HOA TRONG GƯƠNG VÔ TÌNH GẶP NGƯỜI


Hôm nay chính là ngày rằm, mọi người vào ngày này thường đi chùa cầu khẩn, nào cầu tiền tài, cầu công danh sự nghiệp, cầu sống lâu trăm tuổi, cầu tình duyên,...
Thật ra trước đây Mục Vân Kiêu không hề tin tưởng vào thần linh, ngoài cùng thái hậu, hoàng thượng thượng đến chùa cầu phúc thì hắn không bao giờ bước chân vào bất kì ngôi chùa nào.
Nhưng hôm nay hắn lại phá lệ, muốn dẫn Phương Nghi đến đó để cầu nguyện.
Còn không phải vì hắn nghe mói ngôi chùa đó rất linh thiêng, cầu gì được đó, đặt biệt là cầu tình duyên sao?
Tuy không tin, nhưng ít ra hắn có một nơi để gửi gắm tình cảm của mình và xem đây là một lời ước hẹn.

Hắn chưa nghỉ đến việc thành thân với nàng nhưng chắc chắn sẽ không để nàng thiệt thòi.
Chỉ là ngôi chùa đó có hơi xa, còn là ở trên núi, chỉ việc leo cầu thang thôi cũng đã mất hết nửa ngày.
Nàng đi được nửa đường thì không đi nổi nửa, cuối cùng vẫn phải để hắn cõng hết quãng đường còn lại.
"Cuối cùng cũng tới." Sau khi đến nơi, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hôm nay người đến cầu nguyện rất đông, không những phải mệt nhọc leo cầu thang mà còn phải chen lấn.
Hắn sợ nàng đi lạc nên đã nắm lấy tay nàng, bảo vệ nàng như một đứa trẻ.
Bàn tay hắn to lớn lại ấm áp khiến nàng vui vẻ, ngoan ngoãn đi theo hắn.

Nàng và hắn cùng nhau thắp hương câù nguyện.

Nàng mong rằng có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn như bây giờ.
Thỉnh thoảng nàng lại tò mò, không biết là hắn có ước muốn gì nên đã lén lút nhìn hắn, không ngờ lại bị hắn phát hiện.
"Sao vậy?" Hắn hỏi.
"Vương gia cầu gì vậy?"
"Ta không cầu gì hết, thứ ta muốn ta sẽ tự giành lấy.

Phải rồi, trên đường đi ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, phải xưng hô thế nào?" Hắn không vui nhìn nàng.
"Đừng như vậy mà, còn nhiều người đang chờ cầu nguyện, chúng ta mau đi thôi." Nàng ngượng ngùng kéo hắn đi, những giữa đường lại thấy có người đang xin quẻ nên nàng cũng muốn xem thử.
Mục Vân Kiêu chiều theo ý nàng nên đã xin thử một quẻ.
Nàng nhìn quẻ bói, chữ biết chữ không, hàu như là không hiểu ý nghĩa của nó.

Nàng hỏi hắn thì hắn lại trầm mặc không trả lời: "Toàn là những thứ linh tinh, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Thật ra hắn không vui là vì trong quẻ bói đó nói rằng chuyện tình của bọn họ không suôn sẻ, sẽ gặp nhiều trắc trở, nếu không vượt qua được thử thách, âm dương cách biệt.
Hắn từ trước đến giờ không tin những thứ này nhưng vẫn bị cho quẻ bói làm ảnh hưởng đến tâm trạng nên mới không muốn nói với Phương Nghi, khiến nàng lo lắng vô ích.
Sau khi bước ra khỏi nơi cầu nguyện, thắp hương, hắn và nàng đã cùng nhau đi dạo quanh ngôi chùa.

Nơi đây thật sự rất yên bình, cây cối xào xạc, ánh nắng dịu dàng, từng làn gió mát thoang thoảng vô cùng dễ chịu.

Cảm giác như nơi này chỉ còn lại bọn họ, chỉ có sự ngọt ngào và ánh mắt thâm tình, không cần phải suy nghĩ đến vương quyền, không càn để ý đến thân phận, cứ cùng nhau nắm tay và bước đi.

Nếu khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi thì thật tốt.
Bọn họ đi đến một cây cổ thụ lớn thì nhìn thấy mọi người đang vây quanh ở nơi đây rất nhiều.
Trên cây biệt thự đó có treo rất nhiều tấm vải đỏ cùng với chuông nhỏ, mỗi khi có làn gió đi qua, chuông lại không ngừng reo lên, vô cùng vui tay, cảm giác rất thích thú.

Thì ra cây cổ thụ này là dùng để treo ước nguyện của những cặp tình nhân, phu thê, nghe nói nếu treo ước nguyện càng cao thì ước muốn sẽ càng dễ thành sự thật, cùng nhau sống đến bạc đầu giai lão.


Phương Nghi cảm thấy cái này rất thú vị, nàng kéo tay áo hắn, cũng muốn treo một cái.
Nhưng hắn lại biểu môi, tỏ ra thờ ơ: "Cái này có gì hay ho chứ? Nàng muốn gì thì ta sẽ làm cho nàng, không cần phải phiền phức như vậy."
Nàng thấy hắn có vẻ cương quyết nên không mè nheo nữa, chỉ là có chút buồn.
Hắn cảm nhận được nàng đang ủ rũ không vui nên hắn đành chiều theo nàng, chỉ là...
Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, chỉ tay vào má mình, đôi mắt mang theo ý cười đắc ý.
Nàng nhất thời chưa hiểu, nghiêng đầu tròn mắt nhìn hắn.
Hắn phì cười rồi lại làm lại hành động lúc nãy.
Khi này nàng mới hiểu ra, nàng đỏ mặt nhì xung quanh rồi lén lút hôn vào má hắn một cái.
Nhưng hắn lại chưa cảm thấy đủ, lại chỉ vào má bên kia.
Nàng bất lực, lại nhẹ nhàng hôn vào má hắn, sau đó vì quá ngượng ngùng mà nàng đã bỏ đi, nàng đi đến phía trước lấy một cái chuông.

Đúng lúc, hắn bước đến, nàng liền hỏi hắn: "Chúng ta nên ghi gì đây?"
"Cứ ghi là "Mục Vân Kiêu và Quách Phương Nghi mãi mãi ở bên nhau" đi."
Vậy là hắn đã cầm lấy tay nàng, nắn nót từng chữ, viết lên tấm vải đỏ.
Sau khi viết xong Phương Nghi vui vẻ chạy lon ton đến cây cổ thụ, muốn treo chiếc chuông lên, nhưng ngay cả cái cành thấp nhất nàng cũng không treo tới.
Mục Vân Kiêu nhếch mép rồi cướp lấy chiếc chuông của nàng: "Để ta."

Khinh công của hắn rất tốt, vừa nhảy một cái đã đến ngon cây cổ thụ, cao chót vót ở trên kia và treo chuông lên cành cây cao nhất.

Những người có mặt ở đây đều bị hắn làm cho há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình.

Vào nữ nhân còn ngưỡng mộ đến ánh mắt sáng lắp lánh làm tướng công của bọn họ đều cau mày không vui.
Mục Vân Kiêu nhảy từ trên cao xuống sau dó đi đến chỗ nàng: "Sao hả?"
Nàng không nhịn được mà cười ngoác miệng còn vỗ tay khen hắn: "Chàng là giỏi nhất."
Hắn trước giờ đã nghe nhiều lời khen ngợi về hắn, bình thường đều không có cảm nhận gì.

Nhưng nàng thì khác, chủ với câu nói của nàng đã khiến hắn vô cùng hài lòng, còn có chút ngượng ngùng.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Biết vậy là tốt, nên là nàng phải giữ ta cho kĩ vào, nếu không sẽ bị người khác cướp mất đấy."
Nghe hắn nói vậy nàng liền ôm chặt lấy cánh tay hắn, sau đó mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn, ngây ngô.
"Đồ ngốc này, đừng có đáng yêu như vậy chứ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi