HOA TÀN HOA KHAI

Một lão nhân ôm hòm thuốc gấp gáp chạy tới, đang muốn hành lễ, lại bị Tư Đồ Thanh Lăng ngăn cản: “Không cần phiền phức, mau tới coi hắn.”

“Dạ, thưa hoàng thượng!” Lão nhân vội vàng đứng lên, muốn bắt mạch cho Sở Mộ Hiên.

Ngay lúc tay lão nhân chuẩn bị chạm tới cổ tay Sở Mộ Hiên, Sở Mộ Hiên đột nhiên nhớ tới việc mình đang có mang, nếu bị lão nhân bắt mạch, vạn nhất bị phát hiện thì nguy. Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên nhanh chóng rút tay về, lão nhân rất đỗi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Sở Mộ Hiên.

“Sao lại không để quân y bắt mạch cho ngươi?” Tư Đồ Thanh Lăng thấy tình cảnh này, nhíu mày hỏi.

“Không cần, ta không bệnh, chỉ là không cẩn thận dính phải nước sôi, bôi chút dược là được.” Sở Mộ Hiên cuống quýt che dấu.

“Quên đi, không cần bắt mạch cũng được, vậy ngươi mau kê cho hắn chút dược.” Tư Đồ Thanh Lăng hiếm khi phá lệ thuận theo Sở Mộ Hiên.

“Dạ vâng!” Lão nhân nhẹ nhàng nâng cánh tay Sở Mộ Hiên, nhìn qua vết thương, tuy rằng lão nhân gặp qua không ít trọng thương, nhưng đến lúc nhìn thấy miệng vết thương của Sở Mộ Hiên, lão vẫn không tránh khỏi giật mình: “Sao lại nặng như vậy?”.

“Không cần nhiều lời, mau thượng dược!” Tư Đồ Thanh Lăng quát.

Lão nhân vội vàng lấy hòm thuốc, lấy dược thủy, bôi lên tay Sở Mộ Hiên. Cánh tay Sở Mộ Hiên đã bắt đầu mưng mủ, dược thủy vừa mới bôi ngoài da, Sở Mộ Hiên liền đau tới nhe răng trợn mắt, hắn chỉ có thể dùng tay còn lại nắm chặt gấu áo, dùng sức cắn môi, chống lại đau đớn quá sức chịu đựng.

“Rất đau sao, nhịn một chút, nếu ngươi không để quá lâu thì đã không đến mức này.” Tư Đồ Thanh Lăng cầm tay Sở Mộ Hiên, dịu dàng nói, ngay cả ánh mắt cũng ngập đầy ôn nhu và thương xót.

Sở Mộ Hiên chưa từng gặp qua một Tư Đồ Thanh Lăng dịu dàng như vậy, hắn bắt đầu nghi ngờ lỗ tai cùng tròng mắt của mình, hơn nữa không biết vì lí do gì, từ sau khi được Tư Đồ Thanh Lăng an ủi, Sở Mộ Hiên cảm thấy vết thương ở cánh tay không còn quá đau như trước, hắn ngẩng đầu, không khỏi chạm phải ánh nhìn của Tư Đồ Thanh Lăng, ánh mắt tràn ngập nhu tình ấy, bất chợt khiến Sở Mộ Hiên nóng bừng mặt, lại cuống quýt cúi đầu.

Tư Đồ Thanh Lăng thấy một màn này, trong lòng âm thầm bật cười, cũng không nhiều lời.

Sau khi quân y thượng dược đầy đủ, dặn dò một vài việc cần tránh liền ly khai, trong đại trướng chỉ còn lại 2 người Tư Đồ Thanh Lăng và Sở Mộ Hiên.

Lúc đầu, hai người cũng chỉ lẳng lặng việc ai người ấy làm, không ai mở miệng nói chuyện. Sau đó vẫn là Tư Đồ Thanh Lăng nhịn không được, phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Ngươi nếu đã đến quân doanh rồi cũng không thể trở về ngay được, mà đại quân chúng ta ba ngày sau sẽ tấn công Cảnh Hoa trấn, để ngươi ở lại chỗ này cũng không tiện. Thôi vậy, thế này đi, đến lúc đó ngươi cứ cùng đại quân tới Cảnh Hoa trấn trước.”

“Không thành vấn đề.” Sở Mộ Hiên gật gật đầu, đáp ứng. Mục đích của hắn chính là theo sát đại quân, như vậy mới có thể nắm lấy có cơ hội cứu Đinh thừa tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi