Tôi chỉ viết một đoạn lời bạt ngắn, vốn nên là một chương đặt ở cuối truyện nhưng mà ngẫm lại thì cứ tạm để chung với lời tựa luôn vậy.
Với truyện này, ban đầu tôi không suy nghĩ nhiều, vừa mới nảy ra một cái cốt truyện dễ thương thì bắt đầu cầm bút viết luôn rồi!
Vậy mà không hiểu sao nó ngày càng trở nên trần trụi!
Tôi thật sự không muốn ngỏm liền đâu!
Viết được vài chương thì tự nhiên không tiếp tục nổi nữa, thế là tôi chuyển qua sáng tác “Vượt biển băng đại dương”.
Sau khi hoàn thành “Vượt biển băng đại dương”, tôi muốn quay lại để cải thiện bản thảo này nhưng mà ngặt nỗi nó đã bị lãng quên bảy tám tháng gì đó rồi.
Những ý tưởng nảy ra ở thời điểm đó, sự dễ thương khởi nguồn ở thời điểm đó đều không được phác thảo lại, chẳng có gì cả.
Nhưng mà, loại tác phong đào hố không chịu lấp tuyệt đối không phải phong cách của bổn cung.
Vì vậy, tôi đã bắt đầu tìm kiếm lại linh cảm, cảm xúc trong suốt thời gian dài cũng như cân nhắc lại sườn truyện.
Suy nghĩ lâu thật lâu nhưng tôi vẫn chưa viết tiếp được.
Cuối cùng, tôi rút ra được một kết luận, tôi không có tâm hồn thiếu nữ mộng mơ, cho nên lúc viết thể loại thanh xuân vườn trường tương đối khó khăn.
Vì vậy, tôi chỉ có thể viết được một câu chuyện ngắn tới đây thôi.
Dành cho các chị em đọc chơi giải trí.
Mặt khác, tôi sẽ bắt đầu chấp bút cho tác phẩm tiếp theo của mình mang tên “Mùa xuân ở Stuttgart” kể từ hôm nay và dành cho những ai muốn đọc truyện lấy bối cảnh nước Đức của tôi, các bạn hãy để tâm đến nó nhé.
Cảm ơn các bạn! Moa moa!