HOA TÀN HOA KHAI

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở gia một nhà bốn người bị áp giải ra khỏi thiên lao, nội quan đã chuẩn bị tốt xe chở phạm nhân từ lâu, sứ thần Minh Thụy quốc tới nơi, nhìn một chút bốn người nhà họ Sở, thỏa mãn gật đầu, một bên nói với Đinh thừa tướng: “Chuyện này Yến Bình quốc các ngươi đã làm rất tốt, ta nghĩ quốc quân của nước ta sẽ thấy được thành ý của các ngươi, hai quốc gia chúng ta sau này quan hệ cũng sẽ càng thêm hữu hảo.”

“Vậy làm phiền đại nhân trước mặt quốc quân quý quốc nói tốt cho chúng ta vài lời!” Đinh thừa tướng lấy lòng nói.

“Đó là đương nhiên rồi”. Sứ thần Yến Bình quốc nhìn những xe chở đầy những vàng bạc tài bảo, tơ lụa thượng hạng mà Yến Bình quốc tiến cống, sảng khoái đáp ứng. Nói xong, hắn vung tay lên ra hiệu cho đoàn mã xa, hô: “Chúng ta xuất phát!”.

Xe chở tù từ từ tới hướng tới gần Minh Thụy quốc, Sở Mộ Hiên cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần trong lòng: phụ thân vì Yến Bình quốc cả đời khổ cực, kết quả lại cứ như vậy công dã tràng, hóa ra một nhà bọn họ phát thệ vĩnh viễn thuần phục dưới bóng quốc quân nhưng hắn lại vong ân phụ nghĩa như vậy. Sở Mộ Hiên thở dài một hơi, xem ra trên đời này ngoại trừ phụ mẫu thân nhân, bên ngoài bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng.

Từ kinh đô Vĩnh Yên thành của Yến Bình quốc tới kinh đô Thụy Trữ thành của Minh Thụy Quốc phải đi khoảng chừng mười ngày. Trong mười ngày này, một nhà Sở thị cũng chịu nhiều khổ sở, mỗi ngày phải phơi xác dưới cái nắng chói chang không nói, hơn nữa còn không có nước để uống, mỗi ngày đêm cũng chỉ có một chén hi chúc dĩ để duy trì sinh mệnh. Ngày đó Sở Mộ Hiên thực sự khát nước khó nhịn mới uống một chén nước mát, vị sứ thần có thân hình ục ịch kia liền đi đến bĩu môi, mắng: “Mấy người các ngươi…toàn những kẻ sắp chết đến nơi, đã như vậy còn muốn nước uống, quả thực là ý nghĩ kì lạ!”

Sở Mộ Hiên không rõ, muốn uống nước thì có liên quan cái gì đến ý nghĩ kì lạ, bất quá cẩn thận ngẫm lại, một nhà mình đều là cừu nhân của quốc quân Minh Thụy quốc, người ta lẽ nào lại có thể cho mình ánh nhìn hòa nhã!

Sở Mộ Hiên từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, đâu chịu nổi loại hành hạ này, đợi đến mười ngày sau đoàn người cuối cùng cũng đến được Minh Thụy quốc thì hắn đã sốt cao ba ngày chưa lui.

Xe tù chở một nhà bốn người Sở gia vừa tiến nhập hoàng cung không bao lâu, vị quốc quân Tư Đồ Thanh Lăng đã phái người tới truyền lời, nói muốn ngay lập tức gặp một nhà Sở Uy!

Thánh chỉ ký hạ, sứ thần đương nhiên đâu dám chậm trễ, vội vã ra lệnh cho thủ hạ áp giải một nhà bốn người Sở gia gặp mặt vị quốc quân của họ, Tư Đồ Thanh Lăng.

Minh Thụy quốc làm việc đúng là hiệu suất cao, không tới nửa canh giờ, Sở Mộ Hiên cũng đã gặp được vị quốc quân khí phách mười phần, uy danh lẫy lừng Minh Thụy quốc.

Tư Đồ Thanh Lăng thân mặc tử bào, đầu đội tử kim quan, mày kiếm mắt sáng, đang ngồi trên bảo tọa từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt đắc ý của kẻ chiến thắng nhìn bốn người Sở gia đang bị dẫn tới. Sở Uy trên đường bị áp giải tới Minh Thụy quốc cũng đã chịu đủ mọi loại dằn vặt, lúc này lại càng thêm suy yếu bất kham, đến bước đi cũng thất tha thất thểu, nhưng dù vậy tự tôn cùng cao ngạo của họ cũng không vì là tù nhân mà có chút hao tổn, trước mặt Tư Đồ Thanh Lăng vẫn như trước đứng thẳng ngẩng cao đầu bất khuất, mắt lạnh căm tức nhìn kẻ mà lúc này đây đang nắm giữ số phận một nhà bọn họ, một đế vương uy vũ dũng mãnh phi thường.

“Quỳ xuống!” Tướng sĩ đứng canh ở tiền điện quát to.

Sở Uy cười lạnh nói: “Nam nhi dưới chân có vàng, Sở Uy ta đường đường là một nam tử hán! Ngươi nói cái gì mà quỳ xuống đất? Ngươi chỉ là một tên tiểu nhân dùng thủ đoạn đê tiện tới bắt chúng ta! Có bản lĩnh thì ngươi đường đường chính chính trên chiến trường mà bắt ta làm tù binh, ta đây mới chính thức phục ngươi!”.

“Lớn mật!” Cô Vân, Cô Hồng đứng ở hai bên trái phải Tư Đồ Thanh Lăng là thiếp thân thị vệ của hắn, thấy Sở Uy đối với quốc quân bất kính liền muốn tiến lên ép Sở Uy phải quỳ xuống.

“Cô Hồng, ngươi lui ra!” Tư Đồ Thanh Lăng khoát khoát tay, ngăn lại Vân Cô Hồng, nói: “Sở tướng quân quả nhiên hào khí tận trời, là một con người vô cùng sắt đá, trẫm rất là bội phục, không hổ là kẻ đã một tên bắn chết anh cả ta. Trãm xưa nay cũng rất thưởng thức tâm huyết nam nhi của Sở tướng quân, chỉ tiếc…Chỉ tiếc ngươi phò sai chủ! Kì thực trên chiến trường trẫm đương nhiên cũng có thể giết được ngươi, chỉ là trẫm không đành lòng bởi vì ân oán cá nhân của ta và ngươi trong lúc đó mà khiến sinh linh hai nước đồ thán, thế nên mới lựa chọn cách này.”

“Hừ! Già mồm không chịu nói lý! Ngươi muốn giết cứ giết, hà tất nhiều lời vô ích!” Sở Uy trợn mắt nhìn.

“Hảo, đó là ngươi nói!” Tư Đồ Thanh Lăng hạ tầm mắt, lạnh lùng nói: “Trẫm từ trước đến nay rất ghét nữ tử, ngươi đã nói như thế, vậy trẫm không cần khách khí! Người đâu, đem người phụ nữ có chồng kia tha xuống phía dưới chém!” Tay hắn chỉ thẳng Sở phu nhân.

Sở phu nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ là đối trượng phu và nhi tử đạm đạm nhất tiếu, nói: “Lão gia không cần vì cái chết của thiếp thân mà thương tâm, thiếp thân kiếp này có thể làm vợ người, không oán không hối!”

Sở Uy cực lực nhịn xuống nước mắt, nhìn người vợ kết tóc nửa đời người với mình bị tha xuống chém chết, đột nhiên cười to, nói: “Hảo! Hảo! Không hổ là thê tử của Sở Uy ta!”

Mẫu thân cứ như vậy đã chết?!! Sở Mộ Hiên cùng Sở Mộ Vân ở bên cạnh lại bị biến cố bất thình lình làm cho sợ ngây người!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi