HOA TRONG GƯƠNG VÔ TÌNH GẶP NGƯỜI


Sáng hôm sau khi hắn thức dậy thì nàng vẫn còn ngủ ngon lành, hắn không định đánh thức nàng, chỉ là không nhịn được mà hôn lên trán nàng một cái, không ngờ vì nụ hôn của hắn mà nàng đã bị làm cho tỉnh ngủ.
Nàng mở mắt ra nhìn hắn, vì mới ngủ dậy nên đầu óc có chút hoạt động không tốt, một lúc sau nàng mới giật bắn người mà ngồi phắt dậy.
Nàng kiểm tra lại xem bản thân có còn mặc y phục không, khi thấy y phục vẫn còn nguyên vẹn thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta không bi.ến thái đến mức lợi dụng lúc ngươi ngủ mà ra tay đâu." Hắn chống tay lên đầu, không những nhếch miệng cười mà còn nhìn nàng một cách chăm chú.
"Nhưng...!những rõ ràng tối hôm qua nô tỳ ngủ ở dưới đất mà."
"Haizz! Còn không phải là ngươi tự bò lên giường của ta sao? Ta cũng đâu còn cách nào, đành để cho ngươi ngủ cùng thôi." Hắn nói với vẻ mặt bất lực và đầy oan ức, cứ như là tất cả không phải là do hắn làm.
"Không thể nào." Nàng nhất quyết không tin.
"Vậy ý của ngươi là ta bế ngươi lên giường của ta sao?" Hắn lạnh nhạt nhìn nàng, biểu cảm vô cùng chính trực, ánh mắt không có chút lay động.
Chỉ trong chốc lát hắn đã thành công khiến Phương Nghi cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
"Không lẽ là mình đã mặt dày leo lên giường của vương gia thật?" Nàng tự lẩm bẩm.
Đột nhiên, hắn ngồi dậy và cốc vào trán nàng một cái: "Đừng ngồi thừ người ra nữa.

Người bị hại là ta, ngươi ngồi đó ủ rũ cái gì? Mau lại đây thay y phục cho ta, cuộc thi săn bắn sẽ sớm bắt đầu thôi."
...
Khi cuộc thi sắp bắt đầu, Chu Khanh Ưu đã cùng tì nữ thân cận của mình đến tìm Mục Vân Kiêu.
Hôm qua vì có quá đông người nên nàng không phát hiện ra là nàng ta cũng đến đây.


Có lẽ là được thừa tướng cho đi cùng.

Mà cũng phải, Chu Khanh Ưu việc gì cũng giỏi, cưỡi ngựa cũng không tồi nên đến đây cũng là chuyện bình thường.
Nghe nói lúc trước nàng ta học cưỡi ngựa, bắn cung là vì muốn được cùng Mục Vân Kiêu đi săn bắn, cưỡi ngựa trên thảo nguyên.

Nhưng cho đến giờ nàng ta vẫn chưa được cùng hắn đi săn lần nào.
Đã vậy nàng ta còn nghe được bọn nô tỳ nói chuyện phiếm kể lại là hắn đã cùng Phương Nghi cưỡi cùng một con ngựa nên vô cùng tức giận.

Biết vậy thì nàng ta đã không ngồi xe ngựa rồi, vì ít ra hắn sẽ nể mặt thừa tướng, nể mặt thái hậu mà đồng ý cùng nàng ta cưỡi ngựa, vậy thì sẽ không đến lượt Phương Nghi.
Nàng ta đi đến từ xa, người chưa thấy đâu mà mùi hoa hồng đã nồng nặc khiến Mục Vân Kiêu vô cùng khó chịu.

Lúc trước hắn cảm thấy mùi hương của những nữ nhân này rất khó ngửi, bây giờ lại càng ghét bỏ hơn.

Vì trong lòng hắn hiện tại chỉ có mùi hương bạc hà thơm ngát của Phương Nghi.
"Thất Vương gia! Khanh Ưu tham kiến thất vương gia." Nàng khụy gối xuống hành lễ rồi nói tiếp: "Thất vương gia, nghe nói cuộc thi săn bắn lần này rất khó, không những là săn thú rừng hoàng thượng còn đặc biệt cho người đặt bẫy.

Vì vậy người phải cẩn thận.

Giải thưởng không quan trọng bằng sự an nguy của vương gia, hơn nữa trong lòng Khanh Ưu, vương gia luôn là người giỏi nhất."
Giọng nàng ta thật ngọt ngào và bay bổng, nam nhân chỉ cần nghe thấy giọng nói này chắc chắn sẽ liền mê đắm.

Hơn nữa trên thế gian này tìm đâu ra một nữ nhân tài sắc vẹn toàn lại thấu hiểu lòng người như vậy.
Nếu Mục Vân Kiêu mà lấy nàng ta thì không phải là hổ mọc thêm cánh sao?
Phương Nghi cúi thấp đầu, cảm thấy bản thân mình thật thừa thãi, nàng lùi về sau muốn rời khỏi đây để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.

Nhưng hắn lại cau có nắm lấy cổ tay nàng.
"Ngươi đi đâu? Đứng ở đây cho ta."
Nói xong hắn lại quay sang nói với Chu Khanh Ưu bằng giọng lạnh nhạt: "Đa tạ, nhưng ta nhất định sẽ giành được giải nhất.


Còn việc gì nữa không?"
"Ờ...!ta...!ta cũng biết là vương gia sẽ giành được giải nhất, chỉ là to lo lắng cho người thôi." Nàng ta hơi gượng gạo, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Phải rồi, ta nghe nói là vương gia từng săn được cả hổ.

Không biết...!vương gia có thể vì ta săn cho ta một con hổ không? Ta muốn...!người tặng cho ta một chiếc nanh hổ."
"Nanh hổ sao?" Hắn lầm bầm rồi hớn hở quay sang hỏi Phương Nghi: "Ngươi có thích nanh hổ không?"
Phương Nghi bị hắn đưa vào tình thế vô cùng ngượng ngùng, rõ ràng Chu Khanh Ưu muốn hắn tặng cho nàng ta chiếc nanh hổ, vậy mà hắn lại quay sang hỏi nàng có thích nanh hổ không.
Nếu nàng nói thích thì sao? Còn nói không thích thì sao?
Nàng mím chặt môi thì thấy Chu Khanh Ưu đang khó chịu nhìn về phía nàng.
Nàng cúi đầu xuống sau đó lắc đầu bảo không thích.
"Không thích à? Vậy ngươi thích gì?" Hắn lại tiếp tục hỏi.
Chu Khanh Ưu cảm thấy bản thân bị ngó lơ nên đã tức giận bỏ đi.
"Hừ! Cuối cùng cũng đi, đúng là phiền phức chết mất." Sau khi nàng ta bỏ đi hắn đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Vương gia, sao người lại làm vậy chứ? Chu đại tiểu thư tức giận rồi kìa." Nàng lo lắng đẩy hắn, muốn hắn đuổi theo nhưng hắn lại không đi.
"Liên quan gì đến ta? Phải rồi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc người thích gì? Ngươi chỉ cần nói, ta nhất định sẽ đem về cho ngươi." Hắn nói, ánh mất vô cùng nghiêm nghị, dường như không thể không trả lời.
"Nô tỳ...!thích thỏ.

Người...!có thể đem về cho nô tỳ một con thỏ sống không?"
"Thỏ? Ha! Không thích nanh hổ lại thích thỏ? Được, vậy ta sẽ đem về cho ngươi vài con.


Nhưng khi ta đi ngươi phải ngoan ngoãn ở trong lều đợi ta, đừng đi lung tung.

Nghe rõ chưa?"
"Ừm." Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Cò hắn thì mỉm cười xoa đầu nàng.
"Thất ca! Sao huynh còn ở đây? Cuộc săn bắn sắp bắt đầu rồi." Bát vương gia đi đến thì đúng lúc thấy cảnh hắn đang dịu dàng mỉm cười.

Nụ cười này, hắn ta chưa từng thấy qua.
Hắn ta bĩu môi: "Tưởng như thế nào mà Chu Khanh Ưu lại tức giận bừng bừng, đệ chào hỏi một tiếng cũng không thèm để ý.

Thì ra là bị huynh chọc tức."
"Đừng nói nhảm nữa.

Đi thôi!" Nụ cười trên môi hắn bị dập tắt, hắn lạnh lùng nói.
Trước khi đi, bát vương gia còn qua đầu lại nhìn nàng và nói với giọng chế giễu: "Coi chừng nàng ta tìm ngươi tính sổ đấy."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi