HOA TÀN HOA KHAI

Sở Mộ Hiên nghe được tiếng bước chân, tựa như nhìn thấy cứu tinh, hắn túm chặt Vân Cô Nhạn, cầu xin: “Cầu…Van cầu ngươi…Nhất định phải … cứu…cứu đứa nhỏ…”

Vân Cô Nhạn gật đầu, an ủi Sở Mộ Hiên: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, đứa nhỏ nhất định sẽ không có việc gì.” Nói xong hắn liền lấy ra một viên thuốc, bỏ vào miệng Sở Mộ Hiên, lại nói: “Mau uống Hồi Xuân hoàn đi.”

Sở Mộ Hiên nuốt viên thuốc, không bao lâu sau đã cảm thấy bụng bớt đau, hắn biết, đứa nhỏ hẳn đã được bảo vệ.

“Cảm giác thế nào?” Vân Cô Nhạn hỏi.

“Tốt hơn nhiều, cám ơn ngươi.”

“Vậy là tốt rồi, bất quá sao ngươi lại có thể bất cẩn như vậy, ngươi mang thai chưa đến hai tháng, lúc này chính là thời điểm thai nhi yếu ớt nhất, hơn nữa thể chất ngươi rất kém, nếu vận động quá mạnh sẽ dễ dẫn tới sinh non.”

Nghe Vân Cô Nhạn nói đến “vận động quá mạnh”, mặt Sở Mộ Hiên thoáng cái đã đỏ bừng, hắn bất an vân vê góc áo, nhỏ giọng nói: “Không…Là…Là Tư Đồ Thanh Lăng…”

Nhìn bộ dáng Sở Mộ Hiên ấp úng, Vân Cô Nhạn lập tức hiểu được căn nguyên vấn đề, hắn đứng bật dậy, cả giận nói: “Bệ hạ sao có thể như vậy, chẳng lẽ người đó không biết tình huống hiện tại của ngươi là thế nào ư?”

“Hắn…Còn chưa biết…”

“Ngươi chưa nói cho hắn?”

Sở Mộ Hiên khẽ gật đầu.

“Vậy ta đi nói, sao hắn có thể như vậy chứ, bụng ngươi đang mang dù sao cũng là đứa nhỏ của hắn!”

“Không…Không cần, ta không muốn nói cho hắn.” Sở Mộ Hiên kéo Vân Cô Nhạn lại.

“Nhưng…”

“Ngươi cứ ngồi xuống đã, nghe ta nói,” Sở Mộ  Hiên kéo Vân Cô Nhạn ngồi xuống rồi, nói tiếp: “Quan hệ giữa ta và Tư Đồ Thanh Lăng ngươi cũng không phải không biết, chúng ta có thể nói là kẻ thù không đội trời chung, ta hận hắn tận xương, muốn giết chết hắn càng nhanh càng tốt, hắn cũng chỉ coi ta như đồ chơi mà tra tấn, lúc này giữa chúng ta chỉ có hận, không có tình cảm gì khác. Chỉ là ta tuyệt đối không ngờ được mình lại có đứa nhỏ vì thể chất đặc thù này, như ngươi nói đó, đây là một sinh mệnh, ta không có quyền giết chết nó, cho nên ta sẽ sinh hạ, nhưng đứa bé này không hề có quan hệ với bất luận kẻ nào khác, nó chỉ là của ta, cho nên ta không muốn nói cho Tư Đồ Thanh Lăng, ngươi hiểu chưa?”

Vân Cô Nhạn lặng yên chốc lát, đáp: “Ta hiểu rồi. Vậy ngươi chú ý bản thân một chút, với lại, ngươi cầm bình Hồi Xuân hoàn này đi, đề phòng tình huống bất trắc.” Nói xong, hắn đưa cho Sở Mộ Hiên một cái lọ nhỏ.

Sở Mộ Hiên cảm kích gật đầu, tiếp lấy cái chai, nói: “Cám ơn ngươi.”

Vân Cô Nhạn thở dài, gọi Cẩm Nhi tới, dặn dò: “Ngươi nhớ chăm sóc công tử cho tốt!”

Cẩm Nhi cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra việc gì, chỉ biết Sở Mộ Hiên bị bệnh, hắn giơ tay cam đoan: “Ta nhất định sẽ chăm sóc công tử thật tốt!”

“Vậy ta an tâm rồi.” Vân Cô Nhạn nhìn thoáng qua Sở Mộ Hiên, lại nói: “Bảo trọng, ta về đây, nếu không thoải mái liền cho Cẩm Nhi tới tìm ta.”

“Ừm, ta đã biết. Cám ơn ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi