HOA TÀN HOA KHAI

Tại Ánh Nguyệt cung

Vân Cô Nhạn rời đi, sau khi được hắn trị liệu, đứa nhỏ không còn vấn đề gì nữa, Sở Mộ Hiên cuối cùng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, hắn lẳng lặng nằm trên giường, suy nghĩ sau này phải làm sao để tận lực tránh bị Tư Đồ Thanh Lăng xâm phạm.

Trong lúc Sở Mộ Hiên vẫn còn đang khổ tâm su y nghĩ, thế nhưng ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Cẩm Nhi: “Bệ hạ, công tử bệnh rất nặng, ngài không nên đi vào thì hơn!”

Trời ạ! Lại là Tư Đồ Thanh Lăng, sao hắn đã trở lại rồi? Sở Mộ Hiên nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng, tay bất giác xoa bụng.

Tư Đồ Thanh Lăng bị Cẩm Nhi ngăn trở ở ngoài Ánh Nguyệt cung, hắn tức giận đẩy Cẩm Nhi ra, cả giận quát: “Trẫm vì sao không thể vào, ngươi dám quản trẫm vào hay không vào sao, Cô Hồng, lôi hắn xuống, không được ngáng đường trẫm!”

Thấy Cẩm Nhi bị Vân Cô Hồng dẫn đi, Tư Đồ Thanh Lăng cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu gia hỏa không biết tự lượng sức mình!” Nói xong, liền tiến vào Ánh Nguyệt cung.

Sở Mộ Hiên thấy Tư Đồ Thanh Lăng đi đến, cố nén hạ thể vô cùng đau đớn, xoay sở ngồi dậy, hỏi: “Ngươi sao đã trở lại?”

“Trẫm có việc muốn nói cho ngươi!”

“Việc gì? Nói đi.” Sở Mộ Hiên nhắm nghiền hai mắt, đáp trả.

“Lúc trước trẫm đáp ứng để ngươi cùng gia nhập đại quân chinh phạt đúng không, nhưng bây giờ trẫm thay đổi ý định rồi, ngươi vẫn không nên đi thì hơn!”

“Vì cái gì?” Sở Mộ Hiên nhíu mày, hỏi ngược lại.

“Không vì cái gì cả, trẫm chỉ nghĩ cho ngươi thôi! Không muốn ngươi phiền lòng. Được chứ?” Tư Đồ Thanh Lăng tránh đi ánh mắt truy vấn của Sở Mộ Hiên, hồi đáp.

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng lại có suy nghĩ khác: Hừ, đùa sao, trẫm còn lâu mới cho ngươi nhìn thấy cái tên yêu mị Hoa Thần Hạo, hắn khẳng định không có ý đồ gì tốt đẹp với ngươi, ngươi chỉ có thể là đồ chơi của một mình trẫm, cho nên ngươi cứ yên vị mà sống trong cung đi.

“Ngươi không cho ta đi, thôi quên đi!” Sở Mộ Hiên xoay người, đáp. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, hắn cũng đã hiểu phần nào tính cách của Tư Đồ Thanh Lăng, phàm là chuyện do chính mình quyết định hắn sẽ không thay đổi, cho nên Sở Mộ Hiên cũng lười cùng Tư Đồ Thanh Lăng tranh cãi, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Ta nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Đinh thừa tướng, ngươi không cho ta đi, ta cũng nhất định nghĩ biện pháp đi! Cứ chờ mà xem!.

Tư Đồ Thanh Lăng nào biết tâm tư của Sở Mộ Hiên, hắn đi đến bên giường, nâng cằm Sở Mộ Hiên, mày kiếm khẽ nhếch, nói: “Không nghĩ tới lần này ngươi lại ngoan ngoãn như vậy, thế ngươi cứ ở nơi này mà dưỡng cho tốt, chờ tin tức xấu rằng trẫm đã tiêu diệt Yến Bình quốc đi! Ha ha!”

Nói xong, Tư Đồ Thanh Lăng liền rời Ánh Nguyệt cung, hắn còn rất nhiều việc quan trọng phải làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi