HOA TƯ DẪN

Sau khi đã thuận lợi lọt vào hoàng cung nước Trần, cô không biết chuyến mạo hiểm này của mình có đáng không.

Tự do chỉ ở ngay phía sau lưng thôi, lùi một bước là chạm tới trời cao biển rộng. Nhưng trên đường trốn khỏi nước Triệu, ngẫu nhiên cô nghe được vài tin tức phong thanh về Tô Dự; cõi lòng cô những tưởng đã chết từ lâu, một lần nữa lại vì người ấy mà nổi lên giông tố.

Lòng kiêu hãnh khiến cho cô không quản ngàn dặm xa xôi tìm tới Hạo thành – kinh đô Trần quốc, chỉ muốn gặp lại người ấy một lần. Ẩn thân sau ngọn núi giả sơn trong cung, nhìn thấy bóng dáng người ấy thong thả bước ra, sau lưng là cả một biển hoa lơ đãng bay trong không gian, trái tim yên tĩnh của cô lại một lần nữa xáo động, rộn ràng.

Tiết trời ấm áp, cô nhìn thấy người ấy trong bộ trang phục màu đen, sau lưng chàng hé lộ một ống tay áo đỏ tươi. Nghe âm vang tiếng nói của lảnh lót của một cô gái trẻ: "Để hoa rơi trên mặt đất như thế này thật uổng phí, chàng thấy có phải không? Hay là em thu thập những cánh hoa này lại, sau đó làm cho chàng một cái gối hoa khô nhé?".

Người ấy nghiêng đầu nhìn xuống cô gái kia: "Em bảo sao? Em mà cũng biết làm gối hoa khô à, đa tài nhỉ?"

Cô gái kia có vẻ không bằng lòng, ngẩng đầu lên: "Người ta thật sự có rất nhiều tài lẻ mà. Tiểu Nghi [1] lúc nào cũng khen em giỏi giang vô cùng! Chỉ có chàng là suốt ngày chê em vụng về thôi!".

Người ấy cười nói: "Vậy thì Tô phu nhân tài năng cho ta hỏi, nàng định làm gối hoa khô cho ta như thế nào đấy?".

Cô gái trẻ mặc bộ váy màu đỏ tươi hơi cúi cúi đầu: "Ừm, em sẽ nhờ Chấp Túc làm vỏ gối, sau đó đem nhét hết cánh hoa khô vào đó, như vậy chẳng phải đã làm xong gối hoa cho chàng rồi sao!".

Người ấy cười vang: "Ờ, em thật là giỏi giang quá đi mất".

Cô gái trẻ kia tỏ vẻ buồn bực, ai oán: "Chàng dám nói em như vậy à, đợi lát nữa em sẽ bỏ thạch tín vào canh hạt sen của chàng luôn á!".

Người ấy dịu dàng đưa tay lên, khẽ sửa lại chiếc trâm hoa cài lệch trên mái tóc cô gái: "Em nỡ không?".

...

Cô chứng kiến khung cảnh ấy, cảm thấy đau tận đáy lòng, nỗi đau cứ thế lan ra, trái tim như bị một con ác thú gặm. Cô thích Tô Dự, từ cái khoảnh khắc đâm chàng một dao, cô đã nhận ra điều này.

Đến nay, cô vẫn chưa hiểu được tại sao ngày ấy cô lại có thể xuống tay với chàng? Lại còn đâm một một nhát rất dứt khoát. Có lẽ chỉ là vì muốn phủ nhận tình cảm chăng? Cô muốn chứng minh rằng cô là một thích khách hoàn hảo, không bị bất cứ điều gì tác động.

Lúc đó, cô thật sự đã đâm trúng chàng, chỉ có điều cô ngây thơ không biết tất cả mọi việc đều nằm trong dự liệu. Tô Dự là người như vậy, chàng anh tuấn, chàng thông minh, chàng phong nhã, con người chàng tỏa ra một sức hút khiến cho người ta không thể kháng cự lại. Nếu như chàng muốt lừa gạt ai, chàng sẽ làm việc đó hoàn hảo không chê vào đâu được, chàng sẽ lừa cho người ta hồn xiêu phách lạc, vạn kiếp bất phục. Chàng đa tâm đáng sợ như vậy đấy, nhưng lại làm cho người ta say mê đến không còn lý trí.

Cô còn nhớ, khi chàng ở trấn nhỏ bên cạnh Bích Sơn dưỡng thương, giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, chàng đều gọi một tiếng "Tử Yên". Nhiều khi cô cảm thấy, có lẽ chính hai chữ "Tử Yên" này đã khiến cho cuộc đời cô không thể nào thoát khỏi mối tình si với Tô Dự.

Về sau, cô mới hiểu ra, sở dĩ chàng gọi tên cô là vì đã phát hiện ra có người đang theo dõi chàng ở ngoài cửa sổ, chàng chỉ diễn kịch cho cô xem mà thôi. Còn cô thì sao, cả một thời gian dài sau khi đâm bị thương chàng vẫn day dứt không thôi. Cô khờ khạo tin rằng chàng yêu cô, nếu không kẻ cả gan ra tay hành thích thế tử Trần quốc liệu có thể yên ổn cao chạy xa bay được không? Cô tin rằng chàng đã vì yêu cô nên mới không nỡ cho người đi truy sát.

Chỉ đến một ngày, khi cô bắt cóc một cô gái tên là Quân Phất, lúc ấy cô mới hiểu ra, sở dĩ chàng không có thái độ gì với hành động ám sát của cô, chẳng qua là vì chàng vẫn muốn lợi dụng cô thêm nữa. Ván cờ này, chàng chơi thật là cao tay, bên phe cô không lường trước được sự nguy hiểm của chàng, đến khi hay thì đã mất đi một nửa lực lượng trên bàn cờ rồi. Còn cô ư? Từ đầu đến cuối chàng chỉ coi cô là một quân cờ để lợi dụng.

Từ xưa tới nay, cô biết bậc quân vương nào cũng có một nỗi khổ tâm riêng. Ngôi vị cao sang cũng đồng nghĩa với sự lạnh lẽo. Thân là đế vương, không khỏi phải chấp nhận sự cô quạnh. Chính bản thân họ cũng tự giễu mình bằng hai chữ "quả nhân", cách xưng hô như thế cũng biểu đạt sự thương hại đối với chính bản thân mình.

Nhưng nhận thức đó chỉ đúng cho đến khi cô gặp Tô Dự. Nếu thế gian này có ai đó trời sinh ra là để làm một vị đế vương, người ấy nên là chàng. Chàng có đủ lạnh lùng, đủ tàn nhẫn, và cũng có đủ kiên tâm.

Cô không tin rằng người như Tô Dự có thể thật lòng yêu thương ai đó. Thế mà hôm ấy, chàng không do dự đẩy cô ra để nhảy xuống sơn động cứu Quân Phất, cô vẫn còn tự lừa gạt chính mình rằng chàng đang diễn kịch cho cô xem thôi. Trong lúc vô tình cô lại biết được trên người Quân Phất có mang theo bí thuật về Hoa Tư Dẫn, cô đã thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng quả nhiên chàng chỉ vì viên ngọc giao châu. Thậm chí cô còn phỏng đoán thật ác tâm, rằng chàng sở dĩ luôn đồng hành cùng Quân Phất là vì muốn sở hữu bí thuật Hoa Tư Dẫn đã nhiều năm thất tung ở vùng Đông Lục này.

Nhưng dù cho mọi chuyện có diễn ra y như mong muốn của cô, thì cô cũng có ý nghĩa gì với chàng đâu? Cô biết mình nên và không nên làm gì. Nhưng đau khổ nhất chính là mơ tưởng, dẫu biết vô vọng mà vẫn không thể nào dứt bỏ.

Trong cái đêm cô trốn khỏi nước Triệu, cô đã từng thề với lòng mình rằng cả đời này cô vĩnh viễn không liên quan gì đến Tô Dự nữa. Chàng chỉ coi cô là một quân cờ, nếu như cô vẫn bị chàng tác động, chàng bảo làm gì thì làm nấy, như vậy, lòng kiêu hãnh của cô để đi đâu?

Huống hồ, từ sau lần gặp lại, chàng không hề hứa hẹn gì với cô. Cô không thể vì chàng mà hủy diệt chính mình.

Ai ngờ, đã hạ quyết tâm tưởng như khôn- gì-lay-chuyển đến mức ấy, lại chẳng chịu nổi một đả kích nhỏ nhoi. Thật là rất đỗi nực cười!

Trên đường rời khỏi nước Triệu, cô nghe thấy nơi nơi đều đồn rằng Tô Dự vì vương hậu mới cưới mà lập đàn cầu phúc. Trong một tháng, chàng ra liền ba đạo đại xá, ban ơn khắp chúng dân. Lòng cô dường như tan nát bi thương. Thì ra tình yêu vốn là một liều thuốc độc đáng sợ nhất, cứ ngỡ có thể giết chết được tình cảm của mình, kỳ thật, tình cảm ấy chỉ tạm thời lắng xuống như một giấc ngủ đông ngắn ngủi.

Một lần nữa, cô lại không ngăn nổi mình lao như bay đến Hạo thành.

Rốt cuộc cô muốn gì đây? Cô muốn tìm gặp chàng? Hay là cô muốn gặp vương hậu của chàng? Xét đến tột cùng, cô đến đây là vì không cam lòng.

Cô không biết người con gái mà chàng lựa chọn, nàng ấy là kiểu người như thế nào? Có phải là một trang quốc sắc thiên hương? Có phải là một cô gái yêu kiều phong tình vạn chủng?

Cô đặt ra tới trăm nghìn giả thiết.

Trăm nghìn cái giả thiết cuối cùng đều không đúng. Có lẽ tại cô thôi, cho đến tận bây giờ cô vẫn không dám nhìn thẳng vào sự thật. Người mà chàng chọn là Quân Phất. Vị vương hậu mà chàng toàn tâm toàn ý yêu, đúng là Quân Phất.

Sự tức giận hiện lên thật rõ rệt trong đáy mắt cô, trào ra cả cái nhìn của cô. Rõ ràng chàng lợi dụng cả cô lẫn nàng ta. Cuối cùng tại sao chàng lại chỉ đối xử tàn nhẫn với một mình cô? Tại sao chàng lại lựa chọn Quân Phất mà không thể lựa chọn cô?

Nàng ta quả thật cũng có một nhan sắc khuynh thành. Nhưng trừ đi gương mặt đẹp ấy, nàng ta chỉ là một cô gái tính tình trẻ con, thích nũng nịu, giận hờn vô cớ... Quân Phất thì có gì hay? Móng tay cô bấm vào da thịt thật sâu, cô cứ thế ẩn mình trong bóng tối, hận ý cứ thế bùng lên như ngọn lửa, đốt cháy họng, đốt bỏng mắt, màu lửa đỏ ấy cứ rực lên.

Cô muốn giết Quân Phất!

Ban đầu, đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, nhưng cứ như bị yểm bùa, suy nghĩ đó len lỏi vào đầu cô, án ngữ trong đấy, ám ảnh, trong đầu chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ này. Giống như một mồi lửa hừng hực dấy lên, thiêu rụi lý trí thành tro.

Tô Dự ở bên Quân Phất không lâu, sau đó giao lại nàng ta cho hai người khác. Cô biết cô gái đi sau người thanh niên mặc áo trắng kia. Cô ấy là Chấp Túc – là hộ vệ tín nhiệm nhất của Tô Dự. Trần quốc có 300 ảnh vệ [2], chỉ có mình Chấp Túc là nữ, và chỉ duy có Chấp Túc là không phải ẩn thân như những ảnh vệ khác mà được sống đường hoàng ở nơi này.

Cô muốn giết chết Quân Phất, nhưng không thể ra tay ngay được. Cơ hội chỉ có một, không muốn thất bại thì phải tính toán cẩn trọng. Quân Phất gọi người con trai mặc áo trắng đi bên cạnh nàng ta là Quân Vĩ. Hậu cung vốn là nơi mà đàn ông không được phép bén mảng đến. Hậu cung của Tô Dự cũng chỉ có một mình Quân Phất làm vương hậu, như vậy có lẽ người đàn ông bên cạnh Quân Phất là anh trai nàng ta.

Cô ép sát mình vào vách đá để tránh bị phát hiện.

Trong tay Quân Phất cầm một túi thức ăn cho cá, sắc mặt nàng ta tái nhợt, quả như lời đồn đại, khí sắc của vương hậu không được tốt, nét mặt lúc nào cũng xanh xao.

Không biết bọn họ đang nói với nhau chuyện gì, đến khi cô có thể nghe rõ lời, lúc ấy Quân Phất đang tựa vào ghế, đắc ý nói: "Trước giờ tôi cảm thấy rất quái lạ, những diễn viên trong các vở kịch ấy, họ muốn khóc là lập tức khóc được, muốn cười là lập tức cười được, sao có thể tài giỏi như vậy? Hôm rồi Mộ Ngôn thấy tôi buồn chán thì cho mời một hội gánh hát vào cung diễn cho tôi xem. Cuối cùng thì tôi đã bắt chước được theo mấy người đó rồi, cái trò khóc cười này cũng không đến nỗi khó như tôi tưởng".

Kẻ áo trắng tên gọi Quân Vĩ nhận lấy túi thức ăn cho cá từ tay nàng ta, hỏi: "Em không học hát hí khúc thì thôi, học cái trò khóc khóc cười cười để làm gì?".

Quân Phất có vẻ vô cùng đắc ý, giọng nói cao vút: "Chỉ cần tôi khóc lóc, Mộ Ngôn sẽ không còn lựa chọn, mặc kệ tôi có nói giời nói biển gì, chàng cũng đều nhất nhất nghe theo. Anh cũng biết chàng là người quá đáng, cứ trêu chọc khi dễ tôi suốt ngày. Bây giờ tôi đã có cách hữu hiệu để..."

Bàn tay cô nắm lại thật chặt, cánh tay truyền đến cơn đau tê dại. Nực cười, nghĩ đến cái trò dùng nước mắt để buộc chặt trái tim của đàn ông, thật là khiến cho người khác phải xem thường!

Quân Vĩ nhíu mày ngắt lời nàng: "Sở dĩ Mộ Ngôn làm vậy là vì anh ta lo lắng cho em, chứ không phải là không làm gì được em. Chẳng phải em yêu Mộ Ngôn lắm sao, nếu yêu thì phải khiến cho anh ta an tâm về mình chứ, sao lại cứ làm cho anh ta phải lúc nào cũng bất an vậy?".

Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy âm thanh gì đáp lại. Chấp Túc lên tiếng: "Quân công tử, anh...", chưa nói xong thì đã bị Quân Phất nhẹ nhàng ra hiệu im lặng.

Tuy Quân Phất bị chỉ trích, nhưng gương mặt lại sáng tươi như ngọc, nét cười vương chút hồn nhiên như một đứa trẻ chưa trải qua sự đời, đẹp đẽ như mộng ảo...

Sau đó nàng ta lại nói ra những lời khiến người nghe cảm thấy khó lòng lý giải: "Chàng đều biết cả. Tôi vờ khóc để làm nũng hay tôi mừng rỡ tươi cười để gạt chàng, Mộ Ngôn đều biết hết. Nhưng chàng lại vờ như không biết, để mặc tôi phỉnh phờ. Với Mộ Ngôn, tôi phải làm loạn như vậy thì chàng mới an tâm rằng tôi vẫn còn sức sống. Nếu có một ngày tôi không bực bội, không hờn dỗi chàng, như vậy thì chàng mới lo lắng. Nói vậy thôi chứ nhìn thấy chàng ngoan ngoãn nghe theo mọi yêu sách của tôi, tôi cũng thấy cao hứng lắm."

Cô nghe lời nói ấy mà cứ đứng bần thần một chỗ. Bên tai cô văng vẳng câu nói của nàng ta: "Tôi phải có hơi sức chọc giận chàng thì chàng mới yên tâm." Những gì mà cô vừa nghe được, thật là có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Thủ đoạn của nàng ta chỉ là như vậy thôi sao? Nhưng cái kiểu lý lẽ vòng vo kỳ quặc như thế này, Tô Dự, chàng thật sự suy nghĩ như vậy sao? Nàng ta nói dối! Nếu như đó là sự thật, nàng ta căn cứ vào đâu mà dám khẳng định như thế chứ!

Người mà Quân Phất nhắc đến, đó hoàn toàn là một người xa lạ chứ không thể nào là Tô Dự mà cô biết. Lòng cô bỗng trào lên một nỗi hoài nghi: vậy thì tất cả những hình ảnh về Tô Dự mà cô ôm ấp trong lòng bấy lâu này, đều là giả hết sao?

Quân Vĩ ở lại chơi có một chốc rồi rời đi. Tô Dự cũng chỉ đi nửa canh giờ rồi ngay lập tức quay trở lại bên nàng ta. Cô không biết mình còn ẩn nấp ở nơi này làm gì, do trong lòng vẫn còn vài khúc mắc chưa sáng tỏ sao...

Thái giám đem một chồng tấu chương đặt lên chiếc bàn gỗ ở trong đình. Tô Dự cùng Quân Phất cho cá ăn, lát sau thì ngồi phê duyệt tấu chương. Chấp Túc bưng một bát thuốc đặt trên thành hồ, Quân Phất cầm chén thuốc ấy lên.

Trong lòng cô có vạn ngàn cảm xúc cuồn cuộn ập đến, giống như con ngựa hoang cất tung vó chồm lên giữa sa mạc, khiến cho bão cát mịt mù nổi dậy bốn phương. Nếu như cô là người sáng suốt, cô nên lập tức rời đi. Năm đó đâm Tô Dự một nhát dao mới dứt khoát làm sao, vậy mà nay lại không thể thẳng thắn mà buông tay ư? Cô muốn buông bỏ một cách thật là thống khoái, dùng dằng kéo dài chỉ khiến cho lòng mình thêm đau xót, chỉ khiến người ta thêm ghét bỏ mà thôi.

Tất cả những lý lẽ đó, cô đều hiểu hết.

Chỉ có điều, cô không có cách nào rời đi cả. Cô không kiềm được suy nghĩ muốn ở lại để nhìn xem bọn họ ở bên nhau như thế nào? Quân Phất, nàng ta có điểm gì tốt? Có điểm gì đáng để được chàng trân trọng? Nếu như nàng ta làm ra dáng vẻ đầu mày cuối mắt dụ dỗ mê hoặc chàng, liệu chàng có vì thế mà rung động? Chàng có thật sự rơi vào tình yêu? Cô muốn biết chàng có thể vì Quân Phất mà làm những chuyện gì!

Trả lời cô, chỉ là một bầu không khí yên tĩnh trong đình. Nếu như cô ở gần thêm một chút, chắc sẽ nghe được cả tiếng bút lông của chàng đang chuyển động trên trang giấy.

Quân phất nhíu mày, đăm chiêu nhìn bát thuốc trong tay, sau đó một hồi lâu thì lén bưng theo bát thuốc đến sau một cây mộc lan.

Tô Dự vẫn cắm cúi phê duyệt tấu chương, nhưng chàng cất tiếng hỏi: "Em đang làm gì thế?"

Tay nàng ta khẽ run run một chút: "Ừm... thuốc rất đắng, em đang chờ nó nguội một chút rồi mới uống thôi".

Chàng không bình luận gì, tiếp tục công việc. Khi Chấp Túc bưng trà tiến vào, chàng căn dặn cô ấy vài lời. Quân Phất nhìn chằm chằm vào bát thuốc, sau đó nhanh tay hất hết thuốc xuống hồ.

Chàng nghiêm giọng hỏi: "Thuốc đâu rồi?".

Nàng ta cầm cái bát rỗng, lưỡng lự: "... Uống hết rồi".

Chàng đặt bút xuống: "Thế âm thanh lúc nãy là tiếng gì?".

Một thoáng bối rối khẽ lướt qua gương mặt, nàng ta mân mê sợi tóc: "Là tiếng bọn cá thi nhau nhảy lên đớp mồi á!".

Chàng đứng lên, nhìn xuống hồ nước, chẳng tỏ vẻ gì cả: "... Vì sao nước dưới hồ lại bị loang đen cả một vùng như thế?".

Bị bại lộ, nàng ta vẫn không tâm phục khẩu phục, còn bắt đầu cất tiếng ai oán: "... Vì sao chàng cứ bắt em phải uống thuốc cho bằng được? Cứ cho rằng đây là bí thuật gì gì đó của mấy lão đạo sĩ đi, nhưng chàng thừa biết là nó sẽ không có tác dụng với cơ thể của em mà! Em không thể dựa vào ba cái thứ thuốc này để sống lại đâu. Chàng cố chấp, đã hiểu rất rõ, sao vẫn còn ép em?".

Chàng nhíu mày: "Chẳng phải em không cảm nhận được thế nào là ngọt là đắng sao? Vậy mà lần nào uống thuốc cũng tỏ ra...", lời chưa nói xong thì đã bị nàng ta ngắt:

"Chàng không biết là trí tưởng tượng của em rất phong phú à? Uống thuốc tuy không cảm thấy đắng, nhưng cảm giác của em tệ lắm. Kiểu như chàng biết là mấy con sâu sẽ không cắn chàng, khi ăn cũng chẳng có vị gì cả. Nhưng nếu em bày ra trước mắt chàng cả một đĩa đầy sâu là sâu, sau đó bắt chàng ăn, như vậy chàng có dám không?".

Lúc này Chấp Túc đã mang thêm ra một chén thuốc khác. Chàng đưa tay đỡ lấy. Nàng ta dừng lại không vuốt tóc nữa, nhìn về phía chàng đầy tò mò. Tô Dự bưng bát thuốc lên uống một ngụm vơi đi hơn phân nửa bát.

Rồi chàng đem phần thuốc còn lại đưa đến, đặt miệng bát lên môi nàng ta, nàng ta ngỡ ngàng, mắt cứ mở trợn trừng, cuối cùng cũng bị ép uống hết bát thuốc. Chàng lau đi chút thuốc còn dính trên môi Quân Phất, dịu dàng: "Có người cùng em uống thuốc, cảm giác có tốt hơn chút nào không?"

Rốt cuộc nàng ta đã bắt đầu có phản ứng trở lại, liếc Tô Dự một cái rồi cúi đầu húng hắng ho vài tiếng: "Cũng... hơi tốt một chút xíu".

Chàng cảnh cáo: "Lần sau còn dám giở trò làm loạn, ta sẽ tự mình cho em uống thuốc biết không?".

Mặt Quân Phất đỏ ửng lên, không nghe rõ nàng ta thì thầm nói cái gì, chỉ đoán qua nét môi mấp máy: "Chẳng có gì ghê gớm cả! Lần sau em lại bày trò làm loạn cho chàng xem!"

Chàng nở nụ cười: "Còn dám tái phạm đổ thuốc đi một lần nữa, ta sẽ bỏ thêm sâu vào đó rồi bắt em uống bằng hết. Em đừng nghĩ ta nói chơi."

Từ lúc biết mình chỉ là một quân cờ trong tay chàng, cô nghĩ, người đàn ông này vốn dĩ không có tình cảm, hoặc là cảm xúc của chàng đã bị đóng thành băng tầng tầng lớp lớp rồi, không còn biết yêu là gì. Nhưng khi nhìn thấy chàng ở bên Quân Phất, vì nàng ta mà mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên trán nàng ta, cái biểu hiện trăm tình nghìn ý này, cái sự chăm sóc dịu dàng âu yếm này, cô cảm thấy thật xót xa.

Đây là một Tô Dự hoàn toàn xa lạ với hiểu biết của cô.

Tô Dự ở trong lòng cô, chàng lạnh nhạt vô tình. Cũng có lúc chàng tỏ ra quan tâm đến người khác, nhưng đều giữ một khoảng cách nhất định. Cô còn tưởng đó là biểu hiện của tất cả những bậc đế vương. Ở trên ngôi cao, quyền uy không cho phép họ được tự do thể hiện tình cảm. Họ sẽ không biết thế nào là thật lòng.

Nhưng hóa ra chàng cũng có thể cười như vậy, nụ cười chan chứa từ trong đáy mắt, lan ra cả gương mặt rạng ngời. Chàng đang hạnh phúc giống như thể tất cả mọi chuyện lớn trong thiên hạ đem gộp lại bày ra trước mắt, cũng chẳng đáng bận lòng, cũng chẳng bằng sự vui vẻ của người con gái kia.

Cô cứ thế đứng nấp trong một bụi hoa lớn không rõ tên, tựa hồ như suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại tựa hồ như chẳng nghĩ bất kì điều gì, trong đầu vừa hỗn loạn, lại vừa trống rỗng, ngây ngốc đến nỗi có người tiếp cận mình mà cũng không hay.

Nghe thấy có tiếng động, cô vội vàng né người tránh theo bản năng, một đường kiếm lạnh như băng kề ngay trên cổ. Là Chấp Túc. Cô ấy nói: "Nếu không phải là bệ hạ vì cầu phúc cho phu nhân mà nghiêm cấm sát sinh trong thời gian này, Tần cô nương có biết là cô nương đã phải chết bao nhiêu lần rồi không?".

Cô mệt mỏi lắc đầu: "Nói như vậy có nghĩa là chàng đã sớm phát hiện ra tôi?".

Nàng liếc mắt đánh giá cô một hồi: "Ngày đó cô đâm bị thương bệ hạ, người nhân từ không hề truy cứu. Nhưng hoàng cung nước Trần không phải là nơi cô có thể tùy tiện ra vào, xin cô rời đi ngay cho".

Cô thật sự hy vọng Tô Dự thả cô là vì chàng nhân từ. Như vậy, cô có thể ôm ấp một chút ảo tưởng rằng chàng ít nhiều vẫn còn một chút tình cảm lưu luyến với cô. Nhưng chẳng qua, sự thật là, chàng chỉ muốn thanh toán sòng phẳng với cô thôi, chỉ vì cô đã giúp chàng làm nhân chứng nói ra nước Khương làm chủ mưu để Trần – Triệu thuận lợi kết liên minh với nhau.

Chuyện đã tới nước này, nếu như không tuyệt vọng, không cam tâm, cũng có cách gì đây?

Cả đời này, cô chỉ không ngờ được hai chuyện. Cả hai chuyện này đều là về Tô Dự.

Cô thật không ngờ, cô ở bên cạnh chàng lâu như vậy, thế mà con người thật sự của chàng là như thế nào, cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô thật không ngờ, cô muốn lừa gạt chàng, hóa ra lại bị chàng lừa lại, lừa triệt để.

Nếu như có một ngày cô có thể quên chàng, đến lúc ấy, có lẽ cô sẽ tìm được một người trân trọng mình. Lúc đó, mặc kệ cho là yêu là hận, cô vẫn mong tìm được một người như chàng, không phải Tô Dự, mà là như người đang ở bên Quân Phất. Nếu được như thế, nhất định có thể sống một cuộc đời bình an, hạnh phúc.

Cô nhìn hoàng cung nước Trần một lần sau cuối; ánh chiều tà chiếu rọi lên cung điện nguy nga, tràn đầy màu sắc rực rỡ; thật là một quang cảnh đẹp.

Tạm biệt, Hạo thành. Tạm biệt, Tô Dự.

—————

Chú thích:

[1] Tiểu Nghi: tức Mộ Nghi, em gái cùng cha khác mẹ với Mộ Ngôn/Tô Dự

[2] Ảnh vệ: hiểu nôm na là những người hộ vệ luôn ẩn thân, thuộc đội quân bí mật, có nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân mình, sẵn sàng hy sinh vì chủ nhân trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi