HOA TÀN HOA KHAI

Sở Mộ Hiên tuyệt đối không dự đoán được Hoa Thần Hạo sẽ nói ra yêu cầu lưu lại chính mình, hắn ngơ ngác nhìn ánh mắt chờ mong của Hoa Thần Hạo, một hồi lâu, mới nói: “Vì sao người muốn lưu ta lại?”

“Bời vì…Bởi vì ở bên ngươi khiến ta có cảm giác rất an toàn, rất nhẹ nhàng, rất khoái lạc, mà loại cảm giác này trước kia ta chưa từng trải qua, ta nghĩ là ta đã thích ngươi.” Hoa Thần Hạo thản nhiên nói. (Raph: Cảm tưởng anh này mới là chàng trai 18t lần đầu biết yêu, lần đầu tỏ tình a *che miệng tủm tỉm*)

Lời thổ lộ đột ngột của Hoa Thần Hạo khiến Sở Mộ Hiên trở nên không biết làm thế nào, chỉ đành cúi gằm mặt.

“Ngươi có đồng ý không?” Hoa Thần Hạo tiếp tục truy vấn.

“………Thực xin lỗi, ta không thể đáp ứng.” Hít sâu một hơi, Sở Mộ Hiên nói ra đáp án của chính mình.

“Là bởi vì Tư Đồ Thanh Lăng sao?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà, theo ta được biết, ngươi và hắn còn có thù hận thâm sâu. Ngươi vì sao….”

“Bệ hạ, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, không phải sao?” Sở Mộ Hiên thản nhiên nói.

“Ngươi nói đúng. Nhưng ngươi có biết cảm giác của Tư Đồ Thanh Lăng với ngươi là như thế nào không?”

Sở Mộ Hiên lắc đầu: “Hắn là người rất khó nắm bắt, chợt nóng rồi chợt lạnh, có khi nhiệt tình, có khi lãnh khốc, ta cũng không biết ý nghĩ của hắn.”

“Đúng vậy, Tư Đồ Thanh LĂng quả thật là kẻ khiến người ta không dễ dàng đoán biết. Ngươi đã biết vậy, nhưng vẫn nguyện ý theo hắn? Chẳng lẽ không sợ có ngày hắn sẽ chán ghét ngươi, liền gây bất lợi cho ngươi?”

“Chuyện sau này ta không biết, nhưng hiện tại ta chỉ muốn ở bên hắn. Bệ hạ, đêm đã khuya, người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.” Sở Mộ Hiên hạ lệnh trục khách.

“Được rồi, nhưng trẫm vẫn muốn nói với ngươi, một khi trẫm muốn có thứ gì, mặc kệ dùng biện pháp nào trẫm cũng sẽ đoạt được, ngươi cũng không ngoại lệ.” Nói xong, Hoa Thần Hạo bước ra cửa.

“Bệ hạ.” Vừa đi được không xa, Hoa Thần Hạo liền bị  một người gọi lại.

“Có chuyện gì thế, Mục Hoàn?” Hoa Thần Hạo dừng cước bộ, gọi tên ngự tiền thị vệ của hắn.

“Vi thần có thể giúp ngài đoạt được Sở Mộ Hiên.” Người thị vệ tên Mục Hoàn mười phần tin tưởng nói.

“Vậy sao, ngươi nói thử xem.”

“Thỉnh bệ hạ trước tiên miễn cho thần tội khi quân, thần mới có thể nói.”

“Được, cho ngươi vô tội, nói đi.”

“Thực danh của vi thần không phải là Mục Hoàn, thân phận đích thực của thần kì thực là trưởng tử của nguyên tướng quân Yến Bình quốc, cũng là ca ca của Sở Mộ Hiên – Sở Mộ Hoan.”

“Cái gì? Ngươi là đại ca của Sở Mộ Hiên?” Hoa Thần Hạo chấn động.

“Đúng vậy, hai năm trước, phụ mẫu thần cùng nhị đệ đều chết trên tay thủ hạ của Tư Đồ Thanh Lăng, chỉ có mình thần trốn thoát. Vì báo thù rửa hận, thần đầu quân cho bệ hạ, nhưng xuất phát từ rất nhiều lo lắng, thần không sử dụng tính danh thực sự của mình.”

“Trẫm đã biết, vậy vì sao hôm nay ngươi lai đem chân tướng nói ra?”

“Bởi vì thần không thể giương mắt nhìn đệ đệ mình thương yêu nhất cứ như vậy rơi vào cái bẫy của tên vô sỉ Tư Đồ Thanh Lăng, ở bên tên Tư Đồ Thanh Lăng, không bằng cho nó ở lại Hồng Vũ quốc.” Sở Mộ Hoan nói.

“Trẫm có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, vậy ngươi có biện pháp gì có thể lưu lại Sở Mộ Hiên?”

“Thần biết tính cách Mộ Hiên, bên ngoài nó thoạt nhìn nhu nhược, kì thật có chút  thông minh, cho nên ngàn vạn lần không thể mạnh mẽ lưu lại nó, nếu không nó nhất định tìm cơ hội đào tẩu. Nhưng nếu như là chính Tư Đồ Thanh Lăng muốn dâng Mộ Hiên cho ngài, chuyện sẽ không còn như trước nữa.”

“Nói tiếp.” Hoa Thần Hạo hứng thú nói.

“Nếu Mộ Hiên biết Tư Đồ Thanh Lăng muốn đem nó giao cho ngài, nó nhất định vì Tư Đồ Thanh Lăng vô tình vô nghĩa mà nản lòng thoái chí, đến lúc đó ngài thành tâm theo đuổi, sợ gì nó không đáp ứng!”

“Chủ ý thì tốt đấy, nhưng trẫm nhìn ra được Tư Đồ Thanh Lăng đối với Sở Mộ Hiên là tình thâm ý trọng, sao hắn có thể giao Sở Mộ Hiên cho trẫm?”

“Mục đích của chúng ta không phải muốn Tư Đồ Thanh Lăng thực sự giao Sở Mộ Hiên cho ngài, hơn nữa điều này cũng không có khả năng xảy ra. Chẳng qua muốn để cho Sở Mộ Hiên tin là như vậy, khiến nó hết hy vọng với Tư Đồ Thanh Lăng là được.”

Hoa Thần Hạo giảo hoạt cười: “Trẫm đã hiểu, vậy chuyện này liền giao cho ngươi làm.”

“Tuân lệnh! Thần nhất định dốc sức hoàn thành.” Sở Mộ Hoan nói xong liền lui xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi