HOA TIỀN VIỆT HẠ - THỤ ĐẠI CHIÊU PHONG

Cậu sai vặt thấy lúc về mặt đại nhân nhà cậu ta tối sầm thì hoảng sợ. Khi ấy cậu ta đang bưng đồ ăn nấu xong lên bàn, tay không khỏi run lên, may mà nước canh không sánh ra ngoài.

Tuy mấy tháng qua đại nhân thường xuyên cảm thấy mình ăn không ngồi rồi, nhưng ngài rất ít khi tức tối muộn phiền thế này. Dù ngày xưa bị đày tới thành Lệ, ngài cũng chẳng bực dọc tẹo nào. Ngài gói ghém hành lý từ sớm, chỉ chờ một tờ công văn, tựa như tất cả đã nằm trong lòng bàn tay ngài vậy.

Tại cô gái trong quán rượu kia ư? Nhưng, nhưng chẳng phải đại nhân để bụng tới nàng ta lắm hay sao? Từ hôm đi chơi xa về, đại nhân bắt đầu rất nhàn hạ, như thể đang chờ ai đấy.

Người thiếu thốn tràn trề áp lực, kẻ dư dả lại chẳng âu lo.

Tuy rằng vẻ mặt ngài không tươi sáng lắm, nhưng cả đêm hôm ấy cũng không xảy ra sự lạ gì. Sáng sớm hôm sau, đại nhân lại bắt đầu nằm bên bếp lò đọc quyển sách rách nát của ngài.

Cuối năm phải nộp thuế, tuy huyện hoang này chẳng nộp được bao nhiêu, nhưng méo mó có còn hơn không.

Ở thành Lệ, việc thu thuế vặt vãnh này vẫn phải để đích thân huyện lệnh làm, dù gì chàng cũng là vị quan duy nhất trong thành.

Nhưng hình như huyện lệnh cũng không để tâm đến chuyện này lắm, chàng chỉ dán một tờ thông báo nộp thuế lên bảng thông báo ngoài cửa tri phủ, rồi chẳng quan tâm nữa.

Hôm nàng tới nộp thuế là Giao Thừa, tuyết rơi nhè nhẹ. Nàng đẩy cửa vào rồi đứng trên ngưỡng cửa rũ rũ chiếc ô của mình, sương băng rơi rào rạt. Nàng vẫn mặc bộ váy đỏ ngày ấy, cầm thêm một ký thịt khô.

Nàng muốn tặng số thịt khô ấy cho chàng, chàng không cảm kích, còn nói: “Không có công không nhận lộc.”

Nàng cười, “Em thương hại ngài đấy, thương Lục đại nhân đón Tết một mình khổ cực.”

Hay lắm, nàng chẳng những mỉa mai chàng là hạng tiểu nhân ích kỷ, mà còn thương hại chàng.

Nhưng đành vậy, bị chọc trúng chỗ đau rồi, sao chàng lại không biết? Chàng chỉ thấy khủng hoảng vì có người giữ chàng lại khi chàng tự nguyện rơi xuống vực sâu. Rõ ràng có một số việc nếu không bị kẻ khác nói toạc, thì chàng có thể vờ như nó chưa từng xảy ra.

“Dương tiểu thư quả thực đẹp người đẹp nết, Lục mỗ hổ thẹn không bằng.”

Sao ngài ấy vẫn còn giận nhỉ? Chẳng phải cậu sai vặt kia đã cầm món quà xin lỗi là thịt khô của nàng từ lâu rồi ư…

Lúc nàng bước vào, căn phòng tối om om, vậy mà chàng vẫn còn đọc sách được.

“Phận gái như em không nhận nổi lời khen này của Lục đại nhân đâu. Chỉ là bá tánh thành Lệ đều nhận ra tấm lòng bác ái của đại nhân, em muốn mời ngài tới lầu Liễu dự tiệc để tỏ lòng cảm kích.” Không phải đâu, nửa câu sau nàng chỉ nói linh tinh vậy thôi.

“Ồ? Thật ra Lục mỗ làm việc còn nhiều thiếu sót lắm, nhưng cung kính không bằng tuân mệnh, coi như tới để nhận cổ vũ vậy.” Chàng cười nói.

Sao đồng ý nhanh thế… Không rõ đám nít ranh trong lầu Liễu sẽ nghĩ sao đây. Dương Hoa bỗng thấy lòng rối như tơ vò.

Hiển nhiên, đám hầu bàn ở lầu Liễu chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ, nhưng chẳng cần nghe Dương Hoa giải thích, họ đã nhanh chóng thêm đũa cho Lục Việt. Mà đây cũng chẳng phải “tiệc” gì, chỉ là một bữa cơm Tất Niên bình thường.

Nhưng ngài huyện lệnh vẫn ăn rất vui, chàng cười nói với họ, bầu không khí vô cùng thoải mái. Tuy rằng đám đông luôn nấn ná đầy ý nhị quan sát biểu cảm của hai người.

Hai người này tòm tem với nhau hồi nào đây?

Ăn xong bữa cơm, họ còn uống ít rượu.

Một người bỗng cất tiếng hỏi: “Nghe nói rượu nhà huyện lệnh là rượu của thần tiên, tiếc rằng tôi không có cái phúc đấy, thật là —— haizz.” Anh ta vừa nói vừa thở dài, càng nghĩ càng ảo não, bữa đó anh ta bị bắt ở lại trông tiệm.

“Tiếc thay ba vại cuối cùng đã phân phát hết hôm đó rồi.” Lục Việt nhấp một hớp nhỏ, chàng cảm thấy loại rượu này cũng khá ngon. Đoạn, chàng nói tiếp, “Nhưng chờ tới lúc chưởng quầy nhà anh học được cách ủ, biết đâu anh lại có cơ hội được uống.”

“Ơ?” Họ chưa từng nghe tới chuyện này bao giờ. “Chà —— được được được.” Mọi người đồng ý liên mồm, phản ứng mau lẹ.

Hóa ra tòm tem với nhau từ lúc ấy à.

Lục Việt cười rất vui, mặt Dương Hoa nghiêm lại.

Bàn tiệc kéo dài đến tận khuya, Lục Việt rất hiểu phong tục của thành Lệ.

Mãi tới khi tiếng pháo hoa đêm vang lên bên ngoài, họ mới tính chuyện tan cuộc.

Dương Hoa tiễn chàng về. Nàng chỉ đi tầm mười bước khỏi lầu Liễu, nơi đó vẫn còn ánh đèn rơi rớt từ những tòa nhà kế bên.

Nàng chúc Tết chàng, “Vạn sự như ý.”

Chàng đột nhiên hỏi, “Dương chưởng quầy, thích ta à?”

Hình như nàng thấy chàng đang cười, cười rất lơ đãng, rất thờ ơ.

Nàng điên cuồng nghĩ cách phản bác, nhưng một chữ “Thích” kia đã chạm vào trái tim nàng, khiến đầu óc nàng rối ren.

Nàng không muốn thừa nhận, cũng sẽ không thừa nhận, nhưng nếu không nói gì, thì tất cả sẽ biến thành ngầm đồng ý.

“Ngài nhìn đâu ra mà bảo thế?” Nàng nhìn vào mắt chàng. Trong bóng đêm, chẳng ai thấy ai cả.

“Ồ, thế thì… đáng tiếc quá.” Chàng nói ra chiều khổ sở lắm, rồi xoay người bỏ đi.

Dương Hoa đã mệt bở hơi tai, nhưng lúc về còn phải đối diện với mấy cái mặt như thẩm vấn kia.

Nàng thở hắt ra, nói, “Không có chuyện đấy đâu, đừng nghĩ nhiều.”

Chỉ là chút lòng tốt nhất thời, phiền toái, và nhàm chán nảy sinh bất chợt mà thôi.

Đôi lúc cậu sai vặt cảm thấy đại nhân nhà cậu ta hình như trở nên đơn thuần hơn. Ngày xưa, ngài không bày tỏ vui giận trong triều đình, xử sự chín chắn phải phép, nói lời nhẹ nhàng nhưng lại đánh thẳng vào lòng người, có vẻ nghiêm khắc độc địa. Nhưng hôm nay ngài lại bộc lộ hết cảm xúc ra ngoài, đại nhân nhà cậu ta… chỉ có thể nói rằng, cuối cùng đã ra dáng thanh niên rồi.

Nhờ ký thịt khô kia nên năm mới của họ mới náo nhiệt hơn một chút, mới khiến tòa nhà tri phủ không còn mỗi ánh đèn tù mù và bếp lò hầm hập, và cả kẻ bực bội bất an suốt ngày ôm quyển sách cũ nát nữa.

Hơn mười ngày Tết, Lục huyện lệnh toàn nghiên cứu sách cổ ở trong thư phòng, viết viết vẽ vẽ, thi thoảng còn sai cậu ta gửi thư lên kinh đô.

Qua Rằm, Dương Hoa mới nhìn thấy chàng. Nàng thấy chàng cầm cần câu đi giữa nắng chiều chói chang, tới tận khuya mới về. Mới đầu Dương Hoa chỉ tưởng là chàng có thú vui mới, nhưng lúc về chàng lại dắt thúc bá của nàng về theo, sau đó công khai đi vào quán rượu.

Khi đó, Dương Hoa đang hát một khúc nhạc dân gian, vẫn như mọi ngày.

Họ ngồi vào một chỗ cách nàng rất xa, gọi chút đồ ăn, đổi bằng cá mà họ câu được. Đây là quy định mà ngày xưa nàng đã đặt ra với thúc bá, giờ thì không tính nữa. Dương Hoa đã coi vị thúc bá không cùng huyết thống này như người nhà, nhưng ông cụ vẫn giữ quy định cũ.

Lục Việt tựa một tay lên bàn, nghe tiếng hát du dương, nhấm nháp rượu. Chàng loáng thoáng nhận ra sự khác biệt giữa loại rượu này và rượu trong cung —— nhờ công cuộc nghiên cứu khắc khổ hơn mười ngày qua của mình, giờ chàng đã hiểu rõ. Vì thế, khi viết thư hỏi một người bạn cũ mê rượu ở kinh đô, chàng còn bị kẻ đó mỉa mai.

Người bên cạnh vẫn đang huyên thiên về những chuyện ngày xưa, chốc chốc Lục Việt lại chạm ly với cụ, nghe vô cùng nghiêm túc.

Chàng đi câu cá không phải là vì hứng thú nhất thời. Từ đầu chàng đã tìm hiểu được sở thích của người mà Dương Hoa gọi là “Thúc bá” kia rồi. Nhưng quả thật lần gặp này là ngẫu nhiên, chàng không ngờ họ lại chạm mặt nhau sớm như vậy.

Chàng không tới nơi họ từng đi dạo chơi lần trước, mà chuyển qua chỗ khác. Phải đi rất xa mới tìm được một con sông lặng lờ, chàng chẳng suy tính gì, câu trước đã rồi bàn sau.

Khi gặp được thúc bá, giỏ tre của chàng đã có hai con cá trích.

Lục huyện lệnh hết sức chuyên chú, như thể không nhìn thấy ông cụ vậy. Thúc bá chào hỏi chàng, rồi mới ngồi xuống đối diện chàng. Chịu thôi, chỗ có nắng mới có cá, vị trí tốt nhất đã bị chàng chiếm mất rồi.

Thả câu cần im tiếng, con sông lặng sóng kẹp giữa rừng sâu, đến cả ánh nắng cũng hiếm hoi, vô cùng lạnh lẽo âm u.

Chẳng bao lâu sau, thúc bá cũng câu được một con cá nheo. Cụ chê nó bé nên định phóng sinh, nhưng con cá quẫy mạnh quá cụ không tháo móc câu ra được. Vì thế Lục Việt bèn qua giúp đỡ, hai người hợp sức là dễ hơn nhiều. Tiếc một nhẽ khi phóng sinh, nước hồ kêu đánh “tòm”, chắc đã làm lũ cá trong sông hoảng sợ, muốn câu tiếp phải tốn nhiều sức hơn.

Vì thế họ bèn thì thầm nói chuyện với nhau.

Ban đầu họ chỉ bàn về cá, nhưng huyện lệnh lại chuyển chủ đề sang việc nhà. Nhưng đang tán dóc ngon trớn nên thúc bá cũng chẳng để tâm. Vả lại, huyện lệnh có phải là kẻ xấu đâu.

Thúc bá tên là Ninh Cấp, vốn là thư sinh ở một trấn nhỏ không biết tên kế sông Hoàng Hà. Hai mươi năm trước cụ đã ngoài 30, không thi được công danh. Hồi đấy vải vóc nhà cụ đắt hàng nhất trấn trên. Cụ định ra ngoài buôn bán, làm giàu nhờ đấy. Cụ khăng khăng rời nhà, vợ và con gái cụ không muốn xa cụ, cũng chẳng khuyên nổi, đành theo tháp tùng. Sau này quả thực ở nơi khác vải vóc nhà cụ được rất nhiều người ưu ái, có thêm nhiều kẻ sẵn lòng trả giá cao hơn để mua vải. Gia đình cụ càng kiếm được nhiều, thì càng tới lắm nơi, cũng hay gặp bọn cướp giật hơn.

Một tối mười năm trước, cụ đã phạm lỗi sai. Cụ không nên ôm tâm lý may mắn đi đường núi giữa đêm để chạy đến Tân Châu trước Tết Đoan Ngọ. Nếu không vì thế, cụ đã chẳng gặp côn đồ, dẫn tới cảnh cửa nát nhà tan, mất cả người lẫn của.

Khi tỉnh lại, cụ phát hiện mình đã ngã xuống một thung lũng, không có ai bên cạnh, chân cẳng đau không thôi. Cụ bò hai ngày hai đêm, ngất đi vì đói ở một ngôi chùa cách thành Lệ không xa. Dương Hoa phát hiện ra cụ và cứu cụ về.

Cụ thấy sắc mặt huyện lệnh trở nên nặng nề, thì cố tìm cách xoa dịu bầu không khí, “Nhưng giờ đỡ hơn rồi. Từ khi hoàng đế mới lên ngôi, nạn cướp bóc bắt đầu được trấn áp nghiêm ngặt. Những… những chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa đâu…”

Chàng biết, bởi vì đề nghị dẹp nạn cướp đường, việc khảo sát và chiến lược, thậm chí cả dự thảo bộ luật xử lý kẻ cướp giật đều từng qua tay chàng. Vì việc này nên hoàng đế mới lên ngôi có được tiếng thơm và kính yêu, chàng cũng nhờ đấy mà thăng chức.

Có lẽ đúng ra chàng nên chuẩn bị nhanh hơn.

“Nhưng mà, một tên vua ngu ngốc như vậy mà lại sinh ra người con hiền đức nhường ấy, âu cũng là ông trời ban ơn.” Ninh Cấp vui mừng nói, dù gì vua mới cũng coi như đã báo thù giúp cụ.

Chẳng qua từ “Hiền đức” lại khiến vẻ mặt huyện lệnh trở nên u ám, Ninh Cấp còn tưởng cậu huyện lệnh này vẫn đang buồn bã.

Ninh Cấp đành phải nói tiếp, “Khi đó Dương Hoa mới tầm mười ba tuổi, mẹ con bé mất sớm, chỉ còn cha con bé ở với nó. Nhà họ Dương đã cứu lão, nên lão bắt đầu dạy Dương Hoa đọc sách viết chữ để báo đáp.”

Nhắc đến Dương Hoa, bấy giờ sắc mặt Lục huyện lệnh mới dịu đi.

“Ngày ấy tính cách Dương Hoa lạnh nhạt, không thích gần gũi với người khác, thờ ơ với tất cả mọi chuyện.

“Chỉ trừ quyển kinh Phật kia. Nghe nói đó là di vật mà mẹ con bé để lại. Con bé chỉ muốn học những ký tự trong kinh Phật và ý nghĩa của quyển sách ấy thôi.

“Thật ra hồi xưa không phải cha con bé không chịu gả con bé đi, mà chính nó không muốn lấy chồng.

“Khi ấy con bé mười chín tuổi, cha nó đã ốm liệt giường, đầu óc mụ mị, chỉ kéo dài hơi tàn nhờ thuốc thang. Cố được hai năm thì cha con bé qua đời.”



“Đứa trẻ đáng thương, cả cha lẫn mẹ đều qua đời vì bệnh tật….”

Rắc rắc —— chàng vô tình giẫm phải một cành khô, quấy nhiễu núi rừng tĩnh lặng. Khi họ trở về, trời đã khuya rồi. Giọng Ninh Cấp nhỏ đi, đắm chìm trong hồi ức. Chàng lẳng lặng lắng nghe, tựa như rừng đêm tĩnh mịch, thi thoảng mới đáp lời.

“Con bé chung quy vẫn là một đứa trẻ lương thiện, nếu không nó đã chẳng cứu lão…”

“Và cứu cả con nữa…”

Khúc ca khép lại, như hạt trai vào bình gốm, những tiếng vỗ tay hoan hô vang dội. Người con gái trên đài mặt đỏ tai hồng, tỏ vẻ thẹn thùng.

“Cái gì?” Ninh Cấp không nghe rõ.

“Con nói là, đương nhiên ạ.” Dứt lời, chàng uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Ninh Cấp thở dài, cụ cảm thấy hơi khó xử, nhưng không nói rõ thành lời được. Chỉ mong cô nhóc Hoa Nhi có thể đưa ra quyết định chính xác.

Nhạc tàn người tan, hôm nay lầu Liễu đóng cửa muộn hơn bình thường, ông trăng đã treo tít tận trời Đông.

Dương Hoa đóng cổng trước, tính ra sân sau xem cửa sau đã khóa cẩn thận chưa.

Nàng thắp nến bằng một tay, tay kia ấn cửa, bỗng nhiên nghe tiếng người vọng lại đằng sau, “Trước kia Dương chưởng quầy nói muốn học ủ rượu, nàng còn định học nữa không?”

Dương Hoa xoay người, loáng thoáng thấy ai đấy tựa người vào cửa hông thông ra sảnh trước, đứng cách nàng rất xa.

Nàng không nhìn rõ người tới, nhưng, từ bao giờ mà giọng của Lục Việt đã khắc sâu trong tim nàng?

Dương Hoa đi về phía chàng, nói, “Đương nhiên là giữ lời rồi.”

Người chàng có mùi gỗ Thổ Mộc Hương nhàn nhạt. À không, đấy là hương khói vương từ lửa gỗ tùng, hương mực nước.

“Lục đại nhân muốn bói gì?” Nàng nhẹ nhàng cất giọng.

Ngọn nến kia chỉ còn tí tẹo, nhưng ánh lửa vẫn rất đượm.

“Con đường làm quan.”

“Đưa tay đây”, Dương Hoa giơ giá cắm nến đến gần hơn chút nữa, “Tay nào cũng được.”

Lục Việt duỗi tay phải ra, xòe lòng bàn tay thẳng thớm lên trên.

Đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, nàng cúi đầu ấn ba ngón giữa của chàng xuống, như thể muốn xem cho rõ hơn.

Hơi thở của Lục Việt đột nhiên hơi hỗn loạn.

Ngón tay của nàng trượt qua những đường vân trên tay chàng, tựa như lướt qua cuộc đời chàng, cuộc đời rách nát tàn tạ của chàng.

Ngón trỏ dọc theo đường chỉ tay ở chính giữa, Lục Việt thấy hình như nàng đang nhắm mắt.

Nàng di tay chậm quá, ngứa ngáy quá.

Lục Việt đột nhiên khép tay phải lại, nàng ngẩng đầu định lên tiếng, nhưng lại bị một đôi môi khác lấp kín. Người nàng loạng choạng, giá nến rơi xuống, âm thanh bị đêm tối nuốt sạch.

Dương Hoa chợt nhận ra mấy sợi tóc lòa xòa của chàng đang sượt qua mặt mình.

Nàng sắp… không thở nổi.

Dương Hoa đột nhiên đẩy chàng ra, sập mạnh cửa hông lại.



Lúc Lục Việt trở về, dấu bàn tay rõ ràng trên mặt chàng làm cậu sai vặt hoảng sợ.

“Đại nhân, gì thế…” Cậu ta trợn tròn mắt, không thốt ra được câu nào.

“Ờ, lấy cho ta cái khăn ướt.” Lục Việt thì lại rất bình tĩnh.

Chàng nhận khăn rồi bảo cậu sai vặt đi nằm. Cậu sai vặt nọ đã dạ vâng định đi, nhưng nghe thấy tiếng xuýt xoa, cậu ta lại dừng bước.

“Ta không sao, ngủ đi.”

Cô nàng này nhỏ người, mà sao tát mạnh thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi