HOA TÀN HOA KHAI

Nghĩ đến đây, hắn gằn từng tiếng nói với Vân Cô Nhạn: “Ta, muốn, xóa, sạch, hài, tử, này!”

“Cái gì!” Vân Cô Nhạn kinh hãi, hắn vạn lần không ngờ Sở Mộ Hiên lại có thể không cần đứa bé, đứa bé ấy dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của hắn! Hắn sao có thể quyết tuyệt như vậy!

“Ngươi không nghe rõ sao? Ta nói muốn xóa sạch đứa bé này!” Sở Mộ Hiên nặng nề lặp lại lần nữa.

“Không, ta không thể giúp ngươi, đứa nhỏ này…” Vân Cô Nhạn liếc nhìn Sở Mộ Hiên, mới nói: “Nó chính là người kế vị Minh Thụy quốc!”

Lời nói của Vân Cô Nhạn đã chạm đến đúng huyệt của Sở Mộ Hiên, hắn ngồi bật dậy, nhìn thẳng Vân Cô Nhạn, oán hận nói: “Ngươi không giúp ta, ta cũng sẽ không để cho nghiệt chủng này sống sót, muốn giết nó, ta nghĩ ta có rất nhiều phương pháp…” Nói tới đây, Sở Mộ Hiên dừng lại, nói không được nữa, bởi vì hắn cảm giác được nội tâm mình run rẩy một cách vô lí, rất đau, thực sự rất đau.

Bất tri bất giác, Sở Mộ Hiên cảm giác được khóe mắt mình ươn ướt, hai hàng thanh lệ theo má chảy xuống, nội tâm hắn nói với chính mình, hắn luyến tiếc đứa nhỏ. Kì lạ, vì cái gì chính mình lại luyến tiếc sinh mệnh bé nhỏ trong bụng còn chưa thành hình này, nó chính là hài tử của cừu nhân không đội trời chung của hắn_Tư Đồ Thanh Lăng, chính mình hẳn là phải ghét bỏ nó lắm, phải không chút chần chừ mà xóa sạch nó mới đúng!

“Ấy, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, đứa nhỏ này nhưng chính là cốt nhục thân sinh của ngươi! Ngươi có thể nhẫn tâm tự tay giết chết nó hay sao?” Lời nhắc nhở của Vân Cô Nhạn khiến Sở Mộ Hiên phục hồi lại tinh thần, Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng, cảm thụ sinh mệnh yếu ớt của đứa bé. Hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu, nói với Vân Cô Nhạn: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

“Sinh hạ nó!” Vân Cô Nhạn nói như đinh đóng cột.

“Tại sao?” Sở Mộ Hiên hỏi lại, lời nói lộ rõ sự lo lắng.

“Bởi vì đó chính là một sinh mệnh, một sinh mệnh vô tội, ngươi không nên chỉ vì ân oán một đời mà tước đoạt đi quyền được sống của nó!” (Raph: Bé ý đang nói đến “nhân quyền” a ~~~”)

Nghe xong lời Vân Cô Nhạn, Sở Mộ Hiên im lặng một hồi, sâu kín nói: “Ta có thể tạm thời giữ lại nó, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”

“Điều kiện gì?”

“Đó là, không được nói chuyện ta mang thai cho bất kì kẻ nào!”

“Ngay cả phụ thân đứa nhỏ cũng không được nói á?”

“Đúng!” Sở Mộ Hiên gật đầu, “Nhất là Tư Đồ Thanh Lăng, tuyệt đối không thể nói!”

“Nhưng vấn đề là, ngươi lừa cũng chẳng được bao lâu, không tới mấy tháng kiểu gì chẳng bị bệ hạ phát hiện!”

“Đó là chuyện của ta, ngươi chỉ cần cam đoan sẽ không nói ra ngoài là được rồi, thế nào?”

Vân Cô Nhạn gật đầu: “Được, ta đáp ứng ngươi, bất quá ngươi cũng phải chú ý thân thể của chính mình! Để ta khai một ít thuốc dưỡng thai cho ngươi!”

“Ừm!” Sở Mộ Hiên đáp ứng.

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi