HOA TRONG GƯƠNG VÔ TÌNH GẶP NGƯỜI


Tối hôm đó, nàng lại nấy thuốc đem đến cho Mục Vân Kiêu, đương nhiên, hắn cũng không thể tiếp tục giả hôn mê nữa.

Khi nàng bước vào thì hắn đã ngồi dậy rồi.
"Ngươi tỉnh rồi à? Sao lại không nằm nghỉ? Nhỡ đâu đụng đến vết thương thì mệt đấy."
Hắn chinh chiến bao nhiêu năm, vết thương lớn nhỏ nào cũng đã từng nếm trải, vết thương nhỏ này không có gì đáng phải lo lắng.

Nhưng vì nàng quan tâm hắn như vậy nên hắn đành ngoan ngoãn nghe lời.
"Cô nương không sợ ta sao?"
Tay nàng đang bưng thuốc đi đến chợt khựng lại, lúc đầu nàng vốn không sợ hắn nhưng hắn hỏi câu này khiến này có chút cảm giác rùng mình.
"Đừng nói...!ngươi thật sự là người xấu nha."
Nhận ra biểu cảm của mình có chút lố, hắn liền thu bộ mặt gian xảo lại, thoáng chốc đã nhập vai thành một kẻ đáng thương.
"Sao có thể chứ? Thật ra ta bị như vầy là do gặp phải cướp, hắn muốn cướp của giết người nên ta mới sợ hãi mà chạy rừng, không ngờ lại được cô nương cứu giúp."
Nàng không hề nghi ngờ, hắn nói gì thì nàng tin đó, đúng là một nữ tử dễ bị lừa.
"Vậy ngươi mau uống thuốc đi."
Nàng đưa bát thuốc cho hắn, vô tình hắn chạm vào tay nàng, nàng vội vàng rút tay lại.

Cảm giác này...!vô cùng kì lạ.

Trước giờ nàng chưa bị như vậy bao giờ.
Nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát của nàng, hắn không kiềm được mà nhếch mép.
"Cô nương tên là gì? Ta có vinh hạnh được biết không?"
"Ta...!ta tên Tiểu Tranh."
"Ồ, còn tại hạ là Mục Vân Kiêu, sau này cô nương có thể gọi ta là Vân Kiêu cũng được."
"Mục, Vân, Kiêu." Nàng đọc thầm tên của hắn, cảm giác có chút thuận miệng và quen, cứ như nàng đã được nghe cái tên này ở đâu đó rồi.
"Có vấn đề gì sao?"
Nụ cười dịu dàng của hắn khiến cho nàng bị giật mình, nhanh chóng hoàn hồn lại: "À, không...!không có gì, tên của Mục công tử rất hay, nếu công tử đã uống xong thuốc thì mau nghỉ ngơi đi.

Ta đi trước."
Nàng cầm lấy bát thuốc, vội vàng bước đi.
"Tiểu Tranh!" Hắn chợt gọi tên nàng.
"Có chuyện gì sao?" Nàng tròn mắt quay lại nhìn hắn, đôi mắt hắn đã không còn mang ý cười mà thay vào đó là một sự u buồn.
"Nàng thật sự tên là Tiểu Tranh?"
"Ừm." Nàng gật đầu tring sự khó hiểu.
"Không có gì đâu, ta chỉ cảm thấy, tên của cô nương cũng rất hay."
Nàng không nói gì nữa, cứ vậy rời đi, hắn nhìn theo bóng lưng của nàng không chớp mắt.

Xém chút nữa là hắn đã không kìm lòng được mà ôm nàng vào lòng, nói với nàng là hắn rất nhớ nàng, xin nàng đừng giả vờ không quen biết hắn nữa.
Nhưng đôi mắt của nàng đã nói lên tất cả, đôi mắt ấy chứa đựng sự thơ ngây và chân thật.

Nàng là Tiểu Tranh, không phải Phương Nghi của hắn.
Ấy vậy mà trái tim hắn lại cứ lạc nhịp vì nàng, vì nàng giống Phương Nghi hay là nàng thật sự là Phương Nghi.
Hắn không biết, bây giờ hắn cảm thấy rất rối, dường như...!hắn thật sự điên rồi.

...

Nàng đi ra khỏi phòng hắn đã được một lúc nhưng tim vẫn không ngừng nhảy nhót, mặt càng lúc càng nóng hơn.

Nàng không ngờ rằng hắn chỉ mới gọi tên nàng thôi mà nàng đã không chịu nổi rồi.
"Tiểu Tranh, có phải mày điên rồi không? Mày chỉ mới gặp người ta lần đầu, còn chưa biết người ta là người thế nào mà cảm xúc đã loạn hết cả lên."
Nàng vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại, nhưng nàng biết nó không hề có một chút tác dụng nào, thận chí khi nghĩ về hắn tim nàng còn đập nhanh hơn.
Nàng cũng không rõ đây là tình huống gì, tại sao nàng lại như vậy, chỉ có thể nói: "Không lẽ...!mình là người háo sắc đến vậy?"
...
Sáng hôm sau.
Mọi người đều dậy rất sớm, Hạ Sâm thì bổ củi, Tiểu Tranh thì phơi thuốc, còn sư phụ thì nghiên cứu phương thuốc mới.
Còn Mục Vân Kiêu, hắn mới tỉnh dậy, vừa đi ra ngoài thì đã bị Tiểu Tranh nhìn thấy đầu tiên, nàng vội vàng chạy đến, đỡ hắn ngồi xuống ghế.
"Vết thương của ngươi còn chưa lành, sao lại cử động lung tung rồi, mau ngồi xuống đi."
"Ta không sao." Sau ngày hôm qua, hắn có hơi lạnh nhạt với nàng, còn đẩy nàng ra.

Vì bây giờ hắn đã không còn dám chắc chắn như lúc đầu nữa, hắn sợ rằng, hắn đã thật sự nhận sai người.
Hạ Sâm nhìn thấy nàng thân thiết với hắn liền cảm thấy không vui, cau có kéo nàng về phía hắn ta.
"Muội làm gì vậy? Cứ mặc kệ hắn đi không được sao?" Sau khi trách mắng nàng, hắn ta lại quay sang nói chuyện với Mục Vân Kiêu bằng giọng khó chịu: "Nếu ngươi đã khoẻ rồi thì cũng nên đi rồi phải không?"
Đi? Hắn còn chưa xác nhận xong, vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm mà rời khỏi.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Tranh đã kéo tay Hạ Sâm nũng nịu: "Sư huynh, vết thương của hắn còn chưa lành mà."
"Ý muội là sao đây? Hả? Không phải hôm qua đã hứa với ta rồi sao?" Hắn ta tức giận.
"Muội đâu có hứa." Nàng nhỏ giọng đáp lại, không dám trực tiếp chống đối với sư huynh.

Vì vậy, nàng liền nhanh trí chạy qua chỗ sư phụ: "Sư phụ, người xem, rõ ràng là huynh ấy có thành kiến với người ta.

Như cậy thì làm sao mà làm một đại phu tốt được, là một đại phu tốt chỉ nghĩ đến việc cứu người, phải công tư phân minh."
"Muội..." Hắn ta tức giận đến mức không nói nên lời.
Lúc này sư phụ mới lên tiếng: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, cứ để hắn ở lại đi, cũng không có mất mác gì.

Hơn nữa Tiểu Tranh nói đúng, phải công tư phân minh."
Hạ Sâm không thể đuổi hắn đi cũng không thể làm được gì đành rút giận lên những khúc củi, bổ chúng thành trăm mảnh.
Được như ý nguyện, nàng liền vui vẻ chạy sang chỗ hắn: "Công tử đừng sợ, tính tình của sư huynh ta là vậy chứ thật ra huynh ấy lại rất tốt."
"Tiểu Tranh cô nương thân với hắn lắm sao?" Hắn không khống chế được mà nghiêm mặt hỏi nàng.
Nàng có chút khó hiểu nên cứ ngơ ngác trả lời: "Đúng vậy, vì huynh ấy là sư huynh của ta mà."
Hắn nhìn sang Hạ Sâm, rõ ràng ánh mắt đó của hắn ta vốn dĩ không đơn thuần là đang nhìn sư muội của mình, mà đó là ánh mắt vô cùng dịu dàng và ôn nhu, thậm chí là phẫn nộ khi Tiểu Tranh nói chuyện vui vẻ với hắn.
Trong lúc đó, sư phụ cũng đang nhìn Mục Vân Kiêu, là một người từng trải, ông ấy có thể hiểu được đây là tình huống gì, chỉ không nói ra.
Đương nhiên ông ấy còn có thể nhìn ra được sự thâm tình mà hắn dành có Tiểu Tranh và ánh mắt của Tiểu Tranh cũng luôn hướng về hắn, cứ như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi