HOA TÀN HOA KHAI

Sở Mộ Hoan bất giác phát hiện bản thân vừa lỡ lời, nhưng hắn biết lời đã nói như bát nước hắt đi, bất đắc dĩ thở dài, tiếp lời: “Ngươi muốn biết? Ta vốn đáp ứng phụ thân rằng lúc người còn sống phải giữ kín bí mật này, nếu phụ thân đã qua đời, ta đây liền nói thật cho ngươi biết.”

“Huynh mau nói.” Sở Mộ Hiên vội vàng giục.

Sở Mộ Hoan đi tới, ngồi bên mép giường, chậm rãi kể: “Chuyện xảy ra mười tám năm trước, khi đó ta mới bảy tuổi. Ta còn nhớ mang máng ngày ấy ta cùng phụ thân ra ngoài săn thú, không lường trước được giữa đường trở về lại gặp mưa to, chúng ta tìm chỗ trú mưa khắp nơi, vừa lúc thấy một khu miếu đổ nát, thế nên chúng ta quyết định vào đó tạm thời trú một lát. Không nghĩ tới, thời điểm chúng ta bước vào căn miếu liền bắt gặp một cảnh tượng kinh tâm động phách. Cảnh tưởng ấy ta vĩnh viễn cũng không thể quên được.” Nói tới đây, Sở Mộ Hoan dừng lại.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại ca, huynh mau nói đi!” Sở Mộ Hiên khẩn cấp truy vấn.

Sở Mộ Hoan thở dài một hơi, qua một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm, hạ giọng: “Chúng ta thấy một người nam nhân đang nằm trên mặt đất, nửa thân dưới hắn để trần, hạ thân toàn bộ đều nhiễm máu tươi, huyết chảy tựa sông, thấm đỏ mặt đất, ở chỗ hậu huyệt người này thế nhưng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Người nam nhân kia nghe thấy tiếng người đến, mí mắt hơi giật, há miệng thở dốc, như thể muốn nói điều gì. Thế nên phụ thân mới tiến lên, ghé tai lại gần miệng hắn, muốn nghe rõ ràng lời hắn nói. Người nam nhân kia vừa nhìn đã thấy cực kì hư nhược rồi, hắn dùng một thanh âm rất nhỏ nói với phụ thân: “Cứu…cứu…cứu…con ta.” Nghe xong lời hắn nói, phụ thân liền hướng tới nơi truyền ra tiếng khóc của anh nhi, quả nhiên thấy một nam anh ở trong vũng máu đang quẫy khóc, cuống rốn của đứa nhỏ còn chưa được cắt, vẫn còn trong cơ thể của nam nhân, đứa trẻ kia rõ ràng là do nam nhân này sinh hạ!”

“Cái gì, nam nhân sinh con, sao có thể?” (Raph: Oh yeah…Trong đam mỹ thì không có gì là khó tưởng tượng:v) Sở Mộ Hiên chấn động, “Đứa nhỏ kia…đứa nhỏ kia không phải…” Nói tới đây, Sở Mộ Hiên đột nhiên bưng kín miệng, lời đến cổ họng lại nuốt xuống.

Sở Mộ Hoan tiếp tục nói: “Đúng vậy, nam nhân sinh con, thật sự là chuyện hoang đường đến nhường nào, thế nhưng sự thật xảy ra trước mắt ta và phụ thân lại không phụ thuộc vào việc chúng ta có tin hay không. Nam tử kia sợ là đã dùng hết toàn bộ sức lực để sinh ra đứa nhỏ, hơn nữa hậu sản vẫn xuất huyết nhiều, thế nên hắn nói xong câu kia thì đoạn khí, phụ thân bèn đem đứa nhỏ kia ôm về Sở gia, coi đứa bé như con ruột mà nuôi nấng. Phụ thân còn trịnh trọng dặn dò ta, sự việc chúng ta nhìn thấy trong căn miếu kia nhất định phải kín như bưng, lúc người sinh thời tuyệt đối không được tiết lộ nửa câu về thân thế của đứa nhỏ. Đứa nhỏ kia…”

Sở Mộ Hoan nói tới đây, liếc thấy mặt đệ đệ đã cắt không còn giọt máu, cắn răng nói: “Đứa nhỏ kia…Mộ Hiên…Đứa chỏ kia chính là ngươi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi