*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cậu sai vặt đi ba tháng, Dương Hoa và Lục huyện lệnh cũng quấn quýt bên nhau trong tri phủ suốt ba tháng. Ba tháng này, Lục huyện lệnh coi như
cửa lớn không ra, cửa hông không quá, trừ năm ngày đầu tháng lên buổi họp chợ mua đồ ăn.
(Cửa lớn không ra, cửa hông không quá: Thời cổ, các cô gái đều “đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến” 大门不出, 二门不进, chỉ ở chốn phòng khuê nên khó mà biết được dung mạo, rất ít khi ra khỏi nhà.)Chàng quản hết ba bữa cơm trong ngày của Dương Hoa, nàng giặt quần áo giúp chàng. Nàng giặt mất rất nhiều công, nhưng vẫn cảm thấy mình béo lên. Nàng không khóa mồm được, đồ ăn ngon quá.
Đám người trong lầu Liễu không biết Dương Hoa đi đâu, đôi khi nàng ở quán, nhưng hầu hết thời gian là nàng vắng mặt. Rượu mới ủ xong hồi đầu Xuân được lấy ra, hấp dẫn dân tình khắp phố. Rượu này có loại tinh khiết cay nồng, có loại nhẹ nhàng thanh nhã, phong phú đủ kiểu, có thể đáp ứng tất cả già trẻ gái trai.
Lầu Liễu có một tật xấu khi bán rượu. Đấy là rượu không đắt, nhưng bán rất ít, mỗi ngày mỗi khách chỉ được chia chút đỉnh.
Nghiện rồi, khách khứa đông thành đàn.
Đêm xuống, lầu Liễu không còn tiếng ca. Dương Hoa cười nói nàng già rồi, còn hát nữa sẽ thành trò hề mất.
Hoa Nhỏ ơi, nàng đâu có già? Điểm phấn tô son, cũng chẳng che nổi khí chất. Nhưng khi nàng cười, ai nấy ở đây đều im ru nín thở, say hương ngọt ngào. Ai bảo thành Lệ hoang vu? Rõ ràng có một đóa hoa quyến rũ nở rộ nơi này, nồng nàn như rượu.
Tòa nhà tri phủ lớn hơn lầu Liễu một chút, trừ sảnh ngoài còn có hai viện. Trong viện có bốn phòng, ba to một bé. Hai viện một lớn một nhỏ, được chia riêng về hai bên sân. Viện nhỏ bên trái dành cho người hầu, viện lớn bên phải là chỗ ở của huyện lệnh.
Dương Hoa thường dậy muộn hơn một chút. Sau khi tỉnh giấc, nàng hay ngồi ngẩn ngơ trên giường. Lúc mới dậy, nàng hơi lơ mơ, như vừa thác xuống cõi phàm. Phản ứng của nàng rất chậm chạp, ai kia phải gọi mấy lần, lúc nói chuyện cũng phải lặp đi lặp lại vài câu, nên nàng mới nói mình đã già rồi.
Mấy tháng nay, gần như sáng nào nàng cũng thức dậy trong cảnh mình trần như nhộng, không một manh áo. Mỗi đêm họ đều ân ái tới khuya, trừ mấy hôm hằng tháng của nàng. Nên đôi khi Dương Hoa mở mắt ra, nàng bỗng không biết mình đang ở đâu. Nhưng càng ngày Dương Hoa lại càng rù quyến hơn, dáng vóc mỗi lúc một thêm mảnh mai, nên người ta mới nói nàng chưa già.
Lục Việt đã đính chính rõ ràng chàng không phải là kẻ ham mê sắc dục, mà là có người câu chàng.
Nàng thả câu, chàng cắn liền.
Tựa như lúc sáng sớm chàng đang thảnh thơi đọc sách trong thư phòng, ai đấy chẳng thèm gõ cửa, chỉ choàng một tấm lụa mỏng trên người, còn lại trần truồng. Trên trắng dưới đen, lớp thịt hồng bên trong dính nhớp. Vừa vào nàng đã ngồi khóa chân trên đùi chàng, đôi mắt mê lòng người.
Nàng nói: “Có phải em béo rồi không?” Vừa nói vừa vặn người.
Chàng hít một hơi khí lạnh vào, quẳng quyển sách qua một bên, tay tìm được nơi ướt át kia, bắt đầu xoa nắn.
“Thích cọ à?”
“Hở? Ngài đừng…”
Chàng cúi đầu vùi mình trong khe rãnh trắng sữa, bóp véo, liếm mút. Dương Hoa ngửa người về đằng sau, ngẩng đầu ưỡn ngực. Lớp áo lụa trượt xuống, thân mình tê dại.
Lưng nàng bị ép lên chiếc bàn gỗ, eo bắt đầu thấy đau. Vì thế Dương Hoa đẩy chàng ra, lại hôn chàng. Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, tay nàng đụng phải vật kia, nàng táo bạo vuốt ve nó qua lớp vải.
Họ càng ngày càng thuần thục việc này. Ngẫm lại ngày mới quen nàng, Lục Việt vụng về lơ ngơ. Chàng cũng là kẻ chưa gần gũi ai, trong chuyện này, hai người bập vào nhau rồi cùng tiến bộ.
Lục huyện lệnh không thỏa mãn, tự cởi quần áo của mình, ưỡn con quái vật khổng lồ nọ nói với nàng, “Ngoan, ngồi lên đi.”
Dương Hoa như bị ma làm, thật sự ngồi lên đó, nàng nắm vật kia nhét nó vào cửa mình.
Nàng cọ xát nó từng tí một, tường thịt mềm mại bao vây vật ấy, lực kéo hút mỗi lúc một mạnh thêm. Dương Hoa cử động lên xuống, cảm giác cọ xát ướt át bắt đầu dâng lên. Nàng không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ nghe theo khoái cảm chỉ dẫn.
Người con gái của chàng cọ giỏi thật…
“Lục Việt… em, em hết sức rồi…”
Nàng muốn nhấp nhanh hơn, nhưng người nàng đang run rẩy, dần nhũn ra.
Chàng dỗ dành, “Quay người nằm sấp xuống đi.”
Mỗi lần thấy chàng cười, Dương Hoa đều thẹn thùng vô cùng, tới lúc ấy nàng mới nhận ra mình đã bị sắc dục mê hoặc. Có lẽ nàng đã thực sự trở thành dâm phụ, không còn lễ nghĩa liêm sỉ nữa.
Từng nhịp đâm của Lục Việt làm bầu ngực của nàng rung động, luôn đụng vào chỗ sâu nhất —— “Sao mút giỏi thế?” Cánh cửa dưới bụng nàng điên cuồng hút chàng vào, chàng sợ mình sắp phun trào tới nơi.
“Hử?” Chàng rút ra rồi lại chọc mạnh vào.
“A… Lục Việt… A…”
Nàng sắp lên đỉnh, dòng nước cuồn cuộn chảy ra không ngừng, lại cuồn cuộn phân tán khắp toàn thân nàng.
“Em… Em chịu thôi… A… Lục Việt.”
“Cho ta… Được không?”
Chàng cũng muốn bắn vào trong, rồi nhìn chúng chảy ra ngoài. Nàng kẹp hai chân, triều tình còn chưa rút, thở hổn hển. Nhưng chàng không thể làm như vậy.
Cuối cùng, chàng bắn lên tấm lưng trắng nõn mảnh dẻ của nàng. Chàng ôm nàng, chậm rãi lau cho nàng.
Họ không trò chuyện sau cuộc hoan ái, ai biết có phải đang nhấm nháp dư vị hay không. Dương Hoa tình cờ nhìn lướt qua những quyển sách cũ nát trên giá sách, hơi ngẩn ra.
Nàng hỏi: “Ngài không biết ủ rượu à?”
“Đúng là ta không biết.”
“Ngài…”
“Sao nàng không phán mấy quyển sách ấy là do ta viết?” Chàng trêu chọc nàng.
Thật ra Dương Hoa từng hoài nghi về việc phải chăng chàng không biết ủ rượu. Nhưng sau khi xem công thức mà chàng cho mình, nàng không nghĩ nhiều thêm nữa. Nhưng nàng lại không tìm ra được lai lịch của chàng ——
Chàng là ai? Còn biết ủ rượu… Nhưng giờ nghi ngờ đã tiêu tan, công thức ủ rượu của chàng được chép ra từ sách, vậy thì trong mắt Dương Hoa, chàng vẫn là quý công tử, một vị công tử nhàn nhã biết xuống bếp tới từ kinh đô.
Dương Hoa dịu dàng vuốt tóc mai của chàng, bất giác hỏi “Ngài là ai?”.
Mà trước nay ngài chẳng bao giờ nói với em, nghĩ là lại thấy tức
.“Chẳng phải Ngọc Minh có thuật xem bói thần thông, biết tất cả mọi chuyện sao?”
Ngọc Minh.Trước kia chàng từng hỏi nàng Dương Hoa là hoa gì, nàng đáp đó là hoa sơn trà. Chàng bảo sơn trà nghe không hay, phải gọi là Ngọc Minh mới đúng.
(Ngọc Minh/Ngọc Mính: tên gọi riêng của hoa sơn trà màu trắng.)Chàng kể khi Phật Đà tu thành chánh quả, trời đổ mưa hoa, trong ấy có Ngọc Minh. Nhưng họ không gọi loài hoa ấy là Ngọc Minh, mà gọi là Mạn Đà La.
Chàng còn bảo, Ngọc Minh được dùng để đốt thành hương, nhưng hít nhiều quá sẽ trúng độc.
Đêm đó chàng nói nhiều lắm. Đêm Thu lạnh lẽo đơn côi, trời cao mà mây cũng cao. Kỳ sinh lý đến khiến bụng nàng đau nhâm nhẩm, chàng ôm nàng kể chuyện nàng nghe, nhưng nàng quên hết nội dung rồi. Nàng cãi cùn bảo Dương Hoa là Dương Hoa thôi, là Dương Hoa quê mùa đấy, không phải Ngọc Minh đẹp đẽ đâu, sau đó thì thiếp đi mất. Vậy nên nàng không biết chàng đã nói gì, càng không nhớ nổi.
Dương Hoa chợt nghĩ, “Huyện lệnh tin Phật ư?”
Chàng bảo chàng tin.
“Vì sao? Phật cũng chẳng độ ngài đâu.” Nàng tỏ vẻ tức tối lắm.
Chàng cười, “Ta không cần Phật độ ta.”
Dương Hoa quay đầu đi, chàng bảo, “Để cầu mong sống sót thôi.”
Dương Hoa im lặng một lát rồi nói nàng đói rồi. Chàng bèn thả nàng ra, đứng dậy đi về phía nhà bếp, trước khi đi còn nói với nàng, “Nàng lấy áo mặc thêm vào đi.”
Dương Hoa không nghe lời, nàng lần mò từng cuốn sách trên giá, lật thấy chán phèo. Nhưng những chú thích và tranh vẽ bên lề trong ấy lại thú vị, đó là phần chú giải của chính chàng.
Tới góc trong cùng bên phải, Dương Hoa phát hiện một quyển sách được bọc cẩn thận trong giấy trắng mới tinh. Nàng tò mò mở ra, không ngờ mới liếc mắt một cái, mặt nàng đã đỏ lựng lên.
…
Nàng nuốt nước miếng, kìm nỗi sửng sốt lại, lật thêm mấy trang. Tuy nàng từng xem rồi, nhưng xem sách này ở đây thì hơi…
Đột nhiên ai đấy đẩy cửa ra, Dương Hoa giật mình, bỗng ôm quyển sách tranh nọ vào lòng, “Khụ khụ ——”. Đôi nam nữ trong bức họa đang dây dưa trên ngực nàng.
Lục Việt cầm một chiếc áo khoác của chính chàng, choàng lên người nàng, không khỏi bật cười.
“Thích thì cầm đi”, chàng nói.
Tiện thể nghiên cứu chút đỉnh.
Dương Hoa khịt mũi bực bội, “Sao quyển sách này của Lục huyện lệnh lại không có chú thích đính kèm?” Mặt thôi đỏ tim hết đập nhanh, nàng mặc chiếc áo chàng đưa vào.
Bây giờ, chiếc áo đen chàng hay mặc ngày thường đang choàng trên tấm thân trần trụi của nàng. Nàng bước qua ngưỡng cửa, ra ngoài hành lang.
“Có chứ, trên khắp người nàng đấy.”
Nàng túm phần cổ áo sắp sửa tụt xuống trên vai mình, dợm bước nhanh hơn.