần, chờ tới khi rót xong cho vị đại thần cấp bậc thấp nhất, Sở Mộ Hiên mới hướng tới Tư Đồ Thanh Lăng đang tọa trên ngai vàng phía trên mà trưng ra một nụ cười “mê người”. Nhưng nháy mắt hắn liền thu lại tươi cười, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của thần đã hoàn thành, cáo lui.” Dứt lời, hắn lập tức ra khỏi đại điện.

Vẻ mặt của Tư Đồ Thanh Lăng trở nên cực kì quái dị, nhưng ngại vấn đề mặt mũi, hắn cũng không ngăn cản, chỉ đành để mặc Sở Mộ Hiên rời đi.

Các vị đại thần cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa từng bắt gặp cảnh quân vương của mình bị xem nhẹ như vậy, không biết vở kịch này đến tột cùng có phải là diễn hay không, dưới đài mọi người đều âm thầm nghị luận.

Sở Mộ Hiên ra khỏi đại điện, thở dài một hơi, đoán được chắc chắn phen này bản thân đã khiến Tư Đồ Thanh Lăng cực kì uất hận, nghĩ đến đây, hắn liền dâng lên một loại khoái cảm trả thù, bất giác đẩy nhanh cước bộ.

Nhưng còn chưa đi xa, hắn bị một bóng đen cản đường.

“Ngươi là…” Trong bóng đêm, Sở Mộ Hiên không thấy rõ dáng vẻ của người kia.

“Chúng ta hôm nay mới vừa gặp mặt, ta còn giúp ngươi chuẩn bị trang phục, ngươi đã quên rồi sao?” Người vừa tới tươi cười nói.

“Ngươi là…Vân Cô Nhạn!” Sở Mộ Hiên nhận ra được giọng nói của người kia.

“Ta đây. À phải, bệ hạ bảo ta hỏi ngươi có vừa lòng với trang phục ta đã chuẩn bị không?” Vân Cô Nhạn miệng lưỡi mang vẻ bất cần.

“Cực kì chán ghét!” Sở Mộ Hiên mắng, đang muốn rời đi, nhưng lại đột nhiên cảm thấy đau đầu mãnh liệt, thân mình bất giác đổ về phía sau, bất tỉnh nhân sự.

Vân Cô Nhạn thấy thế, lập tức đỡ lấy Sở Mộ Hiên, bắt mạch cho hắn.

Vân Cô Nhạn theo từng nhịp mạch của Sở Mộ Hiên mà mày càng lúc càng nhíu chặt, Sở Mộ Hiên vốn vẫn sốt cao chưa lui, lại liên tiếp chịu đựng nỗi đau tang phụ, tang mẫu, tang huynh, hơn nữa lại không được trị liệu kịp thời sau khi bị Tư Đồ Thanh Lăng làm nhục ngày hôm qua, giờ phút này có thể nói là bệnh càng thêm bệnh, thật sự không hề nhẹ a.

Tư Đồ Thanh Lăng này, rốt cuộc vì sao lại đối xử với hắn như vậy?

Vân Cô Nhạn không có thời gian nghĩ nhiều tới vấn đề này, bởi Sở Mộ Hiên cần phải lập tức trị liệu, nếu không rất khó dám chắc có thể bảo toàn được tính mạng người này. Hắn ôm lấy Sở Mộ Hiên, bước nhanh tới Minh Nguyệt cung.

Yến hội tiếp đón Trần Hoa vừa kết thúc, Tư Đồ Thanh Lăng lòng tràn đầy tức giận bước tới Minh Nguyệt cung, tính toán giáo huấn hắn một phen, à, không đúng, phải là “yêu thương” hắn một phen.

Trong Minh Nguyệt cung, giờ phút này Vân Cô Nhạn đang hết sức chuyên chú thi trâm trị liệu cho Sở Mộ Hiên, không chú ý tới Tư Đồ Thanh Lăng đang tới gần.

Tư Đồ Thanh Lăng đi đến bên giường, bắt gặp Vân Cô Nhạn đang xoa xoa nắn nắn trên làn da mịn màng của Sở Mộ Hiên, cơn tức giận bột phát, hét lớn: “Vân Cô Nhạn, ngươi đang làm gì!”

Vân Cô Nhạn bị tiếng la bất thình lình của Sở Mộ Hiên làm giật mình, tay không khỏi run lên, ngân châm liền rơi xuống đất. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tư Đồ Thanh Lăng, thầm oán: “Người có thể nhẹ giọng đi một chút được không, không thấy thần đang chữa bệnh sao?”.

“Ai cho ngươi chữa bệnh cho hắn? Hắn là nô lệ của trẫm, không có sự cho phép của trẫm, ai cũng không được tới gần!”.

Vân Cô Nhạn không nghĩ tới ham muốn chiếm hữu của Tư Đồ Thanh Lăng lại mãnh liệt như thế, hắn cũng lười tranh cãi với Tư Đồ Thanh Lăng, lại cầm lấy ngân châm, hướng về phía người Tư Đồ Thanh Lăng đâm xuống.

Tư Đồ Thanh Lăng thấy Vân Cô Nhạn bất vi sở động  , liền tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay hắn, cả giận quát: “Lời nói của trẫm ngươi nghe không hiểu phải không?”

“Nếu không được trị liệu hắn thật sự sẽ chết!” Vân Cô Nhạn thực sự tức giận, một người luôn luôn nhã nhặn như hắn cũng phải lớn tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi